Nhiếp Thu Viễn không cho tôi vào phòng nghị sự, lại không thể để tôi một mình, vì vậy ‘Thánh Mẫu’ Hàn Mị Lan và Tiểu Hồng ở lại cùng tôi, bảo hộ an toàn cho tôi.

Có vậy tôi mới biết nha, đừng nhìn bộ dạng nhu nhược yếu ớt của Hàn Mị Lan, võ công cô ta lợi hại lắm luôn đó. Cái gì mà ‘Ngọc nữ kiếm pháp’ hay ‘Ngọc nữ tâm kinh’ của Hàn gia nhà cô ta cực kỳ cực kỳ lợi hại. Cô ta lại là người nghiêm túc chăm chỉ, cho nên học võ cũng rất chi là tốt.

Ở bên hông căn phòng, cách một tấm mành, chúng tôi nghe lén mọi người trong phòng nghị sự trao đổi.

Nghe xong đã rất lâu, thêm vào đó thỉnh thoảng hỏi hai cô kia vài câu, tôi mới hiểu gần hết quan hệ giữa bọn họ.

Nói ra cũng không có gì gọi là phức tạp. ‘Cha’ tôi năm nay bốn mươi tám tuổi, ‘mẹ’ qua đời rất rất lâu rồi. Những năm gần đây, ‘cha’ cũng không nhàn rỗi mà cưới thêm cho ‘tôi’ ba bà dì, nhưng mà vị trí ‘phu nhân chính thất’ vẫn luôn bỏ trống. Xem ra, tình cảm giữa ‘cha mẹ’ tôi thật sự sâu đậm.

Nếu mấy bà vợ bé đều được cưới hỏi sau này, chúng tôi lại đã lớn như thế này rồi, xem ra có lẽ tôi và Nhiếp Thu Viễn là cùng một ‘mẹ’ sinh ra. Tình cảm của ‘cha mẹ’ lại làm lòng tôi trầm xuống, cảm giác giấc mộng lại tụt xuống một nấc. Aizzzz!

Dì hai là Thiên Nhật Hồng, là người giỏi giang lại mạnh mẽ, gần đây công việc trong trại đều do bà ấy quản lý. Tiểu Hồng bảo tôi đừng tiếp cận bà ấy, bởi vì trại chủ tin tưởng bà ấy nhất, quan hệ với bà ấy tốt nhất, cho nên, quan hệ giữa ‘tôi’ và bà ấy không hòa thuận cho lắm.

Nghĩ xem, quan hệ giữa ‘tôi’ và vị anh trai tuấn tú vô song còn không hòa thuận, vậy với người khác khỏi phải bàn tới.

Dì ba là Lý Bảo Nhi, phải hình dung thế nào đây? Không chọn được một từ nào để hình dung, tóm lại, là một người khiến người ta cảm giác chẳng có chút tồn tại nào cả.

Dì tư là Thất Lý Hương, phải nói là ‘Thiên kiều bá mị’!

*Thiên kiều bá mị: xinh đẹp, quyến rũ.

Lúc này, ba người đó đều đang ngồi trong phòng nghị sự, khi nhìn vào đôi mắt của Thất Lý tôi đều thấy khó chịu. Ánh mắt bà ta phải nói là liên tục phóng điện, những người đàn ông đều bị ‘điện giật’ cho ngay đơ.

Tôi có một loại dự cảm rất cẩu huyết.

Tiếp theo phải kể đến bốn phân đường ‘chuyển phát nhanh’, dưới phân đường còn có kỳ, mấy cái tên đường chủ, kỳ chủ gì đó tôi đều lười nhớ, ngoại trừ Lạc Đại Xuân. Nhìn Nhiếp Thu Viễn kiên nhẫn hỏi hết người này đến người khác, tối qua ở đâu, làm gì, ai có thể chứng minh; còn Lạc Đại Xuân, hai tròng mắt tinh minh cứ đảo liên tục, có vẻ như đang cố nhét hết thông tin vào đầu đây mà, tôi thấy sốt ruột lắm luôn rồi.

Mẹ nó! Đến nguyên nhân cái chết các người còn chưa làm rõ còn ở đó tra cái chuyện có mặt ở hiện trường hay không làm quái gì!

Thật ra tôi đã biết hung thủ là ai.

Vấn đề đầu tiên hỏi được từ Tiểu Hồng đã đủ giải thích rõ chân tướng.

“Mấy ngày nay, cơ thể trại chủ cũng không được tốt cho lắm, ban đêm thường mất ngủ. Vì vậy, Đường chủ Viên Khuê của Viên Thông Đường đã dâng tặng một loại linh dược, sau khi uống liền ngủ rất sâu. Hai ngày nay, trại chủ trải qua tĩnh dưỡng nên thân thể chuyển biến tốt, đêm qua Viên Đường chủ chuẩn bị tiệc rượu, mời trại chủ ngắm trăng. Ai biết sau khi trại chủ trở về, bệnh cũ tái phát rồi qua đời!”

Người tặng thuốc ngủ rồi lại mở tiệc rượu, nếu phán đoán của tôi là không sai, gã Viên Khuê này chắc chắn chính là hung thủ.

Nhưng mà vấn đề hiện tại là tôi không có CHỨNG CỨ! Hơn nữa, tôi cũng không thể nói cho Nhiếp Thu Viễn biết phán đoán của tôi. Thứ nhất, cho dù tôi nói, anh ấy cũng chẳng thể nào hiểu được Barbiturat là cái gì. Thứ hai, nếu anh ấy biết được mặt này của tôi, sau này làm gì có cửa cho tôi lượn lờ trước mặt anh ấy nữa chứ!!!

Người đàn ông yêu nhất loại phụ nữ thế nào? Đương nhiên chính là loại ‘Nữ nhân bình hoa’!!!!

Trước khi đến đây, tôi tự xác định thật rõ. Tôi, nhất định phải là cô nương ôn nhu, thiện lương, xinh đẹp động lòng người, nhu nhu nhược nhược, thiện giải nhân ý, dù phải giả thì cũng phải giả cho giống. Người con gái như vậy mới có lực sát thương lớn nhất đối với đám con trai bình thường.

*Thiện giải nhân ý: thấu hiểu lòng người

Mà cấp bậc của Nhiếp Thu Viễn thì lại cao hơn hẳn những người đàn ông bình thường khác. Do đó, tôi còn phải thông minh sâu sắc, ‘lơ đãng’ vài câu có thể mang lại một sự giúp đỡ to lớn cho sự nghiệp của anh, nhận được ánh mắt tán thưởng từ anh.

Như vậy mới đủ hương đủ vị, mới đủ đặc biệt, mới đủ khả năng nắm chặt lấy trái tim anh ấy.

Cho nên, toàn bộ ‘Bàn Tay Vàng’ của tôi đều phải giấu đi. Giống như mỹ nhân mặc sườn xám, những chỗ cần che thì bao bọc thật kín đáo nhưng lại phô ra đường cong, lơ đãng để lộ cảnh xuân mới có thể chọc đến sợi dây ái muội nơi đáy lòng của mấy tên đàn ông.

Tôi sẽ không ngốc tới mức dương dương tự đắc chạy đến chỗ Nhiếp Thu Viễn thỉnh công, nếu làm vậy chắc chắn anh ấy sẽ coi tôi là quái vật mất.

Lúc này, Đường chủ Trung Thông Đường thở dài, nói: “Hiền chất, tâm tình của cháu tất cả chúng ta đều lý giải. Nhưng hiện tại lại không có biện pháp chứng minh đại ca bị người ám toán. Đại ca còn có bệnh cũ, lần trước cũng suýt chút nữa….”

Giọng nói thanh nhã dễ nghe của Nhiếp Thu Viễn vang lên: “Nhị thúc, tiểu chất hoài nghi tất nhiên là có nguyên do, mong rằng thúc phụ….”

Lời của anh còn chưa nói hết đã bị một chuỗi tiếng chân dồn dập cắt ngang.

“Thiếu chủ, gác đêm A Quý nói, có khả năng hắn đã nhìn thấy hung thủ!”

Trong đại sảnh nhất thời hỗn loạn, tôi cũng dựng lỗ tai lên nghe. Sự việc này phải được tiến hành theo kiểu ‘thần không biết quỷ không hay’ chứ, căn bản không cần thiết phải xuất thân động thủ mà? Hay là tôi đã tính lầm chỗ nào đó rồi?

Tên A Quý kia nơm nớp lo sợ trình bày: “Thuộc hạ … Đêm qua thuộc hạ nhìn thấy U Dạ Công Tử đến trại chúng ta!”

U Dạ Công Tử?

Đây-Là-Ai-Vậy-Chứ!

Hàn Mị Lan nhỏ giọng giải thích cho tôi hay, U Dạ Công Tử hiện tại là một trong bốn đạo tặc nổi danh nhất cả nước. Bốn đạo tặc này người người võ công cao cường, mỗi người đều có tuyệt kỹ riêng, lại thường cướp của người giàu chia cho người nghèo nên đều được dân chúng tặng cho danh hiệu “Hiệp đạo”. Tục danh của ‘tứ đại hiệp đạo’ lần lượt là: Lãnh Huyết, Vô Tình, Truy Mệnh, U Dạ Công Tử.

Suýt chút nữa tôi đã nôn ra máu. Ngoại trừ U Dạ Công Tử, tên ba người khác thật sự rất quen thuộc, ắt hẳn là ‘tứ đại danh bổ’ cũng xuyên không đến đây rồi.

U Dạ Công Tử là người lợi hại nhất trong tứ đại hiệp đạo, nhân xưng ‘Cẩm Y Quái Đạo’. Ý nghĩa cũng như tên gọi, thời điểm hắn xuất hiện luôn là một thân quần áo hoa lệ, một chút cũng không bận tâm đến ‘đạo đức nghề nghiệp’ của đạo tặc là phải xuất quỷ nhập thần, che giấu tai mắt người khác. Hắn thích trộm những loại đá quý có một không hai, tính tình lại phá lệ khó ưa, trước khi trộm còn gửi một phong thư báo trước, sau đó đắc ý dào dạt lấy trộm đồ trong tình cảnh nhà người ta canh phòng nghiêm ngặt tử thủ, đây hoàn toàn là khiêu chiến tôn nghiêm nhà người ta mà!

Không biết đây là búng máu thứ mấy tôi đã phun trong ngày hôm nay. À à … cái này cũng là người quen nha, chẳng phải giống với quái đạo Kidd trong truyện Conan à!

Tôi dùng sức nhéo mình một cái, xác định mình không phải đang nằm mơ.

“Mặc dù là U Dạ Công Tử đã tới đây, nhưng người này cũng chỉ trộm cắp, không giết người.” Nhiếp Thu Viễn nói.

Mọi người bắt đầu mồm năm miệng mười bàn tán.

“Nhưng chúng ta chưa từng thu được thư báo trước của U Dạ Công Tử mà!”

“Chứ làm sao khi U Dạ Công Tử xuất hiện, trại chủ liền qua đời?”

…..

Không biết vì sao, tôi cảm giác được trong lòng Nhiếp Thu Viễn đang che chở cho U Dạ Công Tử. Một khi đã vậy, tự nhiên tôi cũng sẽ đồng lòng với anh!

Tôi bỗng nhiên nghiêng ngả lảo đảo vọt vào phòng nghị sự, nhào vào lòng Nhiếp Thu Viễn (nhân cơ hội này ăn đậu hủ của soái ca một phen). Nhiếp Thu Viễn thực kinh ngạc nhưng vẫn mở ra hai tay ôm lấy tôi. Người chung quanh cằm đều rớt xuống đất, bởi vì bọn họ đều biết đến quan hệ của hai chúng tôi kém đến mức nào. Tôi dùng sức chui vào lòng anh ấy, hơi thở ấm áp ấy làm người ta say mê. Vào thời điểm này tôi lại đi chiếm tiện nghi của anh, nghĩ đến tôi cũng thực uể oải.

“Ca ca, không phải là U Dạ Công Tử….” Giống như diễn viên Oscar, nước mắt tôi rơi ngay sau câu nói ấy, sau đó, tôi đưa mắt quét nhìn bốn phía, trên mặt bất ngờ tỏ vẻ hoảng sợ, yêu kiều “A” một tiếng rồi “ngất” trong lòng nam thần.

Người thông minh như anh lập tức lĩnh hội hàm ý của tôi. Anh dùng kỹ thuật diễn xuất chẳng thua gì tôi mà lay tôi dậy, không ngừng “sốt ruột” gọi: “Lưu Huỳnh, Lưu Huỳnh, muội tỉnh lại đi!”

Nhiếp Thu Viễn ôm lấy tôi, vội vã nói: “Thương nghị trước hết dừng ở đây đã! Lưu Huỳnh nhất định đã nhìn thấy hung thủ, chờ muội ấy tỉnh, hết thảy đều sẽ minh bạch!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play