Editor: Trịnh Phương.

Niếp Quân Hạo không để ý đến An Cẩn Du dùng tới ba chữ “nhà chúng ta”, chính An Cẩn Du cũng càng không ý thức được.

Niếp Quân Hạo nghe xong lời nói của An Cẩn Du, sắc mặt trầm xuống, nói: "Cô bị người khác hại nên mất việc?"

An Cẩn Du yên lặng liếc mắt, hạ đôi tay khoác lên vai Niếp Quân Hạo của chính mình xuống, nói: "Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là hiện tại tôi không có việc làm, ngày hôm qua anh còn làm trong nhà loạn hết lên, bây giờ đến TV cũng không thể mang đi sửa. Cứ tiếp tục như vậy, chúng ta thật sự là ngay cả cơm cũng không có mà ăn."

Sắc mặt Niếp Quân Hạo tối sầm lại. Ngay từ lúc ở cổ đại, anh đã nghe nói tới những câu tương tự như: “Một đồng tiền có thể bức tử anh hùng hảo hán”, chỉ là khi đó anh đã sớm trở thành giáo chủ Ma giáo trên vạn người, tất cả tiền bạc dùng cho việc chi tiêu đều do phòng thu chi đưa lên, căn bản không cần anh phí tâm trên phương diện này. Sao có thể nghĩ tới, nhiều năm sau lại có một lần xuyên qua không thể ngờ tới, làm anh đi tới một nơi kỳ lạ như vậy, trên người cũng càng không thể có một chút ngân lượng có thể sử dụng.

"Không phải là bổn tọa đã cho cô một khối ngọc bội có chất lượng rất tốt sao? Mang nó đi bán cũng có thể lấy được một số tiền lớn cho cô dùng."

Niếp Quân Hạo vừa nói như thế, An Cẩn Du mới xem như nhớ lại khối ngọc bội cô lấy được từ trên người Niếp Quân Hạo lúc trước. die#nd^an#l_e=quy8d*on

Khối ngọc đó đúng là đồ hiếm có, nhưng cho tới giờ, An Cẩn Du thật sự cũng từng có ý định bán nó ra ngoài, bởi vì…

"Anh có từng nghe qua một câu nói, hoàng kim có giá ngọc vô giá? Khối ngọc kia của anh quả thật rất quý giá, nhưng chính là bởi vì quá quý giá nên tôi mới không dám tùy tiện mang ra ngoài. Phải biết rằng khối ngọc kia của anh là đồ cổ chính cống. Mọi người đều biết tôi là một người dân nhỏ bé vô cùng bình thường, sao có thể có được một khối ngọc quý giá như vậy. Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội*, nếu tôi không có gia tài bạc vạn thì chắc chắn sẽ đưa tới họa sát thân. Có tiền nhưng lại mất mạng, chuyện này không phải là quá thiệt thòi sao."

*Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội: Kẻ vô tri không có tội, chỉ vì có bảo ngọc mà mang tội – nguyên chỉ người vốn không có tội, nhưng người có vật quý bên mình sẽ mang lại tai hoạ, sau cũng có ý so sánh người có tài hoa hay ý tưởng,nhan sắc,…cũng có thể mang đến tai hoạ.

Niếp Quân Hạo lại không nghĩ tới An Cẩn Du sẽ nói như vậy, sợ run trong chốc lát, chế giễu nói: "Không ngờ nha đầu nhà cô vẫn không quá đần nha."

An Cẩn Du: "Giáo chủ đại nhân, đừng cho là tôi không nghe ra hơi tí là anh liền châm chọc, công kích tôi. Còn có thể vui vẻ chơi đùa hay không hả?”

"Nếu có thời gian chèn ép tôi, còn không bằng suy nghĩ thật kỹ xem nên giải quyết nguy cơ tài chính của chúng ta như thế nào đi." An Cẩn Du hừ lạnh một tiếng, quay trở lại đề tài ban đầu.

Nụ cười trên mặt Niếp Quân Hạo hơi cứng lại, sắc mặt cũng càng khó coi. Nhớ tới việc anh là một giáo chủ Ma giáo đại sát tứ phương, khí phách hiên ngang, vậy mà cũng có một ngày phải buồn phiền vì tiền tài, quả nhiên là sự đời khó đoán.

An Cẩn Du thấy ý tứ không muốn rõ ràng trên mặt Niếp Quân Hạo, hơi đắn đo một lát, cuối cùng than nhẹ một tiếng, nói: "Được rồi được rồi, nếu anh thật sự không muốn thì cũng không thể miễn cưỡng. Dưa hái xanh không ngọt, cũng không thể trách anh... Người Ma giáo các anh cũng rất bài xích việc xuất đầu lộ diện, là tôi không suy nghĩ kỹ càng, chuyện này cứ quyết định như vậy đi."

Niếp Quân Hạo ngẩn ra, không ngờ người mới vừa hết sức muốn thuyết phục mình lại có thể tức sâu hiểu được ý nghĩa sâu sắc như vậy hiểu. Nhìn An Cẩn Du một cái thật sâu, lại phát hiện không biết từ khi nào mà trên mắt cô xuất hiện một quầng thâm đen sì. di#end)an@le$quy_d+on

Hai người ở chung không tính là quá lâu, nhưng anh vẫn có thể nhìn ra được người phụ nữ này là một người rất nỗ lực trong việc sống còn từ sinh hoạt hàng ngày. Mà mình...

Không biết sao, nhìn chằm chằm khuôn mặt tiều tụy này của An Cẩn Du, trong lòng Niếp Quân Hạo lại xuất hiện loại cảm xúc vô cùng phức tạp, vừa định nói chuyện liền nghe thấy An Cẩn Du mở miệng lần nữa, nói: "Đi ra ngoài trước đi. Coi như không đồng ý, khách vẫn còn ở bên ngoài, cũng không thể để anh ta đợi trong nhà quá lâu sau đó lại ném ra ngoài, quá bất lịch sự."

Niếp Quân Hạo hiếm khi không phản bác, nhu thuận đi theo An Cẩn Du ra khỏi phòng ngủ.

Tô Minh Duệ thấy hai người ra ngoài, cười nhạt nói: "Anh Niếp nghĩ thế nào?"

"Ngài Tô, chúng ta thương lượng một chút, hay là..." An Cẩn Du vừa muốn nói chuyện, nhưng không nghĩ tới ngay lúc này lại xảy ra một biến cố.

Tiền Đa Đa đã tình lại từ lúc Niếp Quân Hạo mở cửa ra đón An Cẩn Du, nó bò ra khỏi ổ chó, chuẩn bị vùi ở góc đại sảnh chờ chủ nhân trở về, nhưng không nghĩ tới sau khi cửa mở ra, người đầu tiên xuất hiện không phải là chủ nhân thân yêu của nó mà là một con chó nhỏ đáng yêu cả người đều là màu trắng.

Trong nháy mắt đó, Tiền Đa Đa có cảm giác giống như mình thấy được một tiểu thiên sứ có cánh đang kéo cung, “viu” một tiếng, một mũi tên bắn vào   trong trái tim của mình, khiến trái tim nhỏ bé của nó nhảy lên kịch liệt. di%en7da5nl9e&quy_d0on

Đợi đến khi nó phản ứng kịp, chủ nhân của chú chó nhỏ màu trắng kia đã bắt đầu nói chuyện với chủ nhân nhà mình, mà con chó trắng nhỏ cũng vì vậy mà trở nên cô đơn.

Tiền Đa Đa vội bắt lấy cơ hội, vì tình yêu đời mình mà hấp ta hấp tấp xông về phía trước, chạy tới làm quen với con chó Bắc Mĩ tên là Tài Vượng.

Chắc hẳn chú chó Tài Vượng này là chó quý tộc sống an nhàn sung sướng nhiều năm với chủ nhân của mình, ngay từ đầu đã không thể để ý tới Tiền Đa Đa, vì vậy, khi bị Tiền Đa Đa tìm mọi cách dây dưa làm quen, Tài Vượng rất là ngạo kiều, nện từng bước nhỏ, một cục tròn vo chạy đi chỗ khác, chỉ vì tránh né Tiền Đa Đa, cũng không biết mình chạy sang hướng nào.

Niếp Quân Hạo ngồi bên cạnh An Cẩn Du chợt cảm thấy dưới chân hơi nặng, vừa cúi đầu xuống liền nhìn thấy một con chó nhỏ thuần trắng nằm trên chân mình, nhất thời hít một ngụm khí lạnh, không kịp che giấu mà liền hất một cái, theo bản năng mà ném con chó màu trắng bay ra ngoài.

"Gâu gâu gâu…" Tài Vượng bay ngược được một lúc mới phản ứng được, phát ra một loạt tiếng cầu cứu thê lương. Tô Minh Duệ đang nói chuyện với An Cẩn Du như mới tỉnh lại từ trong mộng, nhanh chóng chạy tới định ôm chó cưng vào lòng.

Mà Tiền Đa Đa ở một bên nhìn thấy nữ thần trong lòng của mình phải bị người ta ngược đãi, đầu chó nóng lên, liều mạng giơ móng vuốt nhào tới chỗ Niếp Quân Hạo. di@end!a)nlequ(ydo-n

Tất cả đều chỉ xảy ra trong một cái chớp mắt, An Cẩn Du chỉ kịp phát ra một tiếng kêu khẽ: "Tiền Đa Đa, không được." Căn bản không thể nào ngăn cản.

Vậy mà, hình ảnh chó cưng đầu thân hai nơi trong dự liệu cũng không xuất hiện, mà ngược lại, Niếp Quân Hạo còn bị một con chó quanh quẩn bên chân, nhất thời không thể thoát ra, vừa vặn bị Tiền Đa Đa bổ nhào tới. Một tiếng kêu nhỏ vang lên cùng với tiếng đổ vỡ của ly trà, phát ra một tiếng vang rất lớn, Niếp Quân Hạo cứ như vậy bị Tiền Đa Đa đụng ngã.



Hai người khác ở trong nhà trở nên yên tĩnh. Một hồi lâu sau, An Cẩn Du mới giật mình tỉnh lại, lanh tay lẹ mắt ôm lấy Niếp Quân Hạo còn đang đạp vào ngực Tiền Đa Đa, xoay người nói xin lỗi với Tô Minh Duệ: "Rất xin lỗi, rất xin lỗi, anh ấy ghét chó, cho nên vừa rồi mới có phản ứng như vậy."

Tô Minh Duệ sửng sốt: "Ghét chó?"

Câu hỏi đầy ngạc nhiên của Tô Minh Duệ cũng khiến tim An Cẩn Du đập mạnh và loạn nhịp một chút, trong đầu nhanh chóng thoáng qua vô số hình ảnh. Giống như là phát hiện ra chuyện gì đó, cô bỗng dưng quay đầu nhìn về phía Niếp Quân Hạo có sắc mặt tái nhợt ở đằng sau lưng, trong hai tròng mắt hơi híp lại để lộ ra suy nghĩ có phần giảo hoạt: "Tôi nói, không phải là anh sợ chó chứ?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play