Edit: hongheechan

An Cẩn Du hít một hơi thật sâu, cười gượng với Niếp Quân Hạo nói: “Cái đó, hôm qua anh cũng ra ngoài đi dạo một chuyến, có phát hiện chung quanh đây không ai để tóc dài giống anh trừ phụ nữ ra hay không?”

Niếp Quân Hạo sững sờ, nhíu lông mày hồi tưởng lại những người bên ngoài nhìn thấy hôm qua. Quả thật, trừ mấy người phụ nữ luôn luôn đi theo đằng sau mình làm chuyện kỳ quái là tóc dài ra, gần như những người khác đều để tóc ngắn, hơn nữa không chỉ có đàn ông, rất nhiều người phụ nữ cũng như thế, chẳng lẽ đây là phong tục của người ở thời đại này.

An Cẩn Du thấy thái độ Niếp Quân Hạo hòa hoãn một chút, lập tức liên tục cố gắng phổ cập thường thức cho một người nhà quê nào đó: “Ở niên đại này, để tóc dài đã quá hạn từ lâu, nhất là đàn ông, vốn cũng không để tóc dài.”

“Không có ngoại lệ sao?”

“Dĩ nhiên cũng có một vài người đàn ông thích để tóc dài như phụ nữ, nhưng mà những người như vậy sẽ bị coi thành ngoại tộc, thậm chí sẽ bị coi thành nhân yêu.”

“Nhân yêu?” Niếp Quân Hạo nhíu nhíu mày, rõ ràng có chút không hiểu cái từ ngữ xa lạ này.

“Nhân yêu, nói đơn giản là đàn ông rất thích giả gái.”

Niếp Quân Hạo nghe vậy thì sắc mặt tối sầm lại, gương mặt lạnh lùng nói: “Bổn tọa không thích giả gái.”

“Đâu có nói anh thích chứ, nhưng trong mắt mọi người xung quanh là như thế mà thôi.”

Sắc mặt của Niếp Quân Hạo vừa trầm xuống, lại vẫn có hơi không vui nói: “Cô cho rằng bổn tọa là loại người quan tâm cái nhìn của người khác sao?”

An Cẩn Du giựt giựt khóe miệng, thở dài một tiếng nói: “Đúng đúng đúng, giáo chủ đại nhân anh không phải là cái loại quan tâm đến nghị luận của người khác đó, nếu không thì làm sao có thể lên làm giáo chủ ma giáo, die.nd.anl.êq.úyđ.ôn người người nghe thấy đã sợ mất mật, nhưng đại nhân ngài cũng đừng quên, nơi này cũng không phải là cái niên đại kia của anh. Anh chưa quen cuộc sống ở nơi đây, trước khi hoàn toàn quen thuộc cái thế giới này, chắc Niếp giáo chủ cũng không muốn lúc nào cũng bị người ta coi như ngoại tộc mà nhìn chứ?”

Mi phong Niếp Quân Hạo khẽ run, cũng không phản bác lời của An Cẩn Du, trầm mặc một hồi lâu mới khẽ gật đầu, cắn răng nghiến lợi chỉ vào một học việc cách đó không xa vừa vặn đang thu thập dụng cụ trên bàn để chuẩn bị tùy lúc có thể bắt đầu làm việc nói: “Cho dù phải cắt bỏ, bổn tọa cũng tuyệt đối không muốn bị cắt thành như vậy.”

An Cẩn Du nhìn lại theo phương hướng Niếp Quân Hạo chỉ, sau khi nhìn rõ kiểu tóc của học việc này, thật sự nhịn không được bật cười ra tiếng.

Thiếu niên bên chỗ gội đầu nhìn qua cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, dáng dấp trắng trẻo nõn nà cực kì làm người khác ưa thích, nhưng cái này cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là tiểu nam sinh đáng yêu này mang trên đầu một bộ tóc vô dùng lôi thôi.

Giống như nghe thấy tiếng cười của An Cẩn Du, em trai vô tội này có hơi nghi ngờ nghiêng đầu, không hiểu nhìn An Cẩn Du một cái.

An Cẩn Du thấy thế càng buồn cười hơn, ánh mắt đảo qua đảo lại trên người em trai và Niếp Quân Hạo mấy lần, ảo tưởng trên gương mặt tuấn tú phách này của Niếp Quân Hạo kết hợp với quả đầu lôi thôi ngốc manh kia, ngay lập tức An Cẩn Du cảm thấy bản thân thật không tốt.

“Này, cô đang nghĩ cái gì?”

Tiếng Niếp Quân Hạo sắp nổi lên mưa gió truyền đến từ phía sau, khiến An Cẩn Du thu lại nụ cười trên mặt theo phản xạ, ho nhẹ một tiếng, nói sang chuyện khác: “Không có gì. Đúng rồi, nếu ra cửa cũng đừng gọi tôi là này, tôi cũng có tên. Tôi họ An, tên Cẩn Du, An trong an tĩnh, Cẩn Du trong “phẩm chất bên trong, không thể bày ra“. Tôi cũng không thể ra bên ngoài còn một mực gọi anh là giáo chủ đại nhân, với lại, về sau cũng đừng tự xưng bổn tọa, bổn tọa, đến nơi này thì anh phải thích ứng với chữ tôi.”

“Thật không ngờ tới cô xấu xí như vậy, tên lại rất dễ nghe. Chỉ tiếc họ là An, nhưng lại không thấy người phụ nữ như cô an tĩnh mấy.” Niếp Quân Hạo trầm mặc chốc lát, cười nhạo tục danh An Cẩn Du một phen như thông lệ, lúc này mới giống như bố thí báo cho An Cẩn Du tên họ của mình, “Tôi họ Niếp, tên Quân Hạo, quân tử như ngọc, hạo thiên (trời) rộng lớn - Quân Hạo.”

An Cẩn Du nghe vậy nghiêm mặt lầm bầm một câu: “Còn nói tôi... tôi thấy anh cũng không thế nào giống chính nhân quân tử, đặt tên lại cực kì chính phái.”

Hai mắt Niếp Quân Hạo nhíu lại, trầm ngâm nói một tiếng: “Cô nói cái gì?”

An Cẩn Du thấy tình thế không đúng, lập tức đổi lời, nịnh nọt nói: “Tôi đang nói tên của giáo chủ đại nhân thật dễ nghe, tôi lớn như vậy mới được nghe thấy cái tên dễ nghe như vậy lần đầu đó.”

“...”

An Cẩn Du thấy Niếp Quân Hạo chợt trầm mặc lại, có hơi nghi ngờ ngẩng đầu nhìn, lại phát hiện vành tai của người nào đó hơi ửng đỏ.

“...” Con m* nó, đây không phải là xấu hổ chứ?

Không đợi An Cẩn Du kinh ngạc vì những gì trước mắt thấy, người trong tiệm cắt tóc đã nghe thấy tiếng động, một người đàn ông đặc biệt cao gầy đang đi ra từ trong phòng, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng.

Rõ ràng người đàn ông kia quen biết An Cẩn Du, nhìn thấy An Cẩn Du, nụ cười trên mặt càng khắc sâu, thân thiết lên tiếng gọi: “Tiểu Du.”

An Cẩn Du nghe được tiếng của người kia thì bỗng chốc quay đầu lại, cũng vui vẻ không thôi, lên tiếng đáp lại: “Anh Diệp.”

Diệp Tĩnh Thành cười nhạt đi tới bên người An Cẩn Du như anh trai mà vuốt vuốt đầu An Cẩn Du, lúc này mới phát hiện ra bên cạnh An Cẩn Du còn có một chàng trai xa lạ, hơn nữa còn là một chàng trai xa lạ có vẻ rất khác biệt.

“Vị này là...”

Khi Diệp Tĩnh Thành phát hiện Niếp Quân Hạo khác người, Niếp Quân Hạo cũng vẫn luôn luôn chú ý tới người đàn ông nhìn qua không đơn giản này từ khi anh đi về phía bọn họ.

Nhìn qua thì ước chừng người đàn ông này mới đầu hai mươi, trên người mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ phối hợp với tóc ngắn lưu loát trên đầu, khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ thoải mái. Ăn mặc hơi có vẻ bình thường trên người anh lại hiện ra mấy phần mùi vị đặc biệt, trong khi phất tay sẽ phát ra khí chất quý tộc người bình thường không có. Nhưng mà, những thứ này đều không phải trọng điểm, trọng điểm là trên mặt người đàn ông này có nụ cười trơn bóng như ngọc, có lẽ ở trong mắt người khác là gió xuân ấm áp, nhưng ở trong mắt Niếp Quân Hạo lại là cực kì chướng mắt.

Từ trên xuống dưới người đàn ông này cũng tràn đầy hơi thở con hổ cười khiến Niếp Quân Hạo không ưa, làm cho lần đầu tiên Niếp Quân Hạo thấy anh đã nhướng chân mày lên, đáy lòng không thoải mái sinh ra sự phòng bị và không vui, nhất là sau khi nhìn thấy An Cẩn Du nhiệt tình chào hỏi với người này, Niếp Quân Hạo cảm thấy không biết sao mình càng nổi giận hơn.

Cô gái xấu xí đáng giận này, ăn mặc ít như vậy, còn chưa tính việc lộ hết da ra với người ngoài, còn liếc mắt đưa tình với người đàn ông vừa nhìn đã biết không phải thứ gì tốt kia, hoàn toàn không đặt mình ở trong mắt, thật là không biết chừng mực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play