Chưa đầy một tháng, đã có hai người đột tử tại Bát Tử Sơn (nếu tính luôn cả tôi thì coi như là ba), bầu không khí thật sự rất u ám. Cho dù có nói dân giang hồ không câu nệ tiểu tiết, nhưng gần đây cũng không ai dám tổ chức ăn mừng gì lớn, không nói cười vui vẻ, chỉ là mấy anh em âm thầm đến ăn uống, phạm vi cũng rất nhỏ hẹp.
Chuyện khiến không ai ngờ đến đó chính là dù thân phận Tần Vương Lý Thế Dân đã bại lộ nhưng hắn lại không mảy may lo lắng theo chúng tôi về Bát Tử Sơn, giống như không có ý hướng quay trở về Hoàng Thành.
Nguyên nhân thì đại khái tôi có biết một chút, nhưng đây có phải là nguyên nhân chính hay không thì tôi không biết, mà cho dù có không biết tôi cũng chẳng dám chạy đi hỏi.
Tôi chỉ lặng lẽ hỏi Nhiếp Thu Viễn: “Ca Ca, huynh nói xem. Tần Vương dù sao cũng là một người khôn khéo, làm sao có thể bon chen lăn lộn cùng một đám thổ phỉ như chúng ta đây? Lúc đó ngài ấy vẫn chưa thoát khỏi hiềm nghi mà vẫn dám đến Bất Tri Xuân Đường một mình, bộ ngài ấy không sợ nguy hiểm sao?”
“Nguy hiểm?”, Ca ca trầm ổn của tôi chỉ nhàn nhạt nở nụ cười, “Muội không phát hiện sao? Sau Ngay sau khi chúng ta chúng ta tiến vào Bất Tri Xuân đường, trong viện có đến 500 đao phủ mai phục.”
Tôi giật mình kinh hãi. May là tôi không phát hiện, chứ biết rồi lại thêm lo lắng đề phòng. Nhiếp Thu Viễn đúng là bình tĩnh, tất cả mọi việc đều bình thản ung dung, gương mặt không biểu hiện một tia sợ hãi dù là nhỏ nhất.
Chả trách Tần Vương rất coi trọng anh ấy. Người sống một đời dựa cả vào kỹ thuật diễn xuất!!
Ngày mai Tần Vương sẽ rời đi, ngày hôm nay chúng tôi làm một bữa tiệc tiễn biệt nho nhỏ.
Sau khi uống hai chén rượu, Lý Thế Dân chán nản nói: “Lúc này là ta đang đi giải sầu, lại gặp được các ngươi, vừa gặp mà như đã quen từ lâu, trong lòng rất thoải mái và vui sướng. Nhưng bây giờ không còn cách nào trở về như khi ấy được nữa.”
Đây là điều tất yếu, thân phận khác biệt, chúng tôi đang sống dưới trướng của nhà Lý mà làm ăn kiếm sống, làm sao không nể nang vài ba phần.
Nhiếp Thu Viễn nói: “Sau này nếu thiên hạ thái bình, dĩ nhiên sẽ không còn giặc cỏ. Chúng tôi sẽ không là địch của Mộc huynh.”
Anh ấy vẫn gọi Tần Vương là Mộc huynh, không chỉ tôn trọng việc cải trang của hắn, thái độ cũng rất chuẩn mực. Có điều mấy lời này có chút mập mờ: Thiên hạ thái bình, sẽ không còn giặc. Vậy nếu không làm cho tốt, sẽ không yên ổn đúng không?
Lý Thế Dân đúng là có mắt làm việc lớn, chỉ khẽ cười: “Ta cũng xuất thân là giặc, đương nhiên sẽ biết ‘giặc’ đến từ đâu. Nếu thiên hạ thái bình, thì lương dân cần gì biến thành giặc cỏ, đây cũng chính là tâm nguyện của ta.”
Đề tài quan trọng rồi, ảnh hưởng không nhỏ đến bầu khí của bữa tiệc, vì vậy, Lạc Đại Xuân nảy ra một trò chơi, đó là ngâm thơ phạt rượu, tìm chút chuyện vui!
Đề nghi hài hước này lại làm cho không khi càng thêm ngượng ngùng, bởi tất cả ở đây đâu có ai chuyên về ngâm thơ đối ẩm.
Sau này, qua lịch sử kiểm nghiệm, những người này, ngoại trừ một người đã là Hoàng Đế, còn lại đều là những người tra án giỏi nhất. Tưởng tượng một chút, mấy người như Holmes, Bao Chuẩn, Địch Nhân Kiệt, Mori Kogoro, Poirot ngồi tụ lại một bàn mà ngâm thơ thì sẽ hiểu lời đề nghị này của hắn vô nghĩa tới chừng nào.
Poirot là một nhân vật giả tưởng của nhà văn Agatha Christie. Trong vai trò một thám tử tư người Bỉ, Poirot đã xuất hiện trong 33 tiểu thuyết và 54 truyện ngắn trinh thám của Agatha Christie xuất bản trong giai đoạn 1920-1975.
Trước mắt, người này sẽ nhanh chóng trở thành Hoàng Đế, vậy trước mắt hắn nên để lại một ấn tượng tốt, vậy thì sau này ra đời cũng đã có ‘siêu ô dù’ chống đỡ, đây dĩ nhiên là việc hết sức quan trọng. Tôi cho rằng lúc này chỉ còn có mình tôi có thể đứng lên làm anh hùng cứu thế, bởi trước khi xuyên không tôi đã tìm hiểu về địch, vậy nên dĩ nhiên sẽ trăm trận trăm thắng.
Đó chính là học thật thuộc thơ Đường!
Người trước mắt tôi đây cả đời là một đấng Minh Quân, là một Minh Hoàng được người người lưu danh, trong lòng nhất định có một loại khí thế ngất trời. Vì lẽ đó đứng đầu tiên trong tập thơ chính là “Thập niên sinh tử lưỡng mang mang”, cùng với bài “Minh Nguyệt kỷ thì hữu” thì thắng chắc, nhưng hình như nó mang tư tưởng quá rộng lớn lại còn hơi bi thảm. Do vậy tôi kiên quyết chọn bài đứng thứ ba.
“Lưu Huỳnh … đối với tài văn thơ của Tần Vương điện hạ cực kỳ khâm phục, hôm nay tức cảnh sinh tình, nguyện ở trước mặt điện hạ bêu xấu, ngâm một câu thơ, hiến dâng điện hạ.”
Điện hạ lấy làm kinh hãi, ngẩng đầu nhìn tôi cười tủm tỉm. Lạc Đại Xuân kinh ngạc tột độ, nhìn tôi muốn rớt cằm. Nhiếp Thu Viễn thì không có chút biểu cảm, anh không ngẩng đầu, thực sự rất trầm ổn.
“Há! Mấy ngày nay, ta lại không để ý đến cô nương … chuyện kia … ta đa tạ.”
Không hổ là đấng minh quân khéo lôi kéo người, cách dùng từ cực kỳ cẩn trọng, trong thời gian ở Bát Tử Sơn, chưa một lần lỡ miệng xưng mình là ‘Bản Vương’, ngay với cả tiểu nữ cũng không ngoại lệ.
Tôi thẹn thùng đứng lên, chỉnh đốn y phục, bắt đầu ngâm thơ:
“Bắc quốc phong quang
Thiên lý băng phong
Vạn lý tuyết phiêu
Vọng Trường thành nội ngoại
Duy dư mãng mãng
Đại hà thượng hạ
Đốn thất thao thao
Sơn vũ ngân xà
Nguyên trì lạp tượng
Dục dữ thiển công thí tỉ cao.
Tu tình nhật
Khán hồng trang tố quả
Phận ngoại yêu kiều!
Giang sơn như thử đa kiều
Dẫn vô số anh hung cạn chiết yêu
Tích Tần Hoàng, Hán Vũ
Lược thâu văn thái
Đường tông, Tống tổ …”
Đọc tới đây, chính tôi còn thấy phục mình, bởi biết dừng lại đúng lúc.
Đường tông, Tống tổ
Sảo tốn phong tao
Giời ạ, đang nói người nào đây? Không phải chủ nhân đang ở trước mặt sao? Tôi đang muốn tìm đến cái chết đây mà.
“Thơ hay! Vẫn chưa hết đúng không? Sao không ngân tiếp?? Khí thế ngất trời!!! Không nghĩ xuất thân từ một nhi nữ đây!!!”
Tần Vương quả nhiên nghe xong liền thích mê, nên thanh âm siêu lớn, giống như hắn đang rít gào.
Quả nhiên, quay về thời Đường Thái Tông Lý Thế Dân cứ phải có thơ mới nên chuyện a!
Chỉ có điều …
Tôi ho khan hai tiếng.
“Tích Tần Hoàng, Hán Vũ
Lược thâu văn thái
Ngụy quân ngô hầu
Sảo tốn phong tao
Nhất đại thiên kiêu
Thành Cát Tư Hãn
Chỉ thức loan cung xạ đại điêu
Câu vãng ĩ
Sổ phong lưu nhân vật
Hoàn khán kim triêu!
Lý Thế Dân và Lạc Đại Xuân vỗ tay cùng lúc, tán thưởng rất lâu, sau đó mới bắt đầu đưa ra liên tiếp các câu hỏi cực kỳ sắc bén.
“Đây là loại văn gì?”
“Tại sao tiết đại thử lại xúc cảnh sinh tình, lại là cảnh tuyết?”
*Tiết đại thử: Tiết nóng nhất trong năm, khoảng 22-24 tháng 7
“Nhất đại Thiên Kiêu, Thành Cát Tư Hãn là ai vậy?”
Tôi suýt chút nữa là ói ra máu. Cho tôi xin? Mấy người đừng có nổi máu trinh thám như vậy được không?
Đến cuối cùng tôi cũng không biết làm sao tôi có thể qua được cái nùi rối tung ấy. Hơn nữa, kế hoạch của tôi coi như cũng thành công, bởi Lý Thế Dân đã tặng cho tôi ngọc bội, điều đó chứng tỏ tôi là người của hắn, tất cả những người bên cạnh hắn đều có thể nhận ra thân phận quan trọng của tôi.
Tuy rằng ngọc bội ấy đã từng rơi trên giường của người đã chết, nhưng tôi vẫn vui vẻ nhận lấy.
Quá ba tuần rượu, do chất cồn ảnh hưởng, bầu không khí trở nên náo nhiệt hơn.
“Thu Viễn …”, ánh mắt Tần Vương trở nên đặc biệt nghiêm túc, “Ta thấy ngươi và ta cũng hợp nhau. Ngày hôm nay, ngươi có đồng y ở đây cùng ta kết bái huynh đệ, ý của ngươi thế nào?”
Tuy tôi biết sau này Nhiếp Thu Viễn cũng sẽ ‘làm công’ cho Hoàng Đế, nhưng, … kết nghĩa huynh đệ … có làm quá không đây? Tôi cứ cảm thấy kỳ kỳ sao đó.
Tôi muốn xem nam thần sẽ xử lý thế nào, không ngờ đến Nhiếp Thu Viễn chỉ nói vỏn vẹn một chữ: “Được!”
Hai ngươi trong chớp mắt đã chuẩn bị xong bàn hương án, bái lạy.
Sự tình rồi đây sẽ phát triển thế nào, tự dưng tôi chả hiểu được tẹo nào nữa! Không thể hiểu nổi.
-x-x-x-x-x-x-x-x-x-x-
Bài thơ Diệp Chân Chân là bài thơ TUYẾT trích một trong hai tác phẩm nổi tiếng của Mao Trạch Đông.
Khách: Nội dung này bị ẩn, bạn cần trả lời để xem.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT