Editor: Trịnh Phương.

Ánh mắt của thiếu niên đối diện quét qua người hai người Niếp Quân Hạo một lượt, sau đó lại như phát hiện ra cái gì, lửa giận trên mặt lập tức biến thành bừng tỉnh, tiếp đó, sắc mặt càng trở nên khó coi, mặt đen thui đi tới chỗ hai người Niếp Quân Hạo đang đứng. Một quá trình vô cùng bình thường như vậy, lại khiến người ta cảm thấy vô cùng kịch tính.

Người đại diện đáng thương đứng bên cạnh thiếu niên mới vừa đóng vai trò nơi trút giận chợt phát hiện trên đầu không có âm thanh, có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, lại thấy nghệ sĩ mình chịu trách nhiệm quản lí vậy mà lại đi tới chỗ hai người xa lạ, lập tức sốt ruột mở miệng: "Phương Vũ, cậu chạy tới bên đó làm gì? Mau trở lại, lát nữa chúng ta còn có một buổi phỏng vấn đấy."

An Cẩn Du nghe được tiếng hô to này của người đại diện, sửng sốt một chút, cảm giác cái tên Phương Vũ này cực kỳ quen tai. Phương Vũ Phương Vũ… Ôi mẹ nó, Phương Vũ không phải là nam trư Tô Kiệt Khắc trong bộ phim võ hiệp ngôn tình cẩu huyết đang được nhiều người yêu thích gần đây sao?

Nghe nói người tên Phương Vũ này là một thần tượng mới nổi gần đây, nhưng thanh thế đã rất lớn. Người bên ngoài cũng thân thiết gọi hắn là nam diễn viên trẻ xuất sắc, được khen là người có khả năng giành được giải thưởng người mới có thực lực nhất sau ảnh đế Nhan Mặc, là một nghệ sĩ rất có tiềm năng. Không ngờ cậu ta vậy mà cũng là một thành viên của Tinh Thành, càng không nghĩ tới lần đầu tiên bọn họ đến Tinh Thành, nghệ sĩ đầu tiên gặp được chính là cậu ta.

Phương Vũ nghe được tiếng gào thét của người đại diện ở sau lưng, biểu tình càng trở nên giận giữ, ngừng chân, quay đầu lại rống to với người đại diện: "Kêu cái gì mà kêu! Không phải nói người phát ngôn nhìn tôi không vừa mắt sao? Chẳng lẽ tôi còn phải mặt nóng đi dán mông lạnh* của gã? Gã là cái thá gì? Chỉ bằng gã mà cũng muốn tranh với tôi, gã cũng xứng?" di4en:da&an~l_eq+uyd)on

* Một người đối đãi nhiệt tình với người kia, nhưng người kia lại chẳng thèm để ý, ngó ngàng tới.

Sở dĩ Phương Vũ lại nổi giận như vậy ở trước công chúng, nguyên nhân cuối cùng là bởi vì, trước đó vài ngày, Tô thị mới sản xuất ra một loại đồng hồ đeo tay, đang tìm một người phát ngôn thích hợp.

Tinh Thành trên danh nghĩa vốn là một phần của Tô thị, danh tiếng của Phương Vũ càng lớn mạnh hơn nhờ vào bộ phim võ hiệp cẩu huyết cách đây không lâu, tài năng cũng thuộc dạng mà người cùng thế hệ căn bản không người dám so sánh. Mà với sản phẩm đồng hồ đeo tay mà Tô thị tốn gần nửa năm để hoàn thành các giai đoạn sản xuất, một khi làm người phát ngôn cho nó, không khác nào trải sẵn một con đường bằng phẳng cho sự nghiệp của cậu ta, sau này, công việc phát ngôn tại vô số công ty dưới trướng Tô thị liền có thể để cậu ta tùy tiện lựa chọn.

Phương Vũ vốn tràn đầy lòng tin, cảm thấy vị trí người phát ngôn của sản phẩm lần này, trừ chính mình ra thì không còn ai khác, nào có thể đoán được, trước đây không lâu, người đại diện của mình tình cờ nhận được tin tức. Lần này, trong danh sách thí sinh của Tô thị quả thật có mình, nhưng vẫn còn một người khác, cũng là nghệ sĩ của Tinh Thành, một ca sĩ nổi tiếng vừa ra mắt tên Quý Hân, hơn nữa, theo ý của cấp trên, dường như là coi trọng Quý Hân hơn một chút.

Tin tức này không thể nghi ngờ là đã chạm tới chỗ hiểm của Phương Vũ. Cậu ta cảm thấy việc cấp trên đánh đồng cậu ta với một ca sĩ tay mơ, đối với cậu ta mà nói, quả thật là vô cùng nhục nhã.

Người đại diện không ngờ Phương Vũ sẽ kích động như vậy, còn không có đầu óc mà thể hiện sự bất mãn ở trước mặt mọi người, lập tức khẩn trương nhìn xung quanh, chỉ sợ không cẩn thận liền bị đám chó săn (paparazzi- thợ săn ảnh) bắt được.

Cũng may anh ta quét qua hiện trường một vòng, cũng chỉ nhìn thấy bọn họ cùng hai người An Cẩn Du, lập tức thở phào nhẹ nhõm. Di5enlda8n;)le!qu^yd^on

Còn không đợi anh ta yên lòng quá lâu, Phương Vũ liền đi tới chỗ hai người kia, hiển nhiên là muốn lấy hai người làm thành nơi trút giận mới.

Thành thật mà nói, An Cẩn Du cũng không thích Phương Vũ, hoặc là nói, cô không thích nhân vật giả tạo lại khoa trương mà Phương Vũ đóng trong bộ phim cẩu huyết kia. Trong phim, Phương Vũ chính là nhân vật chính đi theo khuôn sáo cũ- có rất nhiều bàn tay vàng, phương diện thoải mái cũng rất đủ, nhưng nếu nói khó nghe một chút, đó chính là đầu óc có chút quá mức đơn thuần, thường xuyên không biết tự lượng sức, đấu với đối thủ có trị giá vũ lực cao hơn mình. Mặc dù loại kịch tình này cuối cùng cũng sẽ âm thác dương soa(*) đả thông hai mạch Nhâm Đốc(**), hoặc là lĩnh ngộ ra chiêu thức nghịch tập thắng hiểm mà trước kia không có cách nào lĩnh ngộ được trong lúc cận kề cái chết, nhưng chuyện này cũng không thể che giấu bản tính tự đại lại ngu xuẩn.

(*) Âm thác dương soa (hay âm dương kém sai): có lệch lạc về thời gian, địa điểm, con người.

(**) Mạch Nhâm (任脈) là mạch của các kinh âm, mạch Đốc (督脉) thâu tóm tất cả các kinh dương. Trong quan điểm của y khoa cổ truyền phương Đông thì mạch Nhâm cùng với mạch Đốc tạo thành hai mạch chủ trọng trên cơ thể con người.

So ra, An Cẩn Du ngược lại thích một nhân vật phản diện là tả hộ pháp của Ma giá hơn. Mặc dù vị Tả hộ pháp này chỉ là hộ pháp, nhưng thực lực cũng không thấp hơn Giáo chủ, là người rất khiêm tốn.

Có tin đồn là hắn đã từng là một thanh niên tài tuấn nổi danh giang hồ, có một thê tử (vợ) mà hắn yêu tha thiết cả đời. Thê tử của hắn khuynh thành tuyệt đại (vô cùng tài giỏi xinh đẹp), thế gian hiếm có, vì vậy khiến cho không ít người mơ ước. Rốt cuộc có một lần, thừa dịp Tả hộ pháp đi xa, những võ lâm chính phái miệng đầy nhân nghĩa đạo đức này muốn làm ra chuyện không có đạo đức với thê tử đang ở lại nhà của hắn, thê tử của hắn trinh liệt khác thường, bước đến đường cùng liền dứt khoát nhảy lầu, hồng nhan bạc mệnh.

Khi Tả hộ pháp trở về, biết được chuyện này, huy kiếm tàn sát hết tất cả những người bức bách ái thê nhảy lầu vào ngày đó, sau đó quăng kiếm tham gia Ma giáo, nhất niệm (một ý nghĩ) thành ma. Hơn nữa, hắn thề độc, đời này phải giết hết nhân sĩ chính phái dối trá trong thiên hạ để an ủi thê tử trên trời có linh thiêng. Di*end8anl0e;quy7don

Lúc An Cẩn Du biết được chuyện cũ này, cô lập tức cảm thấy bản thân bị một chậu máu chó đổ xuống đầu, nhưng mà các làm với tính tình có thù tất báo của nhân vật này khiến người ta thật thoải mái, từ đó về sau, An Cẩn Du liền yêu thích nhân vật nửa chính nửa tà này. Mỗi lần nhìn thấy hắn ra sân đều giống như là cắn phải thuốc lắc. Có thể nói, An Cẩn Du chịu xem hết bộ phim đó hoàn toàn là vì nhân vật này.

Nói đến chỗ này liền không thể không báo thêm một câu, phẫn diễn của nhân vật này chính là do tân ảnh đế Nhan Mặc- Nhan đại thần đảm nhiệm.

Tinh Thành có thể chịu dùng mức độ nổi tiếng của Nhan Mặc đại thần để tôn lên người mới Phương Vũ này, đủ để thấy được mức độ coi trọng của Tinh Thành đối với cậu ta, hoặc là nói, cậu ta là người được chú ý nhất trong đám người mới. Chẳng qua, hiện nay có một Trình Giảo Kim (*) là Niếp Quân Hạo xuất hiện giữa chừng, tình thế sẽ nảy sinh khác biệt rất lớn. Đáng tiếc, An Cẩn Du lại không biết điều này.

(*) Thời Đường có nhiều tướng tài giỏi cũng như thời Tam Quốc vậy, một trong những tướng dũng mãnh vũ lực cao nhất là Trình Giảo Kim. Hảo hán này khỏe như voi, thời trẻ phá làng phá xóm, lại còn làm thảo khấu vô cùng hung hăng ngang ngược. Sau này làm tướng thì chuyên gia lấy toàn lực đánh ba búa. Đánh xong mà địch không chết thì bỏ chạy, nghỉ ngơi một chút quay lại đánh ba búa tiếp. Bởi vậy, hảo hán này là chuyên gia phá bĩnh, chịu lợi chứ không chịu thiệt. Tên nào mà hay nửa đường nhảy ra phá bĩnh chuyện của người khác thường gọi là Trình Giảo Kim. 

Mặc dù An Cẩn Du không thể nào thích Phương Vũ bởi vì nhân vật ngu xuẩn trong phim, nhưng trong lòng cũng hiểu đó chỉ là diễn xuất mà thôi, cô thật sự không nên lấy đó làm thành kiến, đắc tội với đối phương vào lúc này. Di*end%anl*eq&uy%do0n

Hơn nữa, dù nói thế nào thì người trước mắt cũng là một thành viên của Tinh Thành, sau này tất phải thành người hợp tác với Niếp Quân Hạo, cũng coi là tiền bồi của Niếp Quân Hạo. Nếu đắc tội cậu ta, về sau Niếp Quân Hạo vào làng giải trí khó bảo đảm là sẽ không bị người khác ngáng chân, cho nên lúc này nên tạo mối quan hệ với người trước mắt mới phải.

Đáng tiếc, An Cẩn Du nghĩ như vậy, nhưng người khác cũng không nghĩ như vậy. Hiển nhiên là An Cẩn Du không biết, thật ra thì diễn trò chia ra làm rất nhiều loại hình, mà trong đó có một loại được đặt tên là: tự biên tự diễn.

An Cẩn Du nhìn Phương Vũ ngày càng đi tới gần chỗ bọn họ, há miệng, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, liền bị Phương Vũ dùng ngữ điệu giễu cợt tới đập vào mặt: "Hai người người làm việc vặt mới tới?"

"Ách, ngài Quân hiểu lầm, bạn tôi là nghệ sĩ mới gia nhập Tinh Thành."

"Người mới." Hai mắt Phương Vũ rét buốt, cười lạnh nói: "Tôi ngược lại có mắt không tròng rồi. Lúc nào thì Tinh Thành cũng nhận người làm việc vặt vào làm nghệ sĩ vậy? Thật là đời sau không bằng đời trước mà."

An Cẩn Du: "…"

Niếp Quân Hạo: "…"

Loại nằm cũng trúng đạn như vậy, đến tột cùng là muốn ầm ĩ thế nào nha?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play