Tô Minh Duệ thấy thời cơ gần như chín muồi thì tiến lên chụp vai An Cẩn Du như một trưởng bối, không dấu vết chặn An Cẩn Du không cho cô tiếp tục lui về phía sau, ý vị sâu xa nói: "Cho nên, tiểu Du, vì cứu vãn tổ chụp hình dương thịnh âm suy này thì tụi anh cần em hy sinh vì nghĩa"
"…" An Cẩn Du 囧囧 trợn mắt nhìn chằm chằm bộ dạng kích động hùng hồn này của Tô Minh Duệ thì chỉ im lặng lườm anh.
Anh Duệ, dù em có ít đọc sách thì anh cũng không cần gạt em, vừa rồi lúc Alie đẩy em ra thì anh cũng không nói như vậy, vừa bắt đầu đã cực kỳ ghét bỏ em dù biết rõ em là người phụ nữ duy nhất ở nơi này.
Tô Minh Duệ không ngờ An Cẩn Du lại mềm không được cứng cũng không xong, anh cũng đã nói nhiều như vậy mà cô vẫn giữ bộ dáng bình tĩnh thà chết chứ không chịu khuất phục, hai mắt xoay chuyển một vòng rồi ho nhẹ một tiếng nói: "Được rồi, bây giờ là thời đại dân chủ, nếu em không muốn, anh cũng không thể cưỡng cầu. Như vậy đi, chúng ta dùng phương pháp cũ, bỏ phiếu biểu quyết, thiểu số phục tùng đa số. Tới đây tới đây, ai đồng ý tiểu Du thay thế vị quay quảng cáo tay cho chúng ta leo cây kia thì xin giơ tay."
Lời nói của Tô Minh Duệ còn chưa dứt, những người xem kịch vui sau lưng kia đã vô cùng phối hợp ‘soạt, soạt, soạt’ giơ tay lên, từ xa nhìn lại trường quay giống như mọc lên một rừng học sinh mới chỉ trong chớp mắt. Mà sở dĩ sẽ xuất hiện cảnh tượng như vậy cũng do ý tưởng của tất cả mọi người rất đơn giản.
Mọi người vây xem: dù sao chỉ là chụp tay, lại không lộ mặt, chụp của người nào cũng là chụp, huống chi tay cô bé này cũng rất đẹp. Bọn họ đã vì bàn tay trước mà lãng phí không ít thời gian, nếu còn tìm thêm cái khác thì không biết lại phải đợi bao lâu. Còn không bằng để cho cô bé này chụp, sớm chụp xong một chút thì ai về nhà nấy tìm mẹ của mình.
Alie: tiểu đáng yêu vốn do anh ta đẩy lên, tự nhiên anh ta có một trăm hai mươi triệu trái tim hi vọng cô chụp. Thật ra thì từ lúc vừa chỉ điểm cho tiểu đáng yêu sửa sang lại kiểu tóc cho vị kia nhà cô, anh ta đã chú ý tới bàn tay của tiểu đáng yêu, hơn nữa trong nội tâm còn ảo tưởng tới trường hợp tiểu đáng yêu trao đổi nhẫn với vị kia nhà cô nhưng sao anh ta có thể nói cho người khác biết được điều này, gào thét rống…rống… ///n.d///dd;lqd///
Về phần nhân vật Niếp Quân Hạo_Niếp đại giáo chủ sắp chụp chung với An Cẩn Du thì bày tỏ: dù sao theo ý tứ của những người này thì mặc kệ thế nào cũng sẽ tìm một người phụ nữ tới đây chụp chung cái đồ bỏ quảng cáo gì đó cho anh. Thay vì là một người phụ nữ xa lạ lộn xộn lung tung thì chẳng bằng để cho An Cẩn Du, ít ra thì anh nhìn thuận mắt, cũng sẽ không bài xích việc tiếp xúc với cô.
Kết quả là trong lúc mọi người theo đuổi tâm tư của mình, mặc dù dưới tình huống điểm xuất phát hoàn toàn bất đồng nhưng mục đích lại nhất trí đến lạ thường thì An Cẩn Du thành công bị bẫy.
Dường như Tô Minh Duệ đã sớm lường trước được tình huống sẽ là như vậy nên cười giống như một con hồ ly ăn vụng, hả hê nói: "Anh cũng bỏ một phiếu, số phiếu đã sớm hơn phân nửa, cho nên thiểu số phục tùng đa số, tiểu Du, em phải nhận đi."
"…" Cô nên nói cái gì đây, đã nói là dân chủ không miễn cưỡng rồi, không bắt buộc vậy mà ý kiến của cô đâu, không cần chơi người ta như vậy a a a.
Cứ như vậy dưới sự ép buộc mua bán, An Cẩn Du không thể không bị buộc khuất phục dưới cường quyền, bị mọi người cứng rắn nhét vào phòng hóa trang của Alie.
Cả người sợ hãi nhìn Alie hai mắt sáng lên, thoa một đống lớn đồ gì đó lên tay để cho cô xoa đều.
Lúc xoa còn thỉnh thoảng nghe Alie không ngừng thất vọng lẩm bẩm: "Chậc chậc chậc, cũng chỉ có tay là quá không hoàn mỹ, nếu có thể trang điểm thêm một chút là tốt rồi, đến lúc đó hai người bọn em đi ra ngoài thì tuyệt đối sẽ là đôi kim đồng ngọc nữ khiến người ta hai mắt tỏa sáng. A a a, bỗng nhiên cảm thấy ngứa tay quá, hàng mẫu tốt nhất đang ở rõ ràng trước mặt mình mà mình chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ấy vẫn chỉ là bán thành phẩm mà không thể đụng, loại cảm giác này thật sự là quá giày vò a a a."
"…" An Cẩn Du hết ý kiến ngay tại chỗ, thật hoài nghi danh tiếng vị thợ trang điểm ngự dụng vang danh quốc tế này có phải do tốn một số tiền lớn mua được hay không.
Không đi thưởng thức giày vò vị đại soái ca nhân thần cộng phẫn đặt bên ngoài kia mà cứ không ngừng nhìn chằm chằm vào cô, còn kinh thán không thôi, thẩm mỹ như vậy thì thật sự không có vấn đề sao.
So với An Cẩn Du 囧 quẫn bách không lời và Alie thần bí lẩm nhẩm thì bên trong phòng hóa trang còn sót một người khác lại tỉnh táo khác thường, khi nghe được mấy thứ Alie lải nhải nói thầm thì từ từ mở đôi mắt đóng chặt của mình ra mà nhìn An Cẩn Du đang ngồi trên ghế vẫn không hay biết gì, đáy mắt xẹt qua tia sáng khó phát hiện.
Mấy phút sau, lúc An Cẩn Du đi từ trong phòng hóa trang ra, cô cảm thấy đôi tay đã theo cô hơn mấy chục năm này có chút không giống của chính cô, rõ ràng là vẫn còn ở trên người cô nhưng có hơi xa lạ.
Thấy An Cẩn Du ra ngoài, một đám nhân viên chụp ảnh đang nói chuyện phiếm giết thời gian lập tức lên tinh thần chào hỏi mọi người và bắt đầu làm việc. Mà lúc này nhân vật chính quan trọng sắp lên sân khấu lại ngồi một mình trong góc xoay xoay một cái vòng tròn nhỏ. ;;;;l;;;q;;;;d;;
"Niếp Quân Hạo, anh đang làm gì đấy?" An Cẩn Du vừa ra khỏi phòng hóa trang không được mấy bước thì đã thấy cảnh tượng như vậy. Thoáng đến gần, vừa nhìn mới phát hiện vật Niếp Quân Hạo xoay trong tay đúng là sản phẩm mà bọn họ sắp quảng cáo, là chiếc nhẫn nam trong cặp nhẫn tình nhân kia.
An Cẩn Du vừa phát hiện điểm này thì trong nháy mắt chỉ cảm thấy cả người không tốt, đây chính là chiếc nhẫn mà nghe nói còn là sản phẩm nhẫn kim cương chủ chốt của một nhà quốc tế nổi danh, một chiếc vòng tròn nhỏ như vậy thôi thì cũng đã có giá trị ít nhất là bảy tám con số.
Bảy tám con số, là bảy tám con số đó, đây chính là con số trên trời mà An Cẩn Du sống nhiều năm như vậy cũng khó có thể tưởng tượng được, sống hai mươi mấy năm mà ngay cả năm con số cô cũng không thể cầm nóng được vài lần huống chi là con số trên trời nặng trịch như vậy, vô số tờ tiền xanh đỏ có cánh cứ bay tới bay lui trước mặt lại bị tên phá của không có chút hiểu biết nào cầm ở trên tay chơi đùa như một món đồ chơi, quả thật là không thể nhịn được.
Tiểu nhân trong lòng An Cẩn Du phát ra một tiếng thét chói tai thật dài, giữa lúc bản tính thần giữ của sắp bộc phát lại nghe Niếp Quân Hạo mở miệng trước một bước hỏi: "Cái vòng tròn này dùng để làm gì?"
"Ách" Tiếng quát mắng đã lên đến miệng của An Cẩn Du lập tức bị nghẹn ngay trong cổ họng. Một lúc sau mới giống như tìm lại được giọng nói mà nhỏ giọng trả lời: "Đeo ở trên ngón tay, giống như nhẫn ở thời các anh."
"Nhẫn". Niếp Quân Hạo nhíu mày, thử đeo chiếc nhẫn nam vào ngón tay cái của mình lại phát hiện căn bản không thể đeo vào, chỉ đành phải lấy ra, thử đeo vào ngón tay khác, cho đến cuối cùng đeo vừa vào ngón áp út mới bỏ qua.
Niếp Quân Hạo đưa tay ra một chút, xa xa nhìn chiếc nhẫn phát sáng dưới ánh mặt trời rạng rỡ rồi lầm bầm nói: "Là một cái vòng tròn sáng choang rách nát, nơi nào có thể so với nhẫn được làm từ ngọc thạch, thật không hiểu nổi ý tưởng của những người ở đây."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT