Editor: Trịnh Phương.

Lời còn chưa dứt, một cô bé mặt tròn đã bước ra từ phía sau quầy tiếp tân, đi tới trước mặt hai người nói: "Mời hai vị đi bên này."

An Cẩn Du cùng Niếp Quân Hạo vừa mới rời đi, tiếp tân vừa còn đoan trang lễ độ tiếp đãi lập tức quay đầu, không thèm để ý tới hình tượng mà cùng mấy chị em phía sau khởi động chế độ mê trai.

"Các cô thấy không, có thấy anh đẹp trai hàng cực phẩm đó không? Thật sự là trai đẹp cực phẩm nha! Tôi làm nhân viên tiếp tân ở đây đã lâu như vậy,  nghệ sĩ trẻ trong làng giải trí, gặp qua vô số trai đẹp, thế nhưng không có ai vượt qua được sắc đẹp của người vừa rồi, diện mạo quá mức nghịch thiên rồi."

"Đúng vậy đúng vậy, ô ô ô, chị Duyệt, sao vừa nãy chị không gọi em đi dẫn đường, người ta cũng muốn ngắm soái ca ở khoảng cách gần."

Tiếp tân bị oán trách giơ tay vỗ tiếp tân trẻ còn đang khóc một cái, khinh thường nói: "Chỉ dựa vào trình độ mê trai này của cô, cho cô đi thì không phải là một đường đều nhìn về phía trai đẹp mà chảy nước dãi sao? Dọa người ta chạy mất thì làm thế nào?"

"Hu hu hu..."

"Không biết sao, sao tôi lại có cảm giác mới soái ca vừa rồi nhìn thật quen mắt nha?"

Lời nói của một cô bé khác ở bên cạnh thành công hấp dẫn sự chú ý của mọi người, chị Duyệt kinh ngạc nhìn về phía cô bé kia nói: "Không phải là Tiểu Thất đã vô tình gặp được soái ca này chứ? Loại chuyện như vậy thế nhưng không chia sẻ cùng các chị em, lá gan của cô thật lớn nha." Di4end^l®eq&uyd¦on

Cô gái được gọi là Tiểu Thất  cuống quít tránh khỏi móng vuốt của mấy chị em đồng nghiệp đang đưa tới, cuống cuồng nói: "Sao em có thể gặp được người đẹp trai như vậy chứ? Nếu em thật sự đã từng gặp qua, sao em có thể quên được. Cho em chút thời gian, em suy nghĩ."

Tiểu Thất nhíu mày trầm tư mấy phút, giống như là chợt nhớ ra cái gì đó, hai mắt tỏa sáng rút điện thoại của bản thân ra, bàn tay dưới sự chú ý của mọi người, mở ra trang đầu của Microblogging.

Tiểu Bình: "..." 

"Oh my god, thật sự là anh ấy. Tôi nói tại sao lại nhìn quen mắt như vậy, thì ra là không mặc cổ trang, nhất thời không nhận ra. Chậc chậc, thật xin lỗi nam thần, thân là một người mê sắc đẹp thế nhưng em lại không nhận ra anh từ cái nhìn đầu tiên, em có tội."

Mấy người bên cạnh nhìn Tiểu Thất luôn luôn khéo léo chợt lộ ra vẻ luống cuống như vậy, đều không khỏi có chút kinh ngạc, đồng thời cũng càng thêm tò mò đối với thân phận của soái ca kia.

"Tiểu Thất bé nhỏ, cô biết người vừa rồi là ai sao? Vậy nói mau nói mau."

Tiểu Thất kích động đến đỏ bừng cả khuôn mặt nói: "Thật ra thì tôi cũng không biết rốt cuộc anh ấy tên là gì, chỉ là tình cờ nhìn thấy có người đăng hình của anh ấy lên Microblogging, chỉ cần nhìn qua liền bị mê hoặc QAQ Các cô cũng không biết khi mặc cổ trang, nhìn anh ấy đẹp trai bao nhiêu. Chậc chậc, thật là nhìn người thật một lần thì liền thương nhớ." 

"Hóa trang cổ trang ở chỗ nào? Cho chúng tôi nhìn một chút đi." Mọi người nghe lời nói của Tiểu Thất, tất cả lập tức đều trở nên hăng hái, thúc giục Tiểu Thất lấy hình năm thần ra.

Tiểu Thất che giấu không được, rốt cuộc vẫn không thể nào giữ được tấm ảnh quý giá chụp nam thần của mình, chỉ đành phải trơ mắt nhìn nam thần bị mọi người vây xem.

"Ai nha, thật sự rất đẹp mắt. Lần đầu tiên tôi thấy có người hóa trang cổ trang mà không làm mất nửa điểm mạnh mẽ của đàn ông nha."

"Tất nhiên, nam thần nhà tôi là công tử thời cổ tao nhã, giỏi văn giỏi võ, phẩm cách cao thượng. Thấy không? Còn có người nói là nam thần nhà ta tay không dũng cảm bay lên cứu bé gái khỏi tai nạn đụng xe nha, thật sự là đẹp trai ngây người."

Tiểu Thất vừa nói như vậy, những người khác mới phát hiện phía dưới mỹ nam cổ trang quả thật là khoảng không trống rỗng, mọi người nhìn chòng chọc vào bức hình, trong nháy mắt bị bản lĩnh hoa lệ của trai đẹp thu phục.

"Mẹ nó, đây là treo lên bằng dây cáp đi, nhất định là treo bằng dây cáp." DжL}Q_Đ

"Ai, không đúng không đúng, cái này tôi đã xem qua, còn lên một kênh tin tức trên radio, sao có thể là hàng giả treo bằng dây cáp. Đây là cao thủ võ lâm hàng thật giá thật, cao thủ võ lâm 100%! Chậc chậc, người đi đường thật may mắn, về sau tôi cũng muốn làm fan não tàn của nam thần. Nam thần mặc cổ trang quả thật là đẹp trai đến ngây người!"

Tiểu Thất thấy có người ca ngợi nam thần của mình thì càng kích động: "Đúng vậy đúng vậy, nam thần mặc cổ trang quả thật là đẹp trai đến trào máu, cho nên vừa rồi thấy nam thần không mặc cổ trang, tôi mới không thể nhận ra ngay, nhưng mà vẫn là đẹp trai như vậy. Chị Duyệt, thật vất vả em mới có cơ hội tiếp xúc gần gũi cùng nam thần, cứ như vậy bị chị phá mất, em liều mạng với chị!"

"Tiểu Thất, tỉnh táo một chút."

Lầu một của Tinh Thành- nơi tiếp khách, trở nên rối tung rối mù trong khoảnh khắc, mà đầu sỏ tạo nên trận hỗn loạn này- Niếp Quân Hạo vẫn hồn nhiên không hay biết mình đã bị người khác nhận ra, lúc sắp đi vào khúc quanh cùng người dẫn đường và An Cẩn Du, chợt ngừng một chút.

An Cẩn Du phát hiện điều không đúng, quay đầu lại vừa lúc thấy Niếp Quân Hạo nhìn nơi nào đó, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc: "Sao vậy?"

Niếp Quân Hạo khôi phục sắc mặt ban đầu, lắc đầu nói: "Không có gì, có lẽ là tôi nhìn lầm."

An Cẩn Du không nghi ngờ gì, thúc giục một câu: "Đi nhanh một chút, vị kia đang đợi chúng ta."

Tiểu Ngụy đưa hai người An Cẩn Du tới cửa phòng làm việc của Tô Minh Duệ, gõ cửa nói: "Ngài Tô, cô An cùng anh Niếp đến rồi."

Vừa dứt lời, liền nghe thấy bên trong phòng truyền đến một loạt tiếng bước chân, sau đó, cửa chính của phòng làm việc cứ như vậy mở ra, vẻ mặt Tô Minh Duệ rất hưng phấn nhô người ra từ bên trong. Thấy hai người An Cẩn Du, đôi mắt anh ta liền phát sáng: "Hai người đã tới, mau vào mau vào! Tiểu Ngụy, cô có thể đi xuống rồi, việc tiếp theo tôi tự làm là được."

Tiểu Ngụy sửng sốt một chút, gật đầu một cái, giương mắt mà nhìn người được gọi là người đại diện khó tính nhất ở Tinh Thành- đại diện Tô. Nhìn thấy anh ta nhiệt tình đón người vào phòng, cho đến khi đi xuống lầu, Tiểu Ngụy vẫn còn vô tri vô giác.

Chương 54: Không có hộ khẩu thì làm thế nào?

Editor: Trịnh Phương.

Lúc này, chiến tranh ở lầu dưới đã diễn ra được một lúc, thấy tiểu Ngụy cuối cùng cũng đi xuống, một nhóm người ùa lên, ồn ào lộn xộn hỏi: "Sao rồi sao rồi? Hai người kia thật thật sự vào phòng làm việc làm việc của ngài Tô?"

"Có vào, chị Duyệt, chị nói xem, có phải là em bị ảo giác rồi không? Vừa rồi em thấy ngài Tô vô cùng nhiệt tình, tự mình tới cửa đón người vào, không phải trực tiếp để người ta tự đi vào. Hơn nữa, ngài ấy còn nói với em, để ngài ấy tự mình chiêu đãi hai người kia. Trời giáng mưa máu hay sao mà Tô nhị thiếu mắt cao hơn đầu lại đột nhiên biến thành như vậy?"

Tiểu Thất cũng không để ý đến dáng vẻ bị đả kích đến mất hồn của Tiểu Ngụy, giờ phút này trong lòng cô nàng chỉ có một ý nghĩ.

"Oa oa oa, nam thần vào phòng làm việc của ngài Tô, vậy có phải có nghĩa là ngài Tô chuẩn bị đưa hắn tới Tinh Thành làm nghệ sĩ không? Vậy chẳng phải là em có thể tận mắt nhìn thấy phong thái của nam thần sao? Nam thần, em muốn sinh hầu tử* cho anh, ưm ưm ưm…"

* Sinh con.

Tiểu Thất kích động đến nỗi hận không được cất giọng thét lên đẻ tỏ rõ sự kích động của mình, lại bị chị Duyệt lanh tay lẹ mắt bụm miệng lại.

"Ưm ưm ưng..." Chị Duyệt, chị làm gì vậy?

"Hư, đừng lớn tiếng như vậy có được không? Cô có còn muốn ở đây làm để đợi nam thần tới Tinh Thành làm nữa hay không hả? Nói một cách nghiêm túc, nếu anh ta thật sự tới đây làm nghệ sĩ, ngài Tô chắc chắn cũng đã an bài xong công việc tốt nhất cho anh ta. Nếu cô rêu rao bậy bạ, hoặc là tùy tùy tiện tiện lan truyền tin tức này ra ngoài, làng giải trí loạn như vậy, khó tránh khỏi sẽ có người cảm thấy chuyện nam thần nhà ngươi cứu người là vì lấy lòng mọi người, cái này không phải là hại nam thần nhà cô sao?"

Tiểu Thất nghe lời nói của người đối diện xong cũng bình tĩnh lại, chị Duyệt thấy vậy cũng buông tay ra. Di4end^l®eq&uyd¦on

Tiểu Thất mặt áy náy nói: "Là em thiếu suy nghĩ."

Chị Duyệt khích lệ vỗ vỗ bả vai của cô nàng, nói: "Người trẻ tuổi luôn tương đối nóng nảy. Nhưng có một số việc không thể quá xúc động. Làng giải trí có câu, một mét đã đen mười phần. Vì hình tượng cao lớn uy vũ của nam thần của chúng ta, chúng ta nhất định phải làm một người có tư tưởng, có lý trí."

"Vâng vâng vâng, em đều nghe chị Duyệt."

"..." Mọi người bên cạnh thấy hai người đã đắm chìm trong thế giới của mình, sau ót yên lặng chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh to đùng. Thân, nhà hai người sao có thể tạo ra hai kẻ mê trai như hai người vậy?

Chị Duyệt cảm thấy người bên cạnh nhìn chằm chằm vào mình bằng ánh mắt 囧, bỗng quay đầu đi, ánh mắt sắc như lưỡi đao bay vèo vèo ra bên ngoài: "Các cô có ý kiến đối với lời nói của tôi?"

"..." Khuôn mặt của đám nhân viên trẻ tuổi trở nên cứng ngắc, không dám lộ ra vẻ mặt khác thường nào nữa.

"Không có ý kiến là tốt rồi. Phải nhớ, các cô được đứng ở chỗ này, có mấy lời có thể nói, có mấy lời không thể nói. Nếu ngay cả điểm này cũng không được, tùy tiện chạy đi ba hoa với người khác, hậu quả không phải là thứ mà các cô có thể gánh nổi, biết không"

Một đám con gái trẻ tuổi lập tức bị dọa sợ, gật đầu như băm tỏi nói: "Nhớ!"

Một bên khác, sau khi Tô Minh Duệ dẫn hai người vào cửa thì liền tự mình đi pha trà, để lại hai người An Cẩn Du cùng Niếp Quân Hạo nhìn chằm chằm căn phòng sáng trưng này, ước chừng lớn bằng hai căn phòng ở nhà bọn họ.

An Cẩn Du lập tức liền bi phẫn. Gào gào gào, nhà tư bản vạn ác, sa đọa bóc lột sức lao động của nhân dân, các người nhất định sẽ gặp báo ứng! QAQ 

Niếp Quân Hạo thấy căn phòng làm việc lớn như vậy cũng không nghĩ đơn giản như An Cẩn Du. Tối hôm qua anh đã tìm hiểu rõ xem người đại diện là một thứ gì, đương nhiên biết rằng dù một người đại diện được coi trọng đến đâu đi chăng nữa thì cũng tuyệt đối không có khả năng được xếp cho một phòng làm việc có diện tích lớn như vậy. Xem ra, Tô Minh Duệ không phải người đơn giản.

Hai người đều có tâm sự riêng, Tô Minh Duệ đã rót trà xong, mời hai người ngồi: "Vậy thì theo những gì chúng ta đã bàn vào ngày hôm qua, hôm nay chúng ta làm thủ tục trước đã, Hai người mang giấy chứng nhận tới chưa?"

An Cẩn Du sửng sốt: "Giấy chứng nhận gì?" Sao ngày hôm qua cô không nghe thấy anh ta bảo hôm nay phải mang giấy tờ gì tới đây nha?

Tô Minh Duệ cũng ngây ngẩn cả người, vẻ mặt đương nhiên nói: "Chứng minh thư của anh Niếp đó."

"Ách, không có."

Sắc mặt Tô Minh Duệ càng trở nên khó coi. Mang chứng minh thư, anh ta vốn tưởng rằng cô là một người có hiểu biết về những việc như vậy, nhưng bây giờ vừa nhìn, rõ ràng là không phải như vậy.

"Là quên mang, hay là mất?"

Trên mặt An Cẩn Du lộ vẻ lúng túng: "Là không có." Di4end^l®eq&uyd¦on

"..." Tô Minh Duệ im lặng nhìn Niếp Quân Hạo ở phía đối diện một chút. Người đàn ông này nhìn qua cũng đã hai mươi mấy tuổi rồi đi? Thậm chí ngay cả giấy chứng nhận thân phận cũng còn chưa làm?

Niếp Quân Hạo tiếp nhận ánh nhìn 囧 nhưng chăm chú của Tô Minh Duệ, sắc mặt có chút khó coi.

"Không có thẻ căn cước, hẳn là vẫn có hộ khẩu đi?" Tô Minh  Duệ hít một hơi thật sâu, tiếp tục hỏi.

An Cẩn Du nghe vậy, vẻ lúng túng trên mặt càng rõ lên, Tô Minh Duệ lập tức cảm thấy không đúng, khó có thể tin nói: "Cô đừng nói với tô rằng hộ khẩu cũng không có."

An Cẩn Du cười khan hai tiếng, hít sâu một hơi, nhấn mạnh nói: "Đại khái có thể nói là như vậy, đây là không có hộ khẩu."

"..."

An Cẩn Du nhìn vẻ mặt gần như đã tê liệt của Tô Minh Duệ, im lặng hỏi ông trời. Cô chưa từng làm minh tinh, sao có thể biết loại chuyện như vậy còn cần các loại thẻ căn cước, hộ khẩu. Mấu chốt nhất là, bắt cô tạo ra một thân phận phù hợp cho một người mới vừa xuyên tới từ cổ đại trong vòng một tuần, còn làm hộ khẩu, không phải là quá làm khó cho cô sao? Cô cũng chỉ là người dân bình thường nhỏ bé thôi có được hay không vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play