*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chuyển Ngữ: Song Tử
Sử Tam gia đỡ Tam phu nhân ngồi xuống, Tam phu nhân vẫn giống như là đang nằm mơ, một hồi lâu sau đột nhiên đưa tay lên ra sức bấm một cái lên cánh tay của Sử Tam gia, Sử Tam gia bị đau hô lên, "Ui da bà nhéo ta làm chi?"
Sử Tam phu nhân khiếp sợ nhìn ông ta, "Không phải là đang nằm mơ sao?"
Sử Tam gia khóc không ra nước mắt, "Ta cũng tưởng là mình nằm mơ đó, trên đường quay về véo cánh tay đến bầm tím luôn này. Kết quả quay về vẫn bị véo tiếp, bà nói xem tại sao chuyện này lại rơi vào đầu ta chứ."
"Ông có ý gì hả?" Sử Tam phu nhân gấp đến độ muốn đánh người, "Chuyện tốt như vậy rơi vào đầu ông, ông còn không vui sao? Nếu đổi lại là Nhị phòng, đoán chừng lúc này đã vui đến phát điên rồi. Ta cảnh cáo ông Sử Lẫm Hạo, nếu ông dám nhường chuyện này cho kẻ khác, thì ông chính là một tên hèn nhát không có can đảm, bùn nhão không thể chát tường, ta sẽ hòa ly (ly hôn) với ông."
Sử Tam gia hoảng sợ khẽ run rẩy, cực kỳ oan ức nói: "Ta... Ta đâu có dám. Bà không nhìn thấy dáng vẻ của Thái tử Điện hạ lúc đó đâu, mới bắt đầu còn khách khách khí khí, ta còn tưởng rằng Điện hạ là một người hòa nhã hiền lành, kết quả, vừa nhắc tới chuyện này hắn bỗng nhiên thay đổi thành một người khác, vẻ mặt lạnh lùng đó đáng sợ giống hệt như Bệ hạ vậy, ta sợ đến mức không dám thở mạnh, nào có dám nói nửa chữ không."
Lúc này Sử Tam phu nhân mới yên tâm, "Thái tử Điện hạ tự mình đến nói với ông sao? Vậy thì được rồi."
Kỳ thật trong lòng bà ta vẫn đang âm thầm suy nghĩ không biết trong chuyện này có âm mưu gì không, nếu không, tại sao đột nhiên lại rớt xuống một chuyện tốt như vậy. Mà bây giờ đã biết được Thái tử chính là người bảo đảm, trong lòng Sử Tam phu nhân lập tức sinh ra một cảm giác kích động và hưng phấn. Khó trách đám triều thần đều nói Thái tử Điện hạ anh minh, quả đúng là thế!
Sử Tam gia vẫn còn hoang mang, "Vậy... Vậy bây giờ ta phải làm gì?"
"Thái tử Điện hạ đã nói gì với ông?" Sử Tam phu nhân hiểu rõ tính tình nhu nhược của Tam gia, cho dù phía sau có Thái tử Điện hạ làm chỗ dựa, nhưng nếu thật sự xảy ra chuyện, chắc chắn sẽ không quản thúc được Đại phòng, e rằng thời điểm mấu chốt bà ta vẫn phải ra tay, dù sao bà ta cũng không ngại mắt mặt giống như Tam gia. Chỉ cần vừa nghĩ tới sau này mình có thể ở lại chính phòng của Sử gia, tương lai con trai con gái sẽ thành thân xuất giá ở Hầu phủ, cả người Sử Tam phu nhân lập tức tràn đầy nhiệt tình.
Sử Tam gia vẫn còn choáng váng, bị Tam phu nhân truy hỏi một hồi, rốt cục mới lục tục nói rõ ràng yêu cầu của Từ Canh, cuối cùng Sử Tam phu nhân mới hiểu ra. Hóa ra Thái tử Điện hạ không thể chịu nổi chuyện hầu như ngày nào Đại phòng cũng gây chuyện thị phi, cho nên mới muốn thay thế bằng bọn họ. Nếu thật sự để cho Đại phòng làm đương gia của Sử gia, sau này không biết sẽ còn kéo chân Thái tử Điện hạ đến thế nào.
"Là do đời trước ông tu được phúc, cũng may là do Đại bá làm việc không đúng, nếu không, tước vị này cũng cũng không đến phiên rơi vào đầu ông đâu." Sử Tam phu nhân nghiêm mặt nói, suy nghĩ một lát, lại dặn dò: "Nhưng mà, cho dù Thái tử Điện hạ đã mở miệng, nhưng cũng sẽ không dễ dàng có được tước vị này. Nếu ông không thể quản chế được Đại bá, để cho ông ta tiếp tục gây ra chuyện mất mặt, đến lúc đó sẽ là trách nhiệm của ông, Thái tử Điện hạ có thể ra tay với Đại bá, tất nhiên cũng sẽ không khách khí với ông?"
Sử Tam gia hoảng sợ, "Vậy... Vậy phải làm sao?"
"Lúc này ông còn hỏi ta phải làm sao ư?" Sử Tam phu nhân tức giận đến mức muốn mắng chửi người, "Không phải Điện hạ đã nói rõ ràng với ông rồi sao, mặc kệ ông dùng biện pháp gì, tốt hay xấu hắn hoàn toàn mặc kệ, chỉ cần ông có thể quản lý tốt Đại phòng, hắn sẽ coi như là công lao của ông. Nếu như ông thực sự được thừa kế tước vị, toàn bộ Hầu phủ sẽ do Tam phòng chúng ta định đoạt, nếu ông còn không quản được Đại ca của ông, thì ông đúng là quá vô dụng."
Sử Tam gia vẫn còn đau đầu, "Nhưng mà... Cho dù Thái tử Điện hạ có tâm, nhưng cũng không thể nói muốn thay người thừa kế tước vị là lập tức thay người được? Rốt cuộc Đại ca cũng là đích trưởng của vợ cả, chỉ cần ông ta còn sống một ngày, tước vị sẽ không rơi vào đầu ta đâu. Cho dù ông ta không được thừa kế, nhưng không phải còn có An ca nhi sao?"
"Ông quan tâm việc này làm cái gì hả?" Sử Tam phu nhân thật sự là tức mà không biết nói sao, "Ông có thời gian để nghĩ đến những chuyện này, sao không suy nghĩ kỹ xem nên làm thế nào để Đại ca ông chịu phục hả? Nếu Thái tử Điện hạ đã có biện pháp, ông cứ ngồi chờ là được, hỏi nhiều làm gì hả, chẳng lẽ còn muốn Thái tử Điện hạ giải thích cho ông nghe sao? Thật sự là không có đầu óc!"
Sử Tam gia khúm núm gật đầu, "Vậy... Ta phải làm thế nào thì mới khiến Đại ca chịu phục tùng? Tính tình của ông ta như thế nào bà cũng biết rồi, chưa bao giờ nói lý cả, từ trước đến nay cũng không ta để vào mắt, cho dù ta có thừa kế tước vị, ông ta cũng sẽ không nghe lời ta."
Sử Tam phu nhân cười lạnh, "Nếu thật sự đến lúc ấy, ông bắt ông ta ra ở riêng? Không phải ông ta liên tục nháo loạn muốn phân gia sao, chẳng phải là đúng như ý của ông ta rồi. Ông cứ ngồi xem đến lúc đó ông ta có còn dám đòi phân gia nữa không? Sử gia chúng ta có thể đứng vững là dựa vào cái gì hả? Khi Tiên đế còn tại thế là nhìn vào tình cảm với Tam thái gia, hiện nay là vì Thái tử Điện hạ. Mà bây giờ ngay cả Thái tử Điện hạ cũng đã tức giận với Đại bá, bọn họ cũng không chịu thua kém tiểu bối, bên phía Đại phòng từ trên xuống dưới ngay cả một đồng sinh
cũng không thi đậu, đến chi thứ hai thì ngay cả tước vị cũng không có, nếu ngay cả Hầu phủ cũng không được ở lại, trong kinh thành còn ai dám cho bọn họ mặt mũi, làm sao ông ta dám phân gia chứ?"
Đồng sinh tức học trò nhỏ (thời Minh Thanh gọi học trò chưa thi tú tài hoặc chưa đậu kỳ thi tú tài).
“Nhưng... Nhưng mà huynh trưởng như cha?"
"Ta khinh!" Sử Tam phu nhân cả giận nói: "Nếu ông ta dám nói lời này, chúng ta sẽ mời lão phu nhân ra mặt. Mẹ cả vẫn còn sống, đâu có đến phiên ông ta nói chuyện. Cho dù không phải là mẫu thân thân sinh, nhưng rốt cuộc cũng đã nuôi dạy ông ta nhiều năm, bản thân ông ta không nói tới hiếu đạo, lại dám lấy cái danh huynh trưởng để áp chế người ta sao."
Sử Tam phu nhân nói được là làm được, lập tức kéo Tam gia đi tìm lão phu nhân nghị sự, cầu xin bà đến lúc đó ra mặt giúp đỡ nói chuyện.
Thời gian qua Sử gia lão phu nhân ở trong phủ luôn giống như vô hình, Lão thái gia vừa qua đời, việc bếp núc trong phủ lập tức bị Đại phòng đoạt mất, mặc dù không đến mức hà khắc với lão phu nhân, nhưng cũng không kính cẩn nghe theo, nếu không, cũng không đến mức trưởng bối trong nhà vẫn còn sống, lại ngấm ngầm ép buộc mấy người đệ đệ phải ra ở riêng.
Nghe con dâu kể lại mọi chuyện, lão phu nhân vừa hưng phấn lại vừa lo lắng, "Chuyện... Chuyện này thật sự có thể thành sao?"
Tam phu nhân nói: "Đây chính là lời vàng ý ngọc của Thái tử Điện hạ, sao có thể có sai được. Dù sao trước khi tước vị được ban xuống, chúng ta cũng không cần phải cố ý làm chuyện gì, nhưng một khi chuyện thành, sau này phía bên Đại phòng vẫn cần phải có mẫu thân ngài ra mặt nhiều hơn, nếu không, ngài cũng biết tính tình của Tam gia, ông ấy là người rất dễ nói chuyện, tính tình quá mềm yếu, đến lúc đó Đại ca ra vẻ huynh trưởng khiển trách, con chỉ sợ Tam gia áp chế không được."
"Được!" Lão phu nhân luôn miệng nói: "Ta sẽ ta sẽ! Nhiều năm qua ta đã chịu đủ những cơn giận không đâu của bọn chúng rồi, khi lão gia còn sống vẫn luôn che chở cho bọn chúng, suốt ngày nghi thần nghi quỷ, vẫn cho rằng ta sẽ hà khắc với Đại phòng. Sau khi ông ấy vừa qua đời, Đại phòng càng ngày càng coi trời bằng vung, nhìn đi hơn nửa năm nay bọn chúng đã làm ra những chuyện gì, trong ngoài phủ rối tinh rối mù, may mà ánh mắt Thái tử Điện hạ sáng như đèn cầy nhìn thấu đức hạnh của bọn chúng, nếu không, không biết bọn chúng sẽ còn gây ra bao nhiêu tai họa cho Thái tử nữa. Sau này Đại phòng bị mất tước vị, ta xem bọn chúng có còn dám diễu võ dương oai ở trước mặt ta không."
Tam phu nhân mỉm cười, "Có một câu nói này của ngài, nhi tức đã yên tâm hơn nhiều rồi."
Lão phu nhân gật đầu, quay đầu nhìn Sử Tam gia một cái, gương mặt lộ vẻ phê phán, lạnh lùng nói: "Đứng thẳng lên cho ta, đừng suốt ngày cứ co ro cúm rúm nữa, ngay cả cái lưng cũng không đứng thẳng được. Ngươi chính là người được thừa kế tước vị đó, nếu ngay cả bản thân cũng không đứng thẳng được, cho dù ta với vợ của ngươi có nỗ lực hơn nữa cũng vô dụng. Sau này phải nghe lời vợ của ngươi đó, phải lợi hại hơn nữa, nói chuyện thì cứng rắn lên, đừng có sợ bị mất mặt, cãi nhau thì cãi nhau, chúng ta đứng ở bên phía chính nghĩa, chẳng lẽ còn sợ bọn chúng hay sao."
Sử Tam gia bị mẹ và vợ ông ta dạy dỗ cho một trận, hơn nữa vẫn còn sợ hãi với Thái tử Điện hạ, vô thức ưỡn thẳng thắt lưng, "Mẫu thân dạy rất đúng ạ."
Lão phu nhân và Sử Tam phu nhân cẩn thận dặn dò một phen, đợi đến khi sắc trời dần dần tối hẳn, Tam gia và Tam phu nhân đang chuẩn bị trở về phòng, đột nhiên nhà trước đến báo, nói là Đại gia bị ngã gãy chân.
Mọi người trong phòng hai mặt nhìn nhau, Sử Tam phu nhân thấp giọng lẩm bẩm, "Thái tử Điện hạ làm việc nhanh thật."
Sử Tam gia sợ hết hồn, vô cùng sợ hãi nói: "Bà nói là... Thái tử Điện hạ sai người làm sao?"
Lão phu nhân và Sử Tam phu nhân lườm ông ta một cái sắc lẹm.
Lão phu nhân tức giận nói: "Nếu không ngươi cho rằng trên đời này có chuyện trùng hợp như vậy sao?" Thái tử vừa nói muốn đổi người thừa kế tước vị, quay đầu Đại phòng lập tức xảy ra chuyện, không phải là quá rõ ràng rồi sao. Đương nhiên, điều này cũng là một cảnh báo với Lão phu nhân và Sử Tam phu nhân, mặc dù Thái tử Điện hạ trẻ tuổi, nhưng lại quyết đoán tàn nhẫn hiếm thấy, dù sao, nửa năm trước Đại phòng được hắn sủng ái xin gì được nấy, bây giờ mới qua nửa năm, nói trở mặt là lập tức trở mặt, còn ra tay rất tàn nhẫn, bảo sao mấy người bọn họ không khiếp sợ.
Nhưng mà, Lão phu nhân vốn cũng không hy vọng Thái tử sẽ kính yêu bọn họ hơn, với tính tình của Sử Tam gia, bị người ta hù dọa ngược lại là một chuyện tốt, nếu Thái tử thật sự cung kính với ông ta, cả người Lão phu nhân sẽ cảm thấy không được thoải mái.
"Để ta đi qua nhìn một cái." Sử Tam gia nói.
"Từ từ đã, trước tiên ta phải hỏi rõ ràng." Lão phu nhân lên tiếng ngăn lại nói, lại gọi đầy tớ vào, "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, đang yên đang lành sao Đại gia lại bị ngã gãy chân hả? Không phải buổi sáng nói là lên miếu thắp hương sao, đốt nén nhang mà có thể bị ngã gẫy chân, bọn hộ vệ đã làm gì hả?"
Đầy tớ vẻ mặt xấu hổ, "Dạ bẩm Lão phu nhân, việc này tiểu nhân không dám nói."
"Bảo ngươi nói thì ngươi nói đi, đừng có dông dài."
Lúc này tên hạ nhân mới điều chình lại gương mặt, nghiêm nghị trả lời: "Tiểu nhân cũng chỉ nghe được mấy người trong viện nói lại thôi, Đại gia bị người của nha môn Kinh Triệu Doãn trả lại. A... Hình như ngài ấy uống rượu ở Tiểu Hồng Lâu, không biết tại sao lại đánh nhau với người ta, bên phía đối phương có rất nhiều người, bọn hộ vệ nhất thời không chú ý, Đại gia bị hụt chân, ngã từ trên cầu thang xuống."
Tất cả mọi người ở trong phòng đều sợ đến ngây người.
Tiểu Hồng Lâu là nơi như thế nào? Đây chính là nơi câu lan
nổi danh trong kinh thành, mỗi một đại thanh lâu trong kinh thành đều có những đặc sắc riêng, tỷ như Ngọc Chi Lâu có những cô nương trẻ tuổi xinh đẹp nhất, Lục Vân Hiên lại có những cô nương tài năng nhất, mà Tiểu Hồng Lâu, lại nổi tiếng với công phu trên giường. Mặc dù Đại Lương Triều không cấm quan viên phiêu kỹ, nhưng cũng không có ai muốn bản thân bị dính phải danh tiếng không tốt, cho dù có phải xã giao, hoặc là tự mình nuôi dưỡng sấu mã
để tiếp khách, nếu quả thực không được thì sẽ đến Lục Vân Hiên, danh tiếng của Ngọc Chi Lâu cũng dễ nghe hơn, nhưng Tiểu Hồng Lâu lại giống nơi câu lan, cho dù mọi người có ngứa ngáy trong lòng thì cũng không chịu đi.
Câu lan (nơi hát múa và diễn kịch thời Tống, Nguyên ở Trung Quốc).
Sấu mã" (nguyên văn là: "瘦马"
thực ra chính là các cô bé được mua từ nhỏ. Đến thời kì Minh - Thanh thì việc nuôi "sấu mã" đã trở thành mối đầu tư mang lại món lợi kếch sù, có rất nhiều kẻ chuyên làm nghề này.
Trước bỏ vốn mua những cô bé xinh xắn từ gia đình nghèo khổ về dạy dỗ, dạy các nàng ca múa, cầm kì thư họa, trưởng thành sẽ bị bán cho những người giàu có làm thiếp hoặc bán vào lầu xanh, kiếm lời từ đó. Lúc mua, giá một cô bé chỉ khoảng hơn mười quan tiền, đến lúc bán lợi nhuận khoảng một ngàn năm trăm lượng, vô cùng hời. Bởi vì các cô bé xuất thân nghèo khổ rất gầy yếu vì đói ăn mà cái danh "sấu mã" tức là "ngựa còm" cũng từ đó mà ra. (Nguồn: Vivian_Nhinhi, DĐ Bạch Ngọc Sách)
Nhưng Sử gia đại gia lại cố tình đến đó, ông ta không chỉ đến đó, mà còn đánh nhau với người ta, không chỉ ẩu đả, còn huyên náo kinh động đến nha môn Kinh Triệu, giống như chỉ sợ chưa đủ ầm ĩ. Nếu là ngày thường, mặc dù mất hết thể diện, nhưng cuối cùng trách phạt cũng không nặng, cũng chỉ khiển trách một trận hoặc là cấm túc cho xong việc, nhưng vấn đề là ông ta đang trong thời gian chịu tang! Nếu xảy ra ở trong nhà người khác, đuổi ra ngoài là còn nhẹ đó.
Đại phòng xong đời rồi!
Mọi người trong phòng đều có cùng một suy nghĩ, trong thời gian chịu tang mà đi phiêu kỹ là tội gì? Cho dù Hồng Gia Đế có dễ dàng bỏ qua, nhưng các Ngự sử há có thể buông tha? Đời này Đại gia Sử gia cũng đừng nghĩ đến tiền đồ nữa, càng đừng nói đến tước vị, cho dù tương lai Thái tử đăng cơ, Đại gia Sử gia cũng đừng mong dựa vào thân phận mà chiếm được chỗ tốt.
Sử Tam gia hoàn toàn sợ ngây người, một mặt dĩ nhiên là vì Đại phòng lại có thể làm ra loại chuyện điên rồ này, mặt khác lại tuyệt đối không ngờ tới Thái tử vậy mà lại vạch trần chuyện này ra ngoài ánh sáng. Sử gia bị mất mặt như vậy, sợ rằng Thái tử cũng phải xấu hổ.
Lão phu nhân lại nhìn thấu suốt, lắc đầu nói: "Hành động lần này của Thái tử Điện hạ xem như là tráng sĩ chặt tay, mặc dù trong thời gian này sẽ tổn hại mặt mũi, nhưng về lâu dài sẽ lợi nhiều hơn hại. Phía bên Lão đại dẫu sao cũng chỉ bị ảnh hưởng xấu đến đạo đức cá nhân, không bị nguy hiểm tính mạng là được rồi, các triều thần đều hiểu hết, cũng sẽ không đỗ lỗi việc này lên đầu Thái tử, Thái tử Điện hạ mới bao nhiêu tuổi, nương nương lại đi sớm, Thái tử có thể làm tốt công việc của mình cũng không dễ dàng, khó khăn lắm mới có thể chiếu cố đến Sử gia. Cho nên, đám triều thần không chỉ không trách cứ Thái tử Điện hạ, trái lại sẽ đồng tình với hắn, cho dù có một số người âm thầm kích động chuyện này, trái lại đám triều thần sẽ nói chuyện thay hắn."
Hơn nữa, thời điểm Đại phòng gặp chuyện không may vào lúc này là cực kỳ thích hợp, thứ nhất là còn đang trong thời gian chịu tang, cho dù Đại gia Sử gia có trăm cái miệng cũng không thể nói rõ, thứ hai, chính là chuyện trong vòng nửa năm Thái tử bỗng nhiên hoàn toàn tỉnh ngộ trở thành lãng tử quay đầu, còn lập được không ít thành tích, đám triều thần đang vì chuyện này mà cảm thấy vô cùng vui mừng, kết quả đột nhiên Sử gia xảy ra chuyện như vậy, cho dù các đại thần có muốn nói Thái tử không đúng, cũng sẽ lo lắng việc răn dạy quá mức sẽ khiến thái tử tức giận quay lại như lúc ban đầu...
Trong lòng Sử Tam phu nhân phấn chấn, "Nương, chúng ta nên làm sao bây giờ?" Thái tử đã đưa cho bọ họ một cây đao, nếu lúc này còn không hành động, Điện hạ sẽ cảm thấy bọn họ quá vô dụng.
Sử lão phu nhân nhướn mày cười một tiếng, gương mặt thường ngày ôn hòa trong nháy mắt lại lộ ra khí thế bén nhọn, "Lấy triều phục cáo mệnh
ra cho ta! Đã rất lâu rồi ta không mặc nó, bọn chúng thật đúng là đã quên mất lão thân là cáo mệnh nhất phẩm mà. Lấy cả quải trượng long đầu cho ta, hôm nay ta sẽ giáo huấn tên bất hiếu này một trận!"
Cáo mệnh (phụ nữ được phong tước hiệu trong thời phong kiến, thường thấy trong Bạch thoại thời kỳ đầu)