"Cái gọi là cảm giác yêu chính là, ừm…" Tô Minh Duệ dừng một chút, ho khan hai tiếng nhìn về phía hai người nói: " Cậu có cảm giác như vậy không? Chính là khi nhìn thấy một người, hoặc là bởi vì một câu nói, một động tác, thậm chí chỉ là một nụ cười của người đó, trái tim vốn rất bình tĩnh, bất thình lình lại không ngừng đập thình thịch, sau đó còn có thể thường xuyên vì người đó mà làm ra làm ra một vài hành động mà bình thường mình không thể làm, nhượng bộ, nhân nhượng, bao dung, thậm chí còn phóng túng."
Tô Minh Duệ nhìn vẻ mặt của hai người trước mặt càng ngày càng trở nên vi diệu bởi vì từng câu từng chữ mình nói ra, nhất là khi chứng kiến hai người này sau khi nghe xong lời của mình thì liền trầm tư chốc lát, thế nhưng không hẹn mà cùng bắt đầu dùng khóe mắt liếc trộm đối phương, gần như suýt chút nữa thì không khống chế được mà bật cười. d=đ/l@q¥đ
Hai người này nhìn thật cơ trí, nhưng trên mặt tình cảm cũng vẫn làm hai tên ngốc làm người ta lo lắng nha. Nhìn bộ dạng cẩn thận ngu ngốc của hai người, cõi đời này vẫn còn có những đứa bé thuần khiết như vậy, làm cho anh ta có chút không đành lòng nha.
Trong lòng Tô Minh Duệ cười trộm đủ rồi, khó khăn lắm mới ngừng ý cười trên khóe môi. Cũng được, về sau đều là người mình, sẽ để cho mình diễn vai anh trai tri kỷ một lần, giúp hai con ngỗng ngốc nghếch này một tay thôi.
Tô Minh Duệ nghĩ như vậy, ho nhẹ một tiếng, ra vẻ đạo mạo nói: "Hai người thật sự không hiểu loại cảm giác này sao? Vậy được rồi, anh liền gắng gượng giúp các em biểu diễn một lần là được."
"Biểu diễn?" Hai người ngớ ngẩn, đồng thời quay đầu nhìn về phía Tô Minh Duệ, lại thấy Tô Minh Duệ chợt kéo tay An Cẩn Du qua, cứ như vậy mà kéo người tới bên cạnh mình.
Hai người căn bản không nghĩ tới Tô Minh Duệ lại đột nhiên ra tay, đều sững sờ. An Cẩn Du nhất thời không thể bắt bẻ, chỉ kém điểm bị kéo đến trực tiếp ngã vào trong ngực đối phương.
Thật vất vả mới ổn định thân hình, lại phát hiện giờ phút này mặt của cô cùng mặt của Tô Minh Duệ cách nhau chỉ có mấy centimet. Không đợi cô kịp hồi phục lại tinh thần từ trong kinh ngạc, đã thấy khóe môi Tô Minh Duệ nhếch lên, từ từ cúi đầu xuống, hẳn là chuẩn bị…
Die°nda€nl3quÿd0n
"…" Trong đầu An Cẩn Du một mảnh trống rỗng, có cái gì đó lập tức nổ tung. Nhìn khuôn mặt ngày càng đến gần của Tô Minh Duệ, mặt liền biến sắc, gần như là bản năng mà muốn đưa tay đẩy người ra.
Vậy mà, không đợi An Cẩn Du chủ động ra tay đẩy người ra, đã có một người hồi phục lại tinh thần từ trong kinh ngạc lúc ban đàu, mặt đen thui, cực kỳ tức giận tiến lên, trực tiếp xốc cổ áo của Tô Minh Duệ lên, kéo người kéo ra phía sau.
Phịch một tiếng trầm đục, An Cẩn Du chỉ cảm thấy một cái bóng đen thoảng qua trước mắt. Một giây kế tiếp, khuôn mặt chỉ cách mình mấy centimet liền nhanh chóng ngã phía sau, bay ra ngoài.
Thần trí đang trở về, trước mặt cô đã xuất hiện một bóng dáng quen thuộc đưa lưng về phía cô.
"Tên khốn kiếp này, rốt cuộc nhà ngươi muốn làm gì?" Niếp Quân Hạo ngăn ở trước mặt của An Cẩn Du, sắc mặt khó coi chưa từng có, cặp mắt phượng xinh đẹp kia khẽ nhếch lên rồi nheo lại, mang theo lạnh lùng cùng sát ý trước nay chưa từng có. Nếu không phải vẫn còn tồn tại mấy phần lý trí, biết ở chỗ này không thể tùy tiện giết người, chỉ sợ một giây kia Tô Minh Duệ đã đầu thân hai nơi rồi.
Tô Minh Duệ ngã nhào trên đất hồn nhiên không biết mình vừa mới đi dạo cõi chết một lượt. Vừa một rồi, cái mông mạnh mẽ tiếp đất, đau đến nỗi anh ta suýt nữa kêu toáng lên. Cũng may bọn họ đang ở trên bờ cát, hạt cát tương đối mềm, nếu ở trên sàn nhà bền chắc, chắc bàn tọa (*) của anh ta đã sớm nát luôn rồi. D#Đ+L!Q®Đ
(*) Bàn tọa: cái mông =)) Mình để Hán Việt cho lịch sự:))
Đứng một chỗ xoa cái mông đau trong chốc lát, đáy lòng Tô Minh Duệ âm thầm khẽ nguyền rủa một tiếng. Đầu năm nay người tốt thật là khó làm, không cẩn thận một chút, tiếp theo liền gặp phải tai bay vạ gió.
Nghĩ như vậy, Tô Minh Duệ tức giận trợn mắt tức giận quan sát bốn phía của Niếp Quân Hạo một lượt, sau đó trực tiếp lướt qua anh, nhìn về hướng An Cẩn Du đang ở sau lưng anh, nói: "Cảm giác gì?"
"Hả?" Cái gì mà cảm giác gì? An Cẩn Du chưa hết chấn kinh nghiêng đầu nhìn.
"Anh hỏi em, vừa nãy, khi anh muốn hôn em, em có cảm giác gì?"
Niếp Quân Hạo ngăn ở trước người An Cẩn Du nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, ánh mắt nhìn về phía Tô Minh Duệ càng trở nên bất thiện. Nếu như ánh mắt thật sự có thể giết chết người, chỉ sợ Tô Minh Duệ sớm đã chết trăm ngàn lần rồi.
Trong lòng An Cẩn Du giật mình, hồi tưởng lại chuyện vừa xảy ra, sắc mặt trắng nhợt nói: "Anh Duệ, anh vừa rồi là đang nói đùa sao?"
Tô Minh Duệ liếc cô một cái, nói: "Đương nhiên là đùa giỡn. Anh chỉ là muốn cho các em cảm nhận một chút xem cái gì gọi là tim đập rộn lên mà thôi, vừa rồi Tiểu Du em cũng chưa từng có một chút xíu cảm giác vui mừng đến tim đập rộn lên nào."
"Quả thật có chút tim đập rộn lên, chỉ là không có vui mừng, trái lại còn rất kinh sợ."
Khóe miệng Tô Minh Duệ rụt rụt, 囧囧 có hồn nói: "Tiểu Du, em đây quả nhiên là ghét bỏ anh Duệ sao?"
An Cẩn Du yên lặng ngẩng đầu nhìn trời, giống như cam chịu.
Tô Minh Duệ: "..."
Nội tâm Tô Minh Duệ yên lặng rơi lệ trong chốc lát, gian nan thu thập trái tim thủy tinh đã vỡ nát dưới đất, nhỏ giọng nói: "Vậy anh đổi lại cách nói, nếu người vừa đối làm chuyện đó với em chính là Quân Hạo thì sao?"
Niếp Quân Hạo cùng An Cẩn Du đều sững sờ vì nghe được lời này của Tô Minh Duệ, cũng không kịp tức giận, thậm chí còn bất đắc dĩ. Kinh ngạc ngắn ngủi đi qua, sắc mặt của hai người không hẹn mà cùng đỏ lên, trong đầu gần như là đồng thời toát ra một câu: nếu như người vừa làm loại chuyện đó với nha đầu chính là Niếp Quân Hạo anh?
"Thịch thịch thịch..." Nhịp tim hỗn loạn trước đây không lâu lại một lần nữa xuất hiện, nhịp đập vô cùng của trái tim đụng chạm tới bộ ngực khiến cho hai người có cảm giác gần như không thể được ý muốn đưa tay giữ lấy lồng ngực của mình, khắc nhịp tim không chịu khống chế.
"Thế nào? Có cảm thấy có chỗ nào không giống hay không?" Vào lúc hai người đang trầm mặc, sắp dao động vì lời nói của Tô Minh Duệ, câu nói chen vào của anh ta đã thành công khiến hai người đang mất hồn thức tỉnh lần nữa.
An Cẩn Du thẹn quá hoá giận nói: "Có thể có cái gì không giống, còn không giống chỗ nào? Quả nhiên là đàn ông, không có cái gì tốt cả, chỉ thích chiếm tiện nghi người khác, hừ!" D&đ€l_q@đ
Dứt lời, cô trợn mắt nhìn Niếp Quân Hạo bên cạnh cùng Tô Minh Duệ một cái, lộ ra vẻ nữ tính hiếm thấy, chính là xoay người chạy đi.
"Hắc hắc hắc, Tiểu Du xấu hổ." Tô Minh Duệ đứng lên từ trên mặt đất, vỗ vỗ bụi đất trên người, rất là nhiều chuyện đi tới đụng đụng vào người Niếp Quân Hạo nói: "Người anh em, còn chưa đuổi theo?"
Nào có thể đoán được lại được đáp lại vẻ mặt lạnh lùng, kiêu ngạo giống như đang không vui: "Tôi có đuổi hay không mắc mớ gì tới anh xen vào việc của người khác." Nói xong, cũng không quản Tô Minh Duệ phản ứng ra sao, xoay người đuổi theo hướng An Cẩn Du vừa rời đi.
"..."
Lưu lại một mình Tô Minh Duệ đứng bên bờ biển, gió biển thổi tung, nhìn chằm chằm một đầu tóc tai vốn vô cùng tiêu sái đã trở nên rối bời, vô cùng thê lương ngửa mặt lên trời thở dài: M* k***, đầu năm nay thật con mẹ nó tốt bụng cũng bị sét đánh nha nha nha... Về sau mình tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện phí sức lại chẳng có kết quả tốt này nữa QAQ
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT