Ngoài cửa mơ hồ xẹt qua một tia sáng.

Nhậm Bình Sinh tháo bao tay và khẩu trang, sau đó tiện tay ôm lấy tôi vào lòng nói: “A Huỳnh, cái này, tặng cho ta nhé!”

“Như vậy là xong rồi sao?”, tôi không can tâm.

Tuy rằng đại khái có thể suy đoán ra nguyên nhân cái chết, hiểu rõ thân phận và bối cảnh của hắn nhưng vụ án này vẫn chưa phá mà!

“Ta đã rõ hắn chết như thế nào, nhưng bây giờ vẫn chưa thể nói, bởi ta phải nói lời tạm biệt với cô nương”, Nhậm Bình Sinh nở nụ cười gian xảo, “Có lẽ …. ngày mai trên huyện đường tôi đến đưa nàng suy diễn.”

“Ta là một nữ hài, làm sao có cơ hội đứng trên huyện đường!”, tôi tỏ vẻ không vui.

“Nàng thông minh nhanh trí, làm sao lại không thể nghĩ ra cách? Vậy đi, nói xong rồi nhé!”, Nhậm Bình Sinh ngừng một chút, hỏi tiếp: “Ca ca Nhiếp Thu Viễn sủng nàng không?”

Trong đầu tôi lại hiện ra cảnh hôm qua Thu thẳng thừng đuổi tôi về, tôi bất giác thở dài một hơi.

“Ta trước đây không hiểu chuyện, đối xử với ca ca không tốt, vì lẽ đó, là một kẻ đáng ghét của ca ca …”

Nhậm Bình Sinh khẽ cười nhạo: “Vậy thì đừng đi cùng hắn. Sau này theo ta được không? Ta sẽ đối tốt với nàng, khiến cho nàng trải qua vô số chuyện thú vị. Nàng đó, là người không thể chịu nổi cô đơn tẻ nhạt, theo ta nhất định sẽ hài lòng.”

Thật là trắng trợn!

Tôi tuy rằng không mang những cảm xúc của người thời cổ đại nhưng dù sao cũng là con gái chưa biết yêu mà! Vậy mà cứ thẳng thừng biểu lộ như vậy, khiến mặt tôi ửng đỏ lên như gấc. Máu nóng dồn lên mặt, tôi trái lại chẳng thốt nên lời.

Soái ca cũng không ép tôi phải trả lời, hắn dùng đôi tay xinh đẹp vừa sờ mó tử thi kia nhẹ nắm lấy tay tôi khiến tim tôi hồn xiêu phách lạc. Hắn nắm tay tôi tới cửa ‘Đình Thi Phòng’, rồi nói: “Sắp sáng rồi, ta tin, A Huỳnh xưa nay không lạc đường. Mau về nghỉ ngơi. Chúng ta sẽ mau chóng gặp mặt thôi.”

Hắn nháy mắt với tôi một cái, sau đó rẽ hướng khác mà đi.

Tôi cảm thấy choáng váng toàn thân. Đêm hôm qua vừa gặp quỷ, vừa gặp thi thể, đầu tôi muốn lộn tung. Nhậm Bình Sinh là người khá thú vị, hơn nữa, cũng là một soái ca tương đối xuất sắc!

Tôi thầm mắng mình mê trai, phải dằn xuống. Kỳ thực, Nhậm Bình Sinh và Nhiếp Thu Viễn có một vài phương diện khá giống nhau nhưng khí chất thì hoàn toàn ngược lại. Dạng của Nhậm Bình Sinh là ấm nam, nhưng đôi khi trên người hắn tỏa ra một cảm giác khó có thể diễn tả bằng lời, rất lạnh, lạnh hơn Nhiếp Thu Viễn gấp nhiều lần.

Tôi không biết mình trở về phòng như thế nào, ngã xuống giường là ngủ không biết trời trăng gì, đầu rất đau. Mãi đến khi trời sáng, Mị Lan gọi tôi dậy ăn điểm tâm, nói Nhiếp Thu Viễn cùng Lạc Đại Xuân cũng đã ra đến đại sảnh.

Tôi không màng ăn uống, vội chạy nhanh đến đại sảnh. Ngày hôm nay có thể nghe được đáp án của vụ án không phải sao?

“Ta! Đêm qua nhìn thấy đèn lồng Mẫu Đơn trôi bồng bềnh! Ngay trong hoa viên của huyện nha …”, tôi dùng ngữ khí sợ hãi nói khi vừa bước chân vào đến đại sảnh, “Thật sự có thể …”

Từ ‘sợ’ được tôi nuốt trở vào trong họng bởi cả đám người trong phòng nhìn tôi bằng ánh mắt của người ngoài hành tinh. Thu nhíu mày, còn Lạc Đại Xuân cười khổ: “Lưu Huỳnh, muội lại phát bệnh sao?”

Quả thật những chuyện này không phải là trọng điểm. Trọng điểm là mười mấy người đang ngồi trong đại sảnh không hề có bóng dáng của Nhậm Bình Sinh.

“Đêm qua … Chủ bộ đại nhân nói … đèn lồng …”, tôi lúng túng, nói lắp bắp.

Ai nghĩ đến một ‘lão’ gầy gò đứng phắt dậy, hai tay xua xua loạn xạ, kinh hãi nói: “Tuyệt nhiên không có việc này! Tuyệt nhiên không có việc này! Tại hạ cho dù có to gan đến mấy cũng không dám đêm hôm khuya khoắt xông vào khu vực gia nữ quyến của Nhiếp Đại Nhân! Hơn nữa cả đêm qua chúng tôi đều đi xem xét việc thả đèn ở dòng sông phía Bắc ngoại huyện. Cả Mị Lan cô nương cũng đi, chúng tôi đi cùng nhau. Tuyệt nhiên không có việc này đâu!”

Trong đầu tôi có một dấu chấm hỏi to tướng. Chuyện này … Là ai đây?!

“Vị này chính là Chủ bộ bổn huyện, Trần Thọ. Cô nương nói tới chủ bộ đại nhân …”, Cát Thanh Tùng huyện lệnh cảm thấy rất buồn bực.

Giời ơi! Chủ bộ huyện Phong Huyền là Trần Thọ, là cái ‘lão’ quắt queo này sao? Vậy …

Nhậm! Bình! Sinh! Là ai????

“Đây là nghi án khá khó, chủ bộ lén lút làm thôi …”

“Ngày mai ta đưa cô nương đến huyện đường suy luận … nhớ đến nhé!”

“Tên lừa đảo!”, tôi lầm bầm trong miệng.

“Lưu Huỳnh, đã xảy ra chuyện gì?”, Nhiếp Thu Viễn nhìn tôi một cách nghi hoặc.

“Đêm qua, muội nhìn thấy một chiếc đèn lồng Mẫu Đơn, trong lòng rất sợ. Muội gọi các huynh, nhưng không có ai ở đó. Sau đó, liền gặp chủ bộ đại nhân. Hắn nói không có chuyện gì, chưa từng nhìn thấy đèn lồng Mẫu Đơn …”, tôi như đứa trẻ làm chuyện sai quấy nhỏ giọng nói, tuyệt nhiên không nhắc tới tôi cùng Chủ bộ đại nhân đã làm những gì.

“Như vậy, theo như muội nói, người muội gặp không phải là Trần Thọ, Trần Đại nhân?”

Tôi gật gật đầu: “Là một nam nhân có tuổi tác không chênh lệch với ca ca lắm. Hắn tự xưng mình là Phong Huyền chủ bộ, khiến muội … còn kinh sợ hơn!”

Nhiếp Thu Viễn cau mày: “Tên, có nói tên không?”

“Hắn nói tên hắn là Nhậm Bình Sinh!”

Tôi trả lời bằng thanh âm rất bình thường, nhưng khi đọc lên ba chữ Nhậm Bình Sinh, Nhiếp Thu Viễn nghe như sét đánh ngang tai, trong nháy mắt hai mắt mở lớn.

Tôi lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy biến hóa mạnh mẽ như thế, thậm chí anh đột nhiên đứng phắt dậy, tựa như muốn nắm lấy cánh tay tôi, nhưng sau đó miễn cưỡng dồn nén lại. Tôi có cảm giác tim mình đột nhiên nghẹn lại, trong lòng không khỏi kinh hãi.

Tôi, tôi có làm gì sai?

“Ca ca …”, chưa nói hết câu, tôi nghe thấy tiếng ‘bốp’, liền ngay sau đó có cảm giác bên má phải đau rát.

Hóa ra Nhiếp Thu Viễn tàn nhẫn giáng mạnh một bạt tai lên mặt tôi.

“Như vậy là không tuân thủ lễ nghĩa, đêm khuya lại cùng nam nhân xa lạ tùy ý trò chuyện, sau này làm sao có thể lo liệu việc kết hôn? Cần phải quản thúc muội chặt chẽ hơn nữa!”

Tôi bị đánh đến choáng váng, giật mình ngẩng đầu. Điểm này không giống anh ấy chút nào, thế nhưng anh làm bộ như tôi không có mặt trên đời, không thèm nhìn tôi lấy một cái.

Tôi không biết tại sao, chỉ oan ức rơi nước mắt. Chuyện này, là tôi sai sao? Hay chỉ là do anh ấy thấy tôi không vừa mắt, làm cái gì cũng không thấy vừa mắt. Tôi nức nở nhìn sang phía Lạc Đại Xuân, Lạc Đại Xuân rõ ràng cũng giật mình vì chuyện này, có điều lúc này hắn ba phải dàn xếp: “Được rồi! Được rồi! Cũng chỉ là do Lưu Huỳnh bị dọa sợ!”

Bầu không khí trở nên lúng túng. Nhưng trong đại sảnh toàn là cao thủ chốn quan trường, lúc này nhanh chóng chuyển đề tài, nghiên cứu chuyện xảy ra trong huyện.

“Aizza, vì sao bổn huyện lại có đạo dân tục này chứ, rõ ràng không phải là thời Nguyên, cả đêm qua lo việc Tế Tự. Hàng năm vào thời gian này đều xảy ra chuyện, thả cái đèn Khổng Minh cũng không xong.”

Vậy là hôm qua bọn họ không ở đây là vì vụ này sao.

Có điều chờ một chút, đèn Khổng Minh?

Trong đầu tôi vụt qua một tia sáng

Đèn Khổng Minh thả trên bầu trời, thời cổ đại cũng được dùng trong quân sự, mà hiện tại thả đèn Khổng Minh chủ yếu là cầu phúc. Vậy là khi huyện Phong Huyền tổ chức lễ Tế tự vong linh cũng có thả đèn Khổng Minh, bởi họ tin khi họ viết mấy dòng chữ lên chiếc đèn rồi thả lên trời bay đi có thể giúp họ bày tỏ lòng tiếc thương với người đã khuất.

Đèn Khổng Minh tương truyền là do Gia Cát Lượng phát minh. Năm đó Gia Cát Khổng Minh bị Tư Mã Ý bao vây, không tài nào có thể phát binh cầu cứu, dựa vào chiều gió, ông làm chiếc đèn lồng, buộc lên đó tin chi viện, quả nhiên sau đó liền thành công. Vì vậy công dụng thả đèn Khổng Minh cũng là cách thức lan truyền tin tức đây.

Nếu như vụ ma quỷ đèn lồng Mẫu đơn này thật sự là đèn Khổng Minh thì sao?

Trong lúc nhất thời đầu óc tôi như một thước phim chiếu chậm: Đèn lồng Mẫu đơn treo trên ngọn cây, hiện trường đèn lồng Mẫu đơn, mật thất, độc giết, Thiên Kính Môn, Kẻ phản bội, …

Cuối cùng hình ảnh ngắt quãng ở thời điểm tử thi nuốt phải độc dược.

Thì ra là như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play