Kẻ bắn tên chính là chưởng môn phái Hành Sơn đang từ rừng cây bên cạnh đi ra, phía sau gã còn có chưởng môn hai phái khác cùng các đệ tử tinh nhuệ.
Bạch Ngạn Hải mục quang vô thần nhìn nơi đoạn nhai mà Tịch Quân Dật ngã xuống, cảm giác lạnh lẽo phảng phất như bị rơi vào hầm băng sâu năm thước.
Y muốn thuyết phục bản thân đừng lo, muốn thuyết phục rằng…… Quân Dật nhất định không có chuyện gì. Chẳng qua là nước chảy xiết một chút, lần trước hắn mang theo mình không động đậy được vẫn có thể an toàn thoát thân đấy thôi……
Y càng hi vọng chính mình không cần phải thanh tỉnh để trông thấy cảnh cuối cùng kia, ta không nên nhìn thấy bàn tay Huyết Phách cắm nhập trong ngực Quân Dật, như vậy, y còn có thể lừa gạt bản thân, sớm muộn gì cũng có một ngày Quân Dật sẽ trở về. Chính là, y so với ai khác đều tinh tường, lăn từ trên sườn dốc xuống, sẽ chỉ khiến thương thế của Quân Dật nặng hơn mà thôi, chớ đừng nói là miệng vết thương sẽ bị dòng nước xiết kéo nứt ra, nước lạnh sẽ khiến cho nhiệt độ cơ thể nhanh chóng giảm xuống, đến cuối cùng máu huyết cạn kiệt, mà xương vai phải của Quân Dật đã bị chặt đứt, hắn tuyệt đối không thể chống đỡ để cố gắng bơi vào bờ ……
「 Mấy người vừa rồi làm cái gì, sao không ra tay sớm một chút, lấy tính mạng đồ nhi của ta ra đùa giỡn!」 Ngô chưởng môn đem Bạch Ngạn Hải vẫn trầm mặc không nói được lời nào giao cho thê tử đứng ở phía sau, bất mãn tiến lên cùng các chưởng môn khác xem xét 「 thành quả 」.
「 Ngô sư huynh, đừng nóng giận a! Kết quả tốt mới là trọng yếu nhất, Ngạn Hải cũng vô sự, còn một lần giải quyết hai ác nhân……」
Giải quyết…… Hai …… Ác…… Nhân……!?
…… Lợi dụng ác nhân, trước lừa gạt thiệt tình của ác nhân, sau lại coi ác nhân như quân cờ thí mạng mà loại bỏ bọn họ…… Đấy là chính nghĩa sao? Mười mấy năm qua y cố gắng tập võ, vài năm này bắt buộc bản thân giết người, một mình nuốt xuống vô số bi phẫn đau đớn…… bảo vệ hy vọng …… Chính là đạt được kết quả này …… Đáy lòng mờ mịt tự hỏi, y không tìm thấy đáp án.
Mái đầu buông thõng, Bạch Ngạn Hải chỉ cảm thấy khó thở.
Y muốn khóc, muốn phẫn nộ.
Y muốn hận, muốn đau thương.
Nhưng y …… Càng muốn cười……
Cười bản thân cố gắng trả giá đến cuối cùng lại trở thành lý do hại chết Quân Dật…… Cười chính mình ngu muội…… Cười Quân Dật ngu xuẩn……
Vì sao…… Đã biết rõ đầy rẫy âm mưu ……Vẫn muốn liều chết cứu mình?
Y biết rõ tiếu dung cuối cùng của Quân Dật là có ý gì, mỉm cười trào phúng luôn xuất hiện trên khóe môi khi hắn nói bản thân 「 không muốn làm gì 」 .
Nhưng mà chẳng phải Quân Dật không muốn chết sao? Hắn từng nói hắn khát vọng sống ……
Tại sao phải vì y mà buông tha cho khát vọng duy nhất?
Máu, theo hàm răng cắn chặt chảy ra.
Bạch Ngạn Hải run rẩy, lại không thể rơi lệ.
「 Ngạn Hải, đau lắm sao?」 Ngô phu nhân đang giúp y băng bó vết thương liền chú ý tới y không thích hợp, ân cần hỏi thăm.
Đau?
Có đau bằng Quân Dật không!?
「 Tường Vũ, cầm áo choàng của sư huynh con tới đây.」 Ngô phu nhân gọi một đệ tử, cầm áo choàng thay y phủ thêm,「 Ngạn Hải, rất lạnh sao? Nhẫn nhịn một chút, chúng ta lập tức trở về, về rồi sẽ có thuốc tốt hơn giúp con giảm đau trị thương.」
Lạnh?
Có lạnh bằng Quân Dật không?
「 Ta biết con khổ sở, nhưng cũng phải suy nghĩ vì đại cục……」 Ngô chưởng môn đã đi tới, không đành lòng nhìn bộ dáng đồ nhi ngồi bất dộng không nhúc nhích trên mặt đất.
Khổ sở……
Cảm giác khổ sở …… Là thế này phải không……?
Tâm đau đến không còn cảm giác, lệ không rơi được, run rẩy không thể nói thành lời, lạnh băng đến vô pháp nhúc nhích…… Như vậy…… Coi như khổ sở?
「…… Ngươi cũng không phải không biết Đoạn Phong là ác nhân, sẽ chỉ nguy hại giang hồ, hiện tại bọn chúng đều chết, liền đại biểu võ lâm đẫm máu đã kết thúc…..」 Chưởng môn phái Tung Sơn cũng khuyên nhủ.
Bọn họ đều nhìn ra bản thân Ngạn Hải không đúng.
Nếu có chút phẫn nộ, bi thương càng tốt, thế nhưng y chỉ cúi đầu ngồi một chỗ, hoàn toàn không có bất kì phản ứng nào, như vậy càng khiến cho bọn họ lo lắng có phải vì thừa nhận đả kích quá mãnh liệt về sau bị tẩu hỏa nhập ma. Dù sao mấy ngày này công lực y tăng lên quá nhanh, căn cơ lại không sâu, dễ dàng xảy ra chuyện.
Nghe sư phụ cùng chưởng môn các phái khuyên bảo, Bạch Ngạn Hải trầm mặc thật lâu thật lâu, đột nhiên khàn khàn nở nụ cười.
「 Ha ha……」
Tiếng cười đột ngột làm cho mọi người càng lo lắng.
「 Ngạn Hải……」 Ngô chưởng môn muốn nói điều gì, vừa trông thấy ánh mắt Bạch Ngạn Hải khi y ngẩng đầu, một chữ cũng không thoát ra khỏi miệng.
Ánh mắt của y vẫn trong suốt như trước, nhưng bên trong lại nhiều hơn một phần đau thương cùng tuyệt vọng sâu không thấy đáy do bị phản bội, rốt cuộc không còn thấy …. Kính yêu mà y từng đối với mình.
「 Nếu như nói……」 Giọng nói Bạch Ngạn Hải rất nhẹ, rất bình tĩnh, trên mặt thậm chí mang theo mỉm cười,「 Tịch Quân Dật là ác nhân chết chưa hết tội, như vậy, sư phụ, nói cho ta biết…… Từ chỗ hắn lấy được tình báo có lợi, hắn vì bảo vệ chúng ta mà liều chết cùng Huyết Phách đồng quy vu tận, vậy mà chúng ta vẫn còn có thể luôn miệng nói rốt cục 「 diệt trừ 」 được hắn…… Chính là gắn liền với đạo Nho chính thống của võ lâm …… là chính đạo nhân sĩ rất giỏi sao…… Ha ha, ha ha ha……」
Bạch Ngạn Hải bắt đầu cười, từ cười khẽ đến cuồng tiếu, tiếng cười cực kì bi ai so với khóc lớn càng khiến người ta đau lòng.
Biểu lộ của chưởng môn các phái bất đồng, sau khi nhìn thấy nguyên một đám đệ tử mình mang đến hổ thẹn cúi đầu, càng có vẻ chật vật hơn.
「…… Ngạn Hải, ngươi không hiểu, hòa bình của võ lâm ……」 Ngô chưởng môn còn muốn nói gì.
「 Ta hiểu, sư phụ, trên thực tế ta chưa từng hiểu rõ ràng như bây giờ……」 Nhìn về nơi Tịch Quân Dật ngã xuống, nước mắt Bạch Ngạn Hải rốt cục rơi xuống,「 Cố thủ lấy địa vị của bản thân, không chút lưu tình hy sinh kẻ khác để bảo vệ thanh danh của bản thân…… Đây, chính là chính đạo……」
「 Nhưng mà ta không hiểu a…… Sư phụ, Quân Dật năm nay mới mười chín tuổi…… Sau khi Thập đại ác nhân chết, những kẻ bị giết đều là tà đạo, khi Tình Vụ Phong bị vây hãm, là hắn hỗ trợ, ta bị Đường Môn bắt được là hắn tới cứu viện, hơn nửa năm theo ta đi khắp tứ phương chém giết tà đạo nhân sĩ, thay ta giải độc nên bị chém đến trọng thương, để mặc ta đem phương pháp bảo vệ tính mạng mà hắn dạy ta truyền thụ lại cho sư đệ sư muội, thay chúng ta vẽ ra ám đạo địa đồ của Đường Môn, thậm chí biết rõ bị lừa gạt cũng muốn ra mặt……Hắn như vậy …… Là nguyên nhân nào khiến cho đường đường chưởng môn Ngũ Nhạc kiếm phái nói thế nào cũng không chịu buông tha cho một hài tử còn chưa hết nhược quán (hết thiếu niên)……」
Từng câu từng câu nói ra, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, chuyện cũ dần hiện lên trong đầu, Bạch Ngạn Hải cảm giác được ở sâu trong nội tâm có một bộ phận nào đó sụp đổ.
Y lại đối với những trưởng bối mình từng kính yêu nhất sinh ra một loại tâm tính trả thù, không muốn bọn họ cứ tốt đẹp như vậy. Há mồm thở dốc, cố gắng đè xuống tình cảm trái ngược trong lòng. Chính là tận mắt chứng kiến, vẫn hiển hiện trong đầu, đều là cảnh tượng Tịch Quân Dật ngã xuống đoạn nhai kia.
Nếu như nói…… Bọn họ lúc ấy nguyện ý ra tay giúp gỡ rối, Quân Dật cũng không cần phải chết a……
「 Ha ha…… Thực buồn cười…… Các ngươi tự tay chấm dứt võ lâm đẫm máu, thực sự lại mở ra một màn mới…… Cảm tình giữa Quân Dật cùng Phong Diệc Kỳ có bao nhiêu hảo? Tuyệt Hồn ở Liễu gia Giang Nam…… Ha ha…… Hai ác nhân, còn tăng thêm trợ giúp tài lực từ Liễu gia cùng thế lực hoàng gia của đại tẩu Liễu thiếu hiệp……」 Bạch Ngạn Hải biết mình nên lo lắng, nhưng mà hiện tại y lại chỉ muốn cười lớn, nhất là sau khi nhìn thấy sắc mặt xám ngoét cùng khó nén sợ hãi của tất cả mọi người, càng làm cho y cảm thấy thật đáng buồn cười,「 Võ lâm đẫm máu nhất định sẽ triển khai lần nữa…… Lần này các ngươi đều khó có khả năng lợi dụng nhân tình hoặc tiên hạ thủ vi cường để diệt trừ đối thủ…… Tử Tinh công chúa chính thức thừa nhận Phong Diệc Kỳ cùng Tuyệt Hồn là hoàng thân…… Muốn động thủ sao…… trước đó Ngũ Nhạc kiếm phái đã bị quân đội hoàng gia san bằng rồi ……」
Trong nháy mắt, chưởng môn các phái âm thầm trao đổi ánh mắt, sau đó Ngô chưởng môn quay qua, bốn vị chưởng môn khác thì tự đi hướng của mình.
Bạch Ngạn Hải đương nhiên biết rõ bọn họ muốn làm gì, nhưng y lại cười đến càng vui sướng.
「 Vô luận các ngươi đối xử với ta như thế nào đều vô dụng…… Bởi vì…… Quân Dật là Phong Diệc Kỳ đưa tới giúp ta …… Sớm muộn có một ngày…… Đợi cho đến khi Phong Diệc Kỳ muốn tìm Quân Dật thì…… Sẽ tra ra manh mối 「 sự thật 」 các ngươi dùng để che dấu 「 chân tướng 」, sẽ trở thành nguyên nhân tiếp theo gây ra huyết tẩy võ lâm a……」
Y thật sự không muốn nói như vậy, nói như vậy không thể nghi ngờ là phá hỏng khoảng thời gian yên ổn của Phong Diệc Kỳ cùng Tuyệt Hồn…… Nhưng y không cam lòng, y không cam lòng cái gì cũng không làm được, không cam lòng để những kẻ kia tự do tự tại, hắn không cam lòng cái gì cũng không làm, không cam lòng để những kẻ kia gối cao đầu mà vô ưu, không cam lòng để Quân Dật liều chết hy sinh lại trở thành danh vọng của Ngũ Nhạc kiếm phái….. Cho dù, những người này từng là trưởng bối y kính trọng nhất; Cho dù, những người này từng là sư phụ, sư đệ, sư muội y coi trọng nhất; Cho dù, những người này, có người đối với y ân trọng như núi, y vẫn không cách nào…… tha thứ.
Bởi vì Quân Dật chết rồi.
Người kia luôn như gió nhẹ nhàng tồn tại bên cạnh y, sau khi mất đi, khiến y buồn phiền mắc mứu đến không thể thở nổi, không cách nào tự hỏi……
Phiên phiên phúc phúc nghĩ đến, chỉ có y sẽ không còn được gặp lại cái người vẫn dùng cả tính mạng bảo vệ y……
Rõ ràng tối hôm qua trước khi dời đi, Quân Dật đã đáp ứng mình…… Nói sẽ chờ mình trở về a……
Trong lúc chính đạo nhân sĩ phải đau đầu tính toán làm thế nào để chôn vùi tất cả manh mối, thì phía dưới Vẫn Lạc pha, ngay bên cạnh bờ sông, Vân Phi bất an nhìn mặt sông cuồn cuộn.
Tuy cùng Huyết Phách hẹn trước chờ hắn ở hạ du …… Nhưng dòng nước đục ngầu chảy xiết khiến hắn rất lo lắng có phải bản thân đã không cẩn thận dò tìm mà bỏ qua thân ảnh tối trọng yếu nhất.
Đột nhiên, khóe mắt xuất hiện một mạt yên hồng, hắn vội vàng nâng cao tinh thần nhìn lại, kinh hỉ cùng lo lắng đồng thời hiện lên trong mắt.
Đó là nhân ảnh hắn tuyệt tuyệt đối sẽ không nhận sai, chủ nhân của hắn, Huyết Phách, Huyết ma tôn.
Cánh tay mạnh mẽ tung ra dây thừng đã được chuẩn bị sẵn, quét ngang qua mặt sông, hất tung bọt sóng, đến bên cạnh mạt yên hồng kia, đợi cho hắn xác định được người kia đã túm chặt, liền bắt đầu thu dây thừng.
Trong mơ hồ, cảm giác được động tác của Huyết Phách có chút trì độn.
Bị thương ?
「 Chủ nhân……」 Cầm lấy một đầu dây kéo buộc vào gốc đại thụ, hắn phải tự tay trợ giúp Huyết Phách lên bờ.
「 Trước giúp ta đem cái này kéo lên đã, cẩn thận một chút, đừng để bị chết.」 Huyết Phách cố hết sức muốn Vân Phi đỡ lấy người đang vắt ngang trên vai mình.
Thật muốn mạng của ta mà, khả năng bơi của hắn có tốt đến mấy, nhưng muốn hắn kéo lấy một người trong dòng nước chảy xiết tìm đường sống lại là một chuyện khác. Nhưng nếu như bảo hắn vứt bỏ Đoạn Phong mới có thể lên bờ, vậy hắn một đường thiên tân vạn khổ, trăm phương ngàn kế bảo vệ cái mạng nhỏ của Đoạn Phong, chẳng phải là làm không công sao!? Cũng may hắn vốn đã cùng Vân Phi bàn bạc tốt việc sẽ rời đi theo đường sông bên dưới 「 Vẫn Lạc pha 」, bằng không hắn còn không xác định được bản thân mang theo một cái tha du bình (con ghẻ) không biết có lên được bờ hay không.
Dựa theo chỉ thị của Huyết Phách nhìn thấy 「 cái kia 」, Vân Phi nghiên cứu một chút, mới dám xác định đó là một người – là kẻ mắt thấy sẽ khó lòng sống sót.
Nhưng hắn cũng không hề nghi ngờ bất luận quyết định nào của Huyết Phách, vội vàng tiếp nhận thân thể lạnh như băng của người nọ.
Gánh nặng trên người giảm bớt, Huyết Phách khẽ kêu một tiếng, đột nhiên tháo chạy lên bờ.
「 Vân Phi, tìm một chỗ trước, ta muốn thay hắn chữa thương đã.」 Bằng không hắn đại khí khổ tâm cướp đoạt người từ Quỷ Môn Quan trở về chẳng phải là vô ích.
「 Đã tìm được rồi, sơn động cách đây nửa dặm có được không?」 Vân Phi bắt đầu hoài nghi, dù sao lúc trước hắn tìm ra địa điểm kia cũng không nghĩ đến Huyết Phách sẽ đưa ra mệnh lệnh này.
「 Có thể, dẫn đường.」 Huyết Phách vung tay lên, để cho Vân Phi khiêng Đoạn Phong hôn mê bất tỉnh đi ở đằng trước, khuôn mặt xưa nay luôn mang theo tiếu dung tà nịnh lúc này lại tái nhợt mà nghiêm cẩn.
Đáng chết! Đáng chết! Đáng chết!
Cái này thằng khốn Đoạn Phong lại ngốc đến tình trạng này, thiệt thòi mình vẫn còn cho hắn là kẻ trong bốn người tối hiểu được chữ 「 tỉnh táo 」 viết như thế nào.
Lại thay đổi bản chất lãnh tĩnh mà chủ động nhảy vào bẫy rập, chỉ vì mấy kẻ chính đạo dối trá giả tình giả nghĩa kia……
Cảm thụ trên lưng co rút đau đớn, cúi đầu xem xét tay phải huyết nhục mơ hồ, Huyết Phách chỉ có thể cười khổ nói lúc này bản thân tổn thất thật sự quá lớn.
Chỉ giết được một đám lão nhân phái Tung Sơn cùng mấy con cá nhỏ, vốn hắn còn chờ mong có thể nhất cử tiêu diệt luôn Ngũ Nhạc kiếm phái !
Kết quả đến là thú vị, bị Đoạn Phong hại khiến cho trúng một mũi tên; Lúc lăn xuống sườn dốc thì tay trái lại phải chật vật kéo theo Đoạn Phong, quên mất tay phải không còn cảm giác, đợi đến khi hắn phát hiện thì đã bị va đập kịch liệt đến lòi cả xương; Trong dòng nước hung mãnh, để Đoạn Phong không bị chết chìm hay va đập vào thạch bích, đại khái lại khiến cho lưng hắn bị hủy hoại…… Trong máu của hắn có độc a! Đáng thương mấy sinh vật trong nước cùng dân chúng dưới hạ du…..
Sủng vật màu đỏ nhẹ nhàng liếm lên gương mặt hắn.
「 Ha ha, tiểu Long, cám ơn ngươi đã giúp ta giữ lại đuôi mũi tên.」 bằng không mũi tên kia không đơn giản chỉ sượt qua bả vai như vậy.
Hôn lên lân phiến lạnh buốt của tiểu Long, Huyết Phách bi thương cười cười.
「 Cái tên Đoạn Phong ngu xuẩn, thế giới này người ăn thịt người…… Không muốn trở thành kẻ hy sinh, nhất định phải dẫm lên thi thể mà sống sót a……」
Hạnh phúc là nói dối; Phản bội mới là thật…… Trên đời này, căn bản…… Không có cái gì gọi là thiên trường địa cửu hoặc đồng sinh cộng tử.
「 Chỉ có ngươi sẽ không phản bội ta……」 Đồng bọn sinh tồn dựa vào máu của mình, cùng mình tâm ý tương thông…… Ngoài ra, hắn không tin cũng không để ý bất luận kẻ nào.
Chỉ là…… Trông thấy biểu tình không hối hận của Đoạn Phong khi cận kề cái chết, khiến hắn như chứng kiến bản thân đơn thuần ngu ngốc lúc trước……
Nghĩ lại không muốn giết hắn … Có lẽ bởi vì…… Không muốn giết chết…… bản thân ngày xưa khờ dại……
Tứ Xuyên, trú viện của Ngũ Nhạc kiếm phái.
「 Cha, tại sao phải giam giữ đại sư huynh? Huynh ấy bị thương,」 Ngô Khúc Ân bối rối đuổi theo phụ thân, tính toán lấy được chìa khóa khóa chặt đại môn cùng cửa sổ từ trong tay phụ thân.
「 Ân nhi, đi tìm nương đi, chuẩn bị dọn dẹp hành lý, chúng ta trở lại Hoa Sơn.」 Ngô chưởng môn đuổi đi nữ nhân, trầm mặc dời khỏi.
「 Cha……」
「 Tiểu sư muội, nghe sư phụ, lần này đừng nói nữa.」 Vài vị sư huynh phái Hoa Sơn trước sau kéo lấy Ngô Khúc Ân sắp khóc đến nơi, không để nàng tiến lên, tránh bị mắng tiếp.
「 Tam sư huynh, Ngũ sư huynh, tại sao cha ta lại như vậy, Đại sư huynh bị thương…… Tại sao phải nhốt huynh ấy lại?」
Đối mặt truy vấn của nàng, vài tên sư huynh khó xử liếc nhìn nhau.
Bọn họ đều bị hạ lệnh phải ngậm miệng, bởi vì nếu có tin tức truyền ra, bất kì kẻ nào trong Ngũ Nhạc kiếm phái cũng đừng nghĩ sống sót.
「 Sư huynh…… Mấy người các huynh sao không nói gì, còn nữa, Đoạn Phong? Muội còn chưa nói với hắn……」 Ngô Khúc Ân chưa nói xong đã bị che miệng lại, nàng tức giận trừng mắt nhìn mấy sư huynh vẫn luôn luôn tối sủng ái nàng, không rõ bọn họ đang làm cái quỷ gì.
「 Tiểu sư muội, hảo sư muội, đừng có nhắc đến Đoạn Phong, sư phụ cùng các chưởng môn khác đã lệnh cấm nhắc tới Đoạn Phong.」
Vì sao!? Đôi mắt mở to của Ngô Khúc Ân ẩn ẩn lửa giận, rất có ý tứ mấy người không nói rõ ràng thì cứ thử xem.
Bọn họ cứng nhắc đứng một chỗ, thẳng đến khi Ngô Khúc Ân cắn một nhát lên bàn tay đang che miệng mình kia.
「 Đau nha đau nha…… Tiểu sư muội ngươi nhả ra a……」
「 Có nói hay không, không nói muội đi hỏi đại sư huynh!」 Ngô Khúc Ân sắp khóc rồi.
Biết rõ cá tính của nàng nói một là một, một đám các sư huynh đành phải thỏa hiệp.
「 Nói nói nói, nhưng mà muội không được dính vào chuyện này, đừng đem tính mạng mọi người cũng bồi vào đấy.」
Bất đắc dĩ vỗ vỗ trán, bọn họ bắt đầu nghiêm chỉnh tự thuật lại chuyện không thể nào vui vẻ.
Bọn họ đều biết bản thân cả đời này cũng không thể quên được vết nhơ ngày hôm nay.
Ngày hôm nay, bọn họ huyết chiến Đường Môn, đại bại.
Ngày hôm nay, bọn họ trơ mắt đứng nhìn, mặc kệ Đoạn Phong mang theo Huyết Phách chung phó hoàng tuyền.
Ngày hôm nay, lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy đại sư huynh vẫn luôn thay bọn họ che mưa chắn gió, thất thố gào khóc.
Ngày hôm nay…. Những kiên định, tín nhiệm cùng ngạo khí, tự đắc đã dần sụp đổ theo từng câu chất vấn bi thương của đại sư huynh……
Cũng vào hôm nay …… Bọn họ biết rõ…… Rốt cuộc không thể quay lại cuộc sống tốt đẹp ngày xưa, bởi vì trong đáy mắt đại sư huynh có oán, …… Đối với chính mình, đối với đồng môn bọn họ……
Mười hai canh giờ ngắn ngủi này bọn họ tình nguyện không trải qua.
Năm ngày sau, Hàng Châu, Tây Hồ.
Tây Hồ là địa phương vô cùng mỹ lệ, phong cảnh như họa, trên mặt hồ ba quang liễm diễm phiêu đãng từng chiếc từng chiếc thuyền hoa, tơ liễu tung bay trong gió vấn vương câu động nhân tâm, bốn phía tiếng đàn tiếng ca như ẩn như hiện……
Mà một trong số những chiếc thuyền hoa ấy, lại tràn ngập không khí nặng nề.
「 Tiểu tử nhà ngươi thật không chịu thua kém, ngay cả hộ tâm cổ ta đều cho ngươi, nhưng vẫn là cái bộ dáng nửa sống nửa chết này.」 Huyết Phách nhíu mày nhìn sau màn, nhân ảnh kia xuất khí thì nhiều mà nhập khí thì ít, lắc đầu bước ra khỏi khoang thuyền.
Hy vọng Vân Phi có thể thành công tìm được La Sát trước khi Đoạn Phong chết, bằng không cái món nợ này chỉ sợ sẽ phải tính trên đầu hắn.
Thuyền hoa này được xếp đặt theo yêu cầu 「 cần thiết 」 của hắn, tơ lụa đỏ vàng giao nhau quay xung quanh khoang thuyền, bên ngoài căn bản không thể nhìn thấy bên trong, đương nhiên cũng không nhìn thấy mái tóc đỏ nổi bật của hắn, — tuy nhiên trên thuyền đồng dạng cũng không nhìn được những chuyện phát sinh ở bên ngoài.
Nhưng mà, cho dù nhìn không thấy, hắn vẫn có thể nghe được thanh âm đang kêu réo từ xa đến gần, biết có người từ ngoài bờ dùng khinh công giẫm lên thuyền hoa của người khác hướng về phía bên này.
Huyết Phách nở nụ cười, đầu lông mày vẫn nhíu chặt rốt cục buông lỏng.
Ngay lúc hắn nở nụ cười, ba đạo nhân ảnh rơi xuống trên thuyền.
「 Chủ nhân, khách nhân đã thỉnh……」 Vân Phi nhấc lên lụa tiến vào, cung kính thỉnh an.
「 Huyết Phách, Đoạn Phong đâu?」 Giọng nói không khách khí của Phong Diệc Kỳ trực tiếp cắt ngang.
「 Ở bên trong khoang thuyền.」 Huyết Phách cười cười,「 La Sát, đừng phòng bị ta chặt như vậy, ta cũng không ăn sư phụ ngươi.」 Thấy hắn chậm chạp không có hành động, Huyết Phách chủ động thối lui đến đuôi thuyền, Phong Diệc Kỳ lúc này mới vung mở lụa, cùng Liễu Dục Dương tiến vào.
Khư, đống tơ lụa này phiền chết đi được! Che ánh mắt lại vướng chân vướng tay.
「 Phi, ngươi cùng sủng vật của ngươi cách xa sư phụ một chút cho ta, bằng không đừng trách ta không khách khí.」 Phong Diệc Kỳ trừng lớn mị nhãn cảnh cáo Huyết Phách, một mực ngăn ở giữa Huyết Phách cùng Liễu Dục Dương.
Thấy hắn phòng bị mình đến trình độ này, Huyết Phách lơ đễnh cười cười.
「 Thoải mái chút, ta nếu coi ngươi là địch thì cũng chẳng cứu hắn.」
Hắn cố gắng thể hiện thiện trí, chỉ tiếc Phong Diệc Kỳ hoàn toàn không lĩnh tình.
「 Ai biết có phải là bẫy rập hay không.」 Huyết Phách xảo trá mọi người đều biết, hắn thà tin tưởng một tên khất cái, tin tưởng một con con rùa đen, nhưng tuyệt đối sẽ không tin tưởng Huyết Phách.
Phong Diệc Kỳ gần như hết sức chăm chú nâng cao tinh thần đề phòng, hắn có thể đem kịch độc liệt cổ coi như gãi ngứa, nhưng Liễu Dục Dương lại không có thể chất tốt đến vậy, đừng để bị ám hại.
Hai người đối chọi gay gắt bắn ra hỏa quang kịch liệt, không khí lập tức càng thêm trầm trọng.
Liễu Dục Dương vỗ nhè nhẹ Phong Diệc Kỳ, ám chỉ hắn an nguy của Tịch Quân Dật so ra trọng yếu hơn. Đồng thời, Huyết Phách cũng vô thanh vô tức nhún nhún vai.
「 Coi như ta trả lại ngươi một phần nhân tình, La Sát, trò chơi của ta sắp kết thúc rồi, nên không muốn về sau trở thành kẻ địch của ngươi, ngươi cũng không có trong danh sách báo thù của ta a!」
Nghe hắn nói như vậy, Phong Diệc Kỳ chần chờ một chút, sau đó quay đầu bước vào buồng nhỏ trên tàu.
「 Đứa ngốc, La Sát, ngươi cũng trở nên thành thực ……」 Huyết Phách cười khổ, La Sát của ngày xưa làm sao có thể tin được quỷ kế của hắn, tám phần sẽ rút kiếm chém thuyền rồi mới nhảy vào cứu người.
Nhưng mà …… Hắn cũng không có ý định đắc tội La Sát vào lúc này.
Ung dung tự tại đi vào trong khoang thuyền, vừa vặn nhận được ánh mắt giết người của La Sát.
「 Ngươi chém Đoạn Phong đến trọng thương?」 Để Liễu Dục Dương thay Tịch Quân Dật xử lý miệng vết thương còn mình canh giữ ở bên cạnh giường, Phong Diệc Kỳ căm tức trừng mắt nhìn thẳng Huyết Phách, rất có ý vị「 xem lão tử làm thịt ngươi 」 , Bích Tuyền kiếm đã lộ ra ngân quang..
「 Một kiếm kia không phải ta chém, nếu như là ta, Đoạn Phong còn sống được sao? Ta chỉ có trảo hắn một nhát cộng với bẻ gẫy xương vai phải mà thôi.」 Phiết thanh quan hệ không chút hoang mang, Huyết Phách vừa cười vừa nói, tay trái nắm lấy bím tóc, lơ đãng đung đưa.
Chỉ có điều, hắn không nghĩ tới Đoạn Phong lúc trước vì Bạch Ngạn Hải mà bị thương ở ngực, một trảo này cắm xuống, bởi vì vết thương cũ chưa khỏi lại liên tiếp nhận vết thương mới, cơ thể vẫn chưa hoàn toàn hồi phục như cũ một lần nữa bị xé rách, tạo thành vết thương lớn …… Hơn nữa rơi xuống sông khiến vết thương càng thêm trầm trọng…… Sự tình liền thoát khỏi tầm khống chế của hắn.
Nghe thấy Huyết Phách nói như vậy, Phong Diệc Kỳ hừ hừ, không nói nhiều, đổi thành dùng ánh mắt đuổi người.
Bị hắn dùng ánh mắt 「 mau cút a 」 bắn vào người hàng trăm nhát, Huyết Phách không để ý, ống tay áo lay động, xoay người rời phòng.
「 Ta để Vân Phi lưu lại, các ngươi cần gì thì bảo hắn lấy cho!」
「 Đem cả người của ngươi đi, ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin tưởng người ngươi lưu lại sao? Dùng một phần nhỏ đến giám thị ta!」 Phong Diệc Kỳ không khách khí cũng đuổi Vân Phi ra ngoài, sau đó kéo cửa cài then.
Cửa vừa đóng, biểu tình Phong Diệc Kỳ liền thay đổi, lo lắng chạy lại giường, cùng Liễu Dục Dương chăm chú trị liệu.
「 Sư phụ……」
「 Đừng lo, hắn chịu đựng được .」 Liễu Dục Dương ôn nhu an ủi,「 Kỳ nhi, đi đun nước ấm, chúng ta cần phải khoét phần thịt thối trên thân thể hắn đi mới được.」 như vậy rất thương tổn a……Khuôn mặt Phong Diệc Kỳ nhăn nhúm, sau đó ánh mắt biến đổi, rút kiếm đi ra ngoài đe dọa Huyết Phách khẩn cấp giao ra một cổ trùng non ăn thịt thối, lại nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của dọn thêm một đống vật dụng hữu ích tốt nhất gì đó.
Vân Phi trợn mắt há mồm nhìn, trong đầu nổi lên ý nghĩ chủ nhân cao nhất bị 「 cường đạo 」 triệt để 「 cướp sạch 」.
Nhìn ra được vì Cửu Thiên Long cổ chỉ có thể giết người, nếu không chỉ sợ cũng bị La Sát cướp mất.
Sự thật chứng minh, La Sát cùng Huyết Phách cường hãn đến ngay cả Diêm La vương cũng không dám tùy tiện cướp người.
Được thầy trò Liễu Dục Dương hợp lực cứu giúp — cộng thêm「 sủng vật 」 của Huyết Phách hộ tống, đến ngày thứ mười, Tịch Quân Dật cuối cùng cũng tỉnh.
Đau nhức! Là cảm giác duy nhất của hắn.
Rất đau, ngay cả thở cũng đau, phảng phất toàn thân cao thấp đều bị phế bỏ, chỉ còn lại có cảm giác đau đớn dần ăn mòn hắn……
Phong Diệc Kỳ vẫn một mực chú ý hắn lập tức vọt khỏi ghế ngồi, nhảy đến cạnh giường, ra tay khống chế để hắn ngừng vật lộn, bắt đầu kiểm tra.
「 Đoạn Phong, là ta ! Ngươi đừng dùng nội lực, hàn độc xâm lấn, ngươi hiện tại vận nội lực sẽ chịu khổ đó!」
…… Cũng không nói sớm……
Hàn khí từ đan điền mạnh mẽ lan tràn khiến Tịch Quân Dật bị đông lạnh đến ngực đau nhói từng hồi, bất đắc dĩ mặc kệ nội lực của La Sát chạy loạn trong người, trấn an gân mạch co rút đến đau đớn.
「 Hô, ngươi tỉnh lại là tốt rồi, mau mau công đạo rõ di ngôn, là kẻ vương bát đản chết tiệt nào hại ngươi thành như vậy, lão tử thay ngươi chém người.」 Không khó để phát hiện tuy Phong Diệc Kỳ lớn tiếng quát tháo nhưng không dấu được quan tâm cùng phẫn nộ,「 Đã nói ngươi sắp chết thì đến tìm ta, còn một mình cậy mạnh cái gì?」
Trợn mắt, không ngoài dự đoán liền nhìn thấy mái tóc đen nhánh phiêu tán, Tịch Quân Dật trực tiếp tức giận trắng mặt liếc hắn.
「 Nói đến một kẻ nửa sống nửa chết như ngươi cũng quá mức cường hãn đi!」 Phong Diệc Kỳ nở nụ cười, bưng một chén nước uy hắn uống, một mặt cả tiếng nói:「 Uống nhanh lên, ta hạ độc rồi đấy.」
Độc? Chỉ sợ là máu của hắn? Trong miệng đầy mùi máu khiến Tịch Quân Dật có chút cảm động cùng bất đắc dĩ.
La Sát chẳng phải là ghét nhất dùng máu của mình cứu người sao!? Có thể suy nghĩ vì thân thể mình như vậy hắn rất cảm động a! Chỉ là…… Cho một người đã hôn mê vài ngày uống nước hòa thêm máu…… Cũng không lo lắng dạ giày hắn sẽ làm phản sao?
「 Huyết …… Khái khái, Huyết Phách ?」 Ho nhẹ vài tiếng, hắn hiện tại quan tâm nhất chính là…… An nguy của Bạch Ngạn Hải …..ở Ngũ Nhạc kiếm phái xa xôi….
「 Bên ngoài, ngươi tìm hắn ? Khi nào thì có cảm tình tốt với hắn thế?」 Phong Diệc Kỳ khó hiểu hỏi.
Hắn cùng Huyết Phách cảm tình hảo!? Vậy năm cái động trên ngực hắn là ai đưa cho? Gắt gao trừng Phong Diệc Kỳ không chút do dự.
「…… Được rồi! Ngươi tìm hắn có chuyện gì?」 Phong Diệc Kỳ nhớ Liễu Dục Dương đặc biệt công đạo mình không thể khiến Đoạn Phong sinh khí, để tránh tác động đến miệng vết thương, nhún nhún vai nhượng bộ một bước.
「…… Hắn không có…… Tìm…… Khái khái……」 Mỗi một lần ho, ngực sẽ đau nhức kịch liệt, Tịch Quân Dật sắc mặt trắng bệch nhắm mắt nhẫn nại từng đợt thống khổ đang đánh úp lại.
「 Hảo, ta xin ngươi, ngươi đừng nói chuyện, ho nữa miệng vết thương sẽ muốn nứt ra .」 Phong Diệc Kỳ nhức đầu nhìn Tịch Quân Dật,「 Ai kêu tên bổn đản nhà ngươi sau khi trọng thương, nội lực bị hao hết lại còn bị ngã vào trong nước sông, hàn độc đã xâm lấn vào kinh mạch cùng vết thương trên ngực, cần điều dưỡng nhiều năm! Ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ cho ta.」
Hao tổn tâm trí, sư phụ đặc biệt công đạo không thể đánh, không thể mắng, càng không thể khiến cho Đoạn Phong quá kích động…… Thật là khó thu phục…… Một chưởng đánh cho hắn hôn mê chẳng phải đơn giản hơn nhiều sao……
Y theo hình thức Phong Diệc Kỳ tự hỏi thì xem ra, khiến cho người khác không thể không bội phục sự hiểu biết của Liễu Dục Dương, trước đó đã tiên liệu để tránh được khả năng Tịch Quân Dật bị Phong Diệc Kì thất thủ giết lầm a.
「 Khái…… Hải y……」
Hải!?
Trong số những người bọn họ quen biết, ngoại trừ cái kẻ rất thú vị tên Bạch Ngạn Hải kia, còn có ai có chữ Hải trong danh tự sao?
Phong Diệc Kỳ trừng lớn mắt, thiếu chút nữa nắm lấy cổ áo Tịch Quân Dật kéo hắn từ trên giường ngồi dậy.
「 Người ngươi nhắc đến chắc không phải là Bạch Ngạn Hải chứ?」
「 Huyết Phách…… Khái, không có tìm y gây phiền toái đi?」 Đối với vấn đề của Phong Diệc Kỳ Tịch Quân Dật từ chối cho ý kiến, hắn mệt chết đi được, chỉ mới hỏi một câu mà đã đau nhức đến ra một thân mồ hôi lạnh, hiện tại không rảnh rỗi trả lời vấn đề không trọng yếu.
「 Huyết Phách? Ngươi nói ngươi là vì tiểu tử Bạch Ngạn Hải kia mới cùng Huyết Phách lao xuống sông?」 Đối với cá tính của nhau đã hiểu quá mức rõ ràng, Phong Diệc Kỳ không tốn nhiều công phu liền đoán ra đại khái sự tình đã phát sinh,「 Ý là ngươi cùng Bạch Ngạn Hải tiến công Đường Môn, sau đó Huyết Phách cũng thò chân xía vào!?」
Tịch Quân Dật dùng trầm mặc đáp lại.
「 Đoạn Phong, Huyết Phách mấy ngày nay không có rời đi, bất quá ta không xác định được trước khi hắn tìm được ta có làm gì hay không……」 Phong Diệc Kỳ câm mồm, nhận thấy đáy mắt Tịch Quân Dật rõ ràng có lo lắng cùng…… nhờ vả……
Hắn trảo trảo đầu, bất đắc dĩ nhấc chân.
「 Đoạn Phong…… Ngươi như thế nào sẽ vừa ý tiểu tử kia ……」 Ô…… trước kia hắn chỉ muốn trêu cợt Đoạn Phong, cũng không phải thật sự xem trọng bọn họ a……
Dù sao…… Nếu như Đoạn Phong yêu thích bất kì người nào trong chính đạo cũng coi như xong, nhưng mà Bạch Ngạn Hải kia a, phía trước còn phải kèm thêm sáu chữ 「 đại đệ tử phái Hoa Sơn 」…… Chính tà bất lưỡng lập…… Đừng nói đến phản đối của Ngũ Nhạc kiếm phái, làm cho không tốt liền ngay cả một môn phái không có danh tiếng cũng có thể đứng ra chỉ trích…… Chính đạo thích nhất là xen vào mấy chuyện chẳng phải của mình, nói cái gì rất nhiều lễ nghi liêm sỉ……
Vì sao? Ánh mắt Tịch Quân Dật có chút mê hoặc.
Hắn cũng không biết vì sao.
Chỉ là bất tri bất giác bắt đầu lo lắng, bất tri bất giác…… tâm tính sản sinh ý nghĩ muốn bảo vệ……
Muốn nhìn thấy y, muốn nghe y nói chuyện, muốn ở bên cạnh y…… Rất nhiều cảm tình trước khi hắn hiểu được nên kháng cự thì đã thành hình, khiến hắn không thể nhẹ nhàng nói lời tạm biệt……
La Sát hỏi…… Tại sao là Hải……
Người đầu tiên dùng chính trực đáp lại hắn, người đầu tiên không hề che dấu quan tâm dành cho hắn…… Người đầu tiên nói, nguyện ý vì hắn khóc…… Có lẽ, đây là nguyên nhân, cũng có lẽ, căn bản không cần lý do……
「 Thối Đoạn Phong, không cần phải nhìn ta như vậy, ta mới không cần phải đặc biệt vì tiểu tử thúi nhà ngươi mà mệt chết đi được chạy tới Ngũ Nhạc kiếm phái nhìn sắc mặt mấy lão nhân kia……」 Phong Diệc Kỳ đô đô nông nông (lầm bà lầm bầm) kháng nghị, nhớ tới chuyện trước đó Tịch Quân Dật chiếu cố mình ba năm, vô lực đích thở dài,「 Ngươi hiện tại căn bản không thể di động, lúc không có ta ở đây cũng không dám khẳng định Huyết Phách sẽ không làm gì ngươi, ngươi hiện tại vừa không có năng lực tự bảo vệ mình, ta cũng không yên tâm để sư phụ lưu lại cũng ngươi……」
「 Cầu xin ngươi .」 Hắn vẫn là lo lắng tình huống của Hải.
Ba chữ, Phong Diệc Kỳ ảo não nuốt vào tất cả ngôn ngữ, ngay trong đêm thu thập hành lý liền lên đường.
Bởi vì, đây là lần đầu tiên Tịch Quân Dật cầu xin hắn…… Cho nên cho dù hắn rời đi sẽ khiến Tịch Quân Dật nguy hiểm tánh mạng, hắn cũng sẽ không cự tuyệt, nhiều lắm thì về sau lại thay hắn báo thù là được.