Editor: Trịnh Phương.

Nghe thấy không phải Niếp Quân Hạo không muốn làm, Tô Minh Duệ khẽ thở phào, cười hỏi: "Yêu cầu gì"

Niếp Quân Hạo cười không nói, chỉ hài hước nhìn An Cẩn Du một cái.

An Cẩn Du nhận được ánh mắt của anh, chợt cảm thấy sau lưng lạnh toát, một dự cảm xấu bỗng dâng lên trong lòng, làm cả người cô không ngừng run lên. Quả nhiên…

Lời nói của Niếp Quân Hạo vang lên, tay chỉ vào An Cẩn Du một cái, gằn từng chữ một: "Tôi muốn cô ấy đi cùng tôi, ở bên cạnh tôi như hình với bóng, chăm sóc tôi, phục vụ tôi."

"…" An Cẩn Du sửng sốt, ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Niếp Quân Hạo, không hiểu vì sao anh ta đột nhiên bắt mình đi theo anh ta, chăm sóc anh ta, phục vụ anh ta. Choáng nha, xem mình là hầu gái bên người anh ta sao?

Niếp Quân Hạo nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kinh ngạc của An Cẩn Du, đáy lòng chợt sinh ra cảm giác thoải mái. Cho cô tùy tiện bán tôi đó, nhìn xem tôi có kéo cô xuống nước chung hay không.

Tô Minh Duệ cũng có chút sửng sốt vì lời nói của Niếp Quân Hạo, chốc lát sau, ánh mắt cũng không tự chủ được mà nhìn hai người An Cẩn Du bằng ánh mắt mập mờ không thôi, vẻ mặt này rõ ràng là đang nói: "Xem đi xem đi, còn nói hai người chỉ là quan hệ bạn bè bình thường? Ra ngoài cũng muốn dính với nhau mà vẫn dám nói hai người là quan hệ bạn bè bình thường, lừa ai vậy?"

"…" An Cẩn Du bị ánh nhìn chăm chú tràn ngập thâm ý của Tô Minh Duệ làm cho sợ hãi, một lần nữa xác định người đàn ông nhìn qua thì có vẻ lịch sự phong nhã từ trong xương này còn bà tám hơn so với bất cứ người nào.

Cho một người đại diện bà tám mang theo Niếp Quân Hạo còn chưa kịp thích ứng với cuộc sống thời hiện đại, thật sự sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Die(nd)an~l#equ`yd=o_n

Tô Minh Duệ nhìn chằm chằm hai người một hồi lâu, cuối cùng vẫn bị ánh mắt lạnh lẽo mang đầy ý tứ cảnh cáo của Niếp Quân Hạo dọa cho không thể không thu hồi ánh mắt, ho nhẹ một tiếng, nói: "Anh Niếp muốn cô An ở gần chăm sóc anh là vì muốn cô ấy làm trợ lí của anh?"

"Trợ lí"? Đó là cái quỷ gì? Nhưng mà nghe người đàn ông này nói như vậy, có lẽ đúng như ý nghĩ của mình.

Niếp Quân Hạo trầm tư một lát, khẳng định: "Không sai, chính là trợ lí. Yêu cầu duy nhất của tôi đúng là như vậy, tôi muốn cô ấy làm trợ lí của tôi."

Tô Minh Duệ nghe vậy không khỏi quay đầu liếc mắt nhìn An Cẩn Du ở bên cạnh Niếp Quân Hạo. Vừa nghe được lời nói của Niếp Quân Hạo, Tô Minh Duệ không nhịn được cho là những lời này là do An Cẩn Du xúi giục anh. Cô làm như vậy là để về sau có thể dựa dẫm vào người có quyền thế là Niếp Quân Hạo, nắm chặt Niếp Quân Hạo về sau có thể dễ dàng thăng tiến, hơn nữa nhân cơ hội phất lên.

Nhưng nhìn giữa không khí giữa hai người hôm nay, Tô Minh Duệ lại phát hiện mình sai rồi.

Đối với yêu cầu đột ngột của Niếp Quân Hạo, An Cẩn Du hiển nhiên cũng không cảm kích, kinh ngạc đến không kịp phản ứng. Việc Niếp Huân Hạo muốn An Cẩn Du cùng tham gia hình như cũng không phải là bởi vì hai người là người yêu.

Hai người này cho người khác cảm giác có chút kỳ lạ, nhưng cũng rất thú vị. Trực giác nói cho anh ta biết, mang theo hai người này có thể cho anh ta nhiều vui mừng hơn so với việc chỉ mang theo một mình Niếp Quân Hạo. Diu%en!dan0l&equ*yd9o+n

Nghĩ đến đây, Tô Minh Duệ cười nhạt quay đầu nhìn về phía An Cẩn Du, nói: "Cô An có ý kiến gì không?"

An Cẩn Du nhìn Tô Minh Duệ một cái, thử dò xét: "Anh Tô cũng muốn cho tôi làm trợ lí của anh ấy?"

Tô Minh Duệ cười cười nói: "Nếu anh Niếp tới làm ở Tinh Thành, sau này sẽ là nghệ sĩ của Tinh Thành, nếu cần thiết, bên cạnh nghệ sĩ không thể thiếu một hai trợ lí có thể chăm lo chuyện ăn uống đi lại của bọn họ. Cô An vốn quen biết với anh Niếp, thay vì để một người xa lạ chăm sóc cuộc sống thường ngày của anh Niếp, không bằng để người quen đảm nhiệm. Không biết cô An có cảm thấy có chỗ nào không tiện hay không?"

"Cô ta dĩ nhiên không có vấn đề gì." An Cẩn Du còn chưa kịp nói chuyện, Niếp Quân Hạo đã lên tiếng trước, tiến lên một bước, vỗ lên bả vai An Cẩn Du, nói: "Không phải là cô vừa mất việc cho nên hiện tại rất rãnh rỗi sao? Còn có cái gì không tiện chứ."

"…" Mặc dù Niếp Quân Hạo nói sự thật, nhưng những lời này lại thoát ra từ trong miệng một con sâu gạo chân chính như anh lại khiến người ta vừa nghe liền muốn nổi giận. Đến cùng thì ai mới là kẻ chỉ biết ở nhà hưởng thụ hả?!

An Cẩn Du cắn răng nghiến lợi đập một phát mạnh vào sau lưng Niếp Quân Hạo, không them để ý đến chuyện đối phương bất mãn kêu gào, cười gượng nói với Tô Minh Duệ: “Ừm, tôi không có chỗ nào bất tiện, chỉ là tôi muốn hỏi một chút, tiền lương khi làm trợ lí của anh ấy là?"

Tô Minh Duệ cười cười, đưa ra năm đầu ngón tay của mình them một lần nữa. Die%nd(abn9le$quy=d+on

Trong lòng An Cẩn Du thoáng động: "Ba số không?"

Tô Minh Duệ gật đầu: "Dĩ nhiên đây chỉ là lương căn bản của nhân viên làm theo tháng, làm tốt hơn thì sẽ có thêm những phần thưởng khác."

An Cẩn Du được câu trả lời khẳng định, hai mắt bỗng nhiên sáng lên, kích động đến không thể tự chủ mà tiến lên cầm tay Tô Minh Duệ, nói: "Lúc nào bắt đầu làm?"

Tô Minh Duệ bị sự nhiệt tình quá mức đột ngột của An Cẩn Du làm cho sợ hết hồn, cùng lúc đó, sau lưng chợt lạnh, nghiêng đầu nhìn lại, liền thấy ánh mắt nguy hiểm của người nào đó cách đó không xa đang nhìn mình chăm chú.

Gian nan nuốt một ngụm nước miếng, Tô Minh Duệ cười khan nói: "Khi nào cô An có thể bắt đầu làm việc?" di@end1anl~eq)uyd_on

"Đương nhiên là cành nhanh càng tốt." Đó cũng đều là tiền nha tiền, tiền lương một tháng khi làm công việc này bằng hai tháng tiền lương ở cong việc trước của cô, đây là vẫn chưa tính cả tiền thưởng. Nếu cộng thêm tiền thưởng... Quả nhiên là tái ông mất ngựa*, hoạ phúc khôn lường, đây coi như là cô nhân họa đắc phúc**.

*Nghĩa là: ông lão ở biên giới mất ngựa, biết đâu là họa hay là phúc. Hai điều họa phúc cứ xoay vần với nhau, khó biết được, nên khi được phúc thì không nên quá vui mừng mà quên đề phòng cái họa sẽ đến; khi gặp điều họa thì cũng không nên quá buồn rầu đau khổ mà tổn hại tinh thần. Việc đời, hết may tới rủi, hết rủi tới may, nên bắt chước tái ông mà giữ sự thản nhiên trước những biến đổi thăng trầm trong cuộc sống. 

**Tương tự: Trong cái rủi có cái may.

Hiển nhiên là mắt An Cẩn Du đã bị rất nhiều rất nhiều tiền mặt làm cho sang rực lên, cả người cũng tràn ngập hơi thở nhộn nhạo kích động vì tiền mặt.

Niếp Quân Hạo: "…" Rõ ràng là bổn ciáo chủ muốn tính kế nha đầu này, sao quay đầu lại thì lại thấy nha đầu này ngược lại càng thêm vui mừng vậy? Vì sao đột nhiên có cảm giác ngột ngạt khó thở, không còn lời nào để nói thế này?

Tô Minh Duệ: "…" Thì ra trên đời này thật sự có người nguyện ý vì tiền mà tự bán mình… Thật đúng là cuộc sống muôn màu muôn vẻ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play