Edit: Nhật Dương

Không thể không nói, sự uy hiếp này của Niếp Quân Hạo vẫn tương đối hữu dụng, An Cẩn Du lập tức bớt giãy giụa, ngập ngừng nói: "Có thể đều không chọn hay không?"

Niếp Quân Hạo chợt dừng chân, không để cô xuống, cũng không nói chuyện, chỉ dùng một đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm cô.

An Cẩn Du giằng co với cái nhìn chằm chằm của anh trong chốc lát, cuối cùng thua trận, chôn đầu trong lòng Niếp Quân Hạo, định giả chết.

Được rồi được rồi, người này thích ôm thì ôm đi, dù sao thì bây giờ cũng khuya rồi, đoán chừng cũng không có người nào tùy tiện lắc lư ở cầu thang, hơn nữa sau lưng cô cũng còn đau thật, có sức lao động miễn phí ở đây thì không cần uổng phí!

Lúc này nét không vui trên mặt Niếp Quân Hạo mới tiêu tán mấy phần, ôm chặt An Cẩn Du, bước chân vững vàng đi lên lầu.

Dọc theo đường đi, hai người cũng không nói chuyện, An Cẩn Du lẳng lặng vùi trong ngực Niếp Quân Hạo, tựa vào vị trí gần trái tim anh nhất, bên tai như có thể nghe thấy tiếng tim đập.

Bỗng dưng An Cẩn Du cảm thấy lỗ mũi có chút ê ẩm, đã bao nhiêu năm nay vẫn luôn một người trôi qua, một người kiên trì, một người đi về phía trước, nhưng bây giờ...... Giống như có thêm một người sẽ che chở cô, sẽ trong lúc nguy hiểm là người đầu tiên ngăn trước người cô, tại lúc cô bị người khi dễ sẽ vì cô ra mặt, tại lúc cô bị thương sẽ không nói lời nào mà ôm cô vào trong ngực, gần kề anh nhất.

Nhà An Cẩn Du ở lầu sáu, trên đường đi, Niếp Quân Hạo đều đi vừa nhanh lại ổn, thậm chí ôm ngang một người lớn như An Cẩn Du một hơi đi lên lầu sáu đều chưa từng thở gấp.

An Cẩn Du vừa cảm thán dưới thân thể thon gầy của người này chứa một thể lực cường hãn, vừa dưới ánh nhìn thẳng tắp chăm chú của Niếp Quân Hạo móc chìa khóa ra.

Sau khi cửa mở ra, Niếp Quân Hạo cũng không để An Cẩn Du xuống, mà trực tiếp ôm cô vào trong phòng ngủ, trầm mặt hỏi một câu: "Hòm thuốc ở đâu?"

An Cẩn Du do dự một chút nhưng vẫn trả lời: "Ở ngăn thứ hai trong hộc tủ ở phòng khách."

"Cô chờ ở đây, tôi đi lấy." Niếp Quân Hạo quay lưng đi ra cửa phòng ngủ ra bên ngoài.

Vốn Tiền Đa Đa đang buồn ngủ nhưng khi nghe tiếng động thì ‘vèo’ một tiếng chui ra khỏi ổ chó, sau khi theo đuôi Niếp Quân Hạo tìm được hòm thuốc vào phòng ngủ, liếc mắt thấy chủ nhân của nó có chút yếu ớt nằm trên giường thì xưa nay Tiền Đa Đa luôn hộ chủ lập tức dựng thẳng bộ lông, sủa to mấy tiếng với Niếp Quân Hạo, hiển nhiên đã xem Niếp Quân Hạo là đầu sỏ làm tổn thương chủ nhân nó. ///……..n.d///////☻

Đáng tiếc là không đợi nó nhào tới đã nghe thấy chủ nhân của nó mở miệng trước: "Tiền Đa Đa, đừng ồn ào, mày ra ngoài trước đi."

Toàn thân Tiền Đa Đa cứng đờ, suýt nữa cho là nó nghe lầm, chủ nhân lại bảo nó đi ra ngoài, mà không phải để người đàn ông hư đó đi ra ngoài! Giây phút đó, Tiền Đa Đa như nghe thấy tiếng trái tim bé nhỏ của nó vỡ ra rơi xuống đất, phờ phạc rũ rượi đi ra khỏi phòng ngủ, còn không kịp kêu một tiếng bi thương thì cửa phòng ngủ đã ‘bịch’ một tiếng, lạnh lùng đóng lại.

Tiền Đa Đa: "......"

Rốt cuộc thì Niếp Quân Hạo đã được như nguyện đuổi Tiền Đa Đa ra khỏi cửa, sau khi trút cơn giận xong thì anh cũng không trì hoãn nữa, nhanh chóng đi tới bên giường, đưa tay muốn tra xét vết thương của An Cẩn Du thì chợt dừng tay lại, tiến lùi không được.

Chỉ vì anh chợt nhớ vết thương của An Cẩn Du giống như ở...... Phần lưng, nếu kiểm tra thì có lẽ anh sẽ phải...... Sẽ phải kéo quần áo lên!

Thân là một người cổ đại còn có chút tư tưởng bảo thủ, đưa tay vén quần áo của phụ nữ thì quả thật là hành vi của một tên háo sắc có được hay không! Mặc dù...... Trong lòng anh cũng có chút vui vẻ......

Bây giờ An Cẩn Du đã nằm đưa lưng lên trần nhà, thấy một lúc rồi mà Niếp Quân Hạo vẫn không có động tĩnh, có chút nghi ngờ ngẩng đầu lên thì thấy Niếp Quân Hạo bưng rượu thuốc đứng ngây ngốc ở đó, vẻ mặt không biết làm sao.

An Cẩn Du sững sờ, ngay sau đó như ý thức được điều gì, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ lên: "Cái đó, tự tôi làm được rồi, anh ra ngoài trước đi."

Trên mặt Niếp Quân Hạo cũng có chút xấu hổ nhưng sau đó nghĩ tới điều gì mà nghiêm mặt lại nói: "Coi như...... Thôi, vẫn để tôi đi, vết thương của cô ở sau lưng, tự mình làm thì có chút bất tiện."

Vẻ mặt bên ngoài của Niếp Quân Hạo vô cùng bình tĩnh tự nhiên, nhưng trong nội tâm lại đang ngứa gan ngứa phổi, thiên sứ và ác ma trong lòng đang đại chiến một trận, cuối cùng thì ác ma hơn một chút. Liều mạng, đây là bạn gái của anh, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ là vợ tương lai của anh, có chỗ nào của cô mà anh không thể nhìn chứ. Đúng, chính là như vậy!

Tuy nói như vậy nhưng lỗ tai của Niếp Quân Hạo vẫn không khống chế được mà đỏ lên đã bán đứng anh, căng thẳng vén áo An Cẩn Du lên. Một giây tiếp theo, một chút xấu hổ của Niếp Quân Hạo đã hoàn toàn bị vứt ra khỏi chín tầng mây, thay vào đó là lửa giận ngút trời khó mà khống chế được.

Sau lưng An Cẩn Du, vết máu tụ màu đỏ do trước đó đụng vào tường trong quá trình quay về nhà đã biến thành vết bầm tím chói mắt, đặc biệt là vết bên hông cũng đã nhanh chóng biến thành màu xanh tím nhìn rất đáng sợ.

Lúc nãy ở trên xe Niếp Quân Hạo đã dùng nội lực thử thăm dò sau lưng An Cẩn Du, cũng  xác định cô không bị tổn thương đến xương cốt, nhưng bây giờ thấy vết thương rộng như vậy vẫn khiến lòng anh run sợ, cảm giác tức giận chưa từng có xuất hiện trong lòng anh, làm anh suýt mất khống chế mà bóp nát chai rượu thuốc trong tay.

"Đáng chết, vừa rồi không nên dễ dàng bỏ qua cho tên khốn kia như vậy!" Niếp Quân Hạo cắn răng nghiến lợi khẽ nguyền rủa.

Cơn giận của Niếp Quân Hạo quá lớn nên An Cẩn Du cũng phát hiện được, cô vội vàng ho nhẹ một tiếng nói: "Anh đừng nóng giận, chuyện này...... Đây chính là nhìn qua tương đối nghiêm trọng nhưng thật ra cũng không đau lắm đâu, thật."

Niếp Quân Hạo cũng không dễ dàng bị An Cẩn Du lừa gạt như vậy, anh giận quá hóa cười nói: "Nếu như thật sự không đau, vậy vừa rồi tôi mới chỉ đụng một chút mà cô đã kêu thảm thiết đến vậy."

"Tôi nào có kêu thảm thiết? Rõ ràng là anh......" An Cẩn Du muốn mở miệng phản bác nhưng bị Niếp Quân Hạo âm trầm nhìn chăm chú một lúc thì càng lúc càng không có sức lực để nói chuyện, cuối cùng hoàn toàn giống như một đứa bé làm sai chuyện mà chột dạ cúi đầu.

Lúc này Niếp Quân Hạo mới hài lòng thu hồi tầm mắt, nhưng khóe mắt vừa lướt qua cảnh tượng nguy nga sau lưng người nào đó thì sắc mặt lại trầm xuống, oán hận nói: "Vừa rồi nên chặt tên khốn kia kia làm trăm mảnh!"

An Cẩn Du nghe vậy thì không nhịn được mà chen vào một câu: "Ở đây, giết người là phạm pháp." Lời còn chưa dứt, Niếp Quân Hạo đã lành lạnh liếc qua, An Cẩn Du lập tức ngậm miệng.

Không khí trong phòng lập tức bị đè nén, bản năng của An Cẩn Du cho thấy nếu cô không nói sang chuyện khác thì nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn nên vô cùng xấu hổ mà ho khan một tiếng, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt người đàn ông cả người đang tràn ngập hơi thở "Tôi đang rất khó chịu, rất không vui, không nên chọc tôi" nào đó, tha thiết nói: "Cái đó, trước không cần lo những chuyện kia, lưng của tôi bây giờ rất đau, anh giúp tôi thoa rượu thuốc trước có được hay không?"

Niếp Quân Hạo biết An Cẩn Du đang nói sang chuyện khác nhưng cố tình là bộ dạng đáng thương hề hề của cô khiến anh không nhẫn tâm được, khẽ hừ lạnh một tiếng rồi bắt đầu đổ rượu thuốc ra tay nhưng ngoài miệng vẫn chưa chịu thỏa hiệp nói: "Lau xong thì thu thập cô."  ////d!)!@+!)?///n!)////♣

An Cẩn Du cười cười, cũng không chọc thủng ý nghĩ chân thật của con người ngạo kiều này.

Mùi thuốc rượu nhàn nhạt dần lan tỏa khắp phòng, ngón tay thon dài của Niếp Quân Hạo chạm vào làn da bên hông An Cẩn Du, hai người đồng thời run lên, trên mặt lại càng không hẹn mà cùng xuất hiện vệt đỏ hồng nhàn nhạt.

Niếp Quân Hạo hít một hơi thật sâu, áp chế cảm giác nóng trên mặt mà dán cả bàn tay lên.

Làn da của An Cẩn Du rất tốt, điểm này khi lần đầu tiên họ chụp quảng cáo chung thì Niếp Quân Hạo đã biết rồi, sau chuyện đó anh còn vì vậy mà sờ tay An Cẩn Du vài lần, nhưng cảm xúc trên tay và sau lưng là hoàn toàn khác nhau.

Cảm xúc da thịt mềm mịn như tơ lụa trên tay khiến mặt Niếp Quân Hạo càng thêm nóng lên. Mà tình huống của An Cẩn Du cũng không khá hơn anh chút nào, bình thường thì chỗ sau lưng bị người ta đánh vào thì cũng không cảm thấy gì nhưng khi da thịt chạm vào nhau, tiếp xúc thân mật như vậy thì đây là lần đầu tiên của cô, nhất là khi lúc này chủ nhân của bàn tay đang làm loạn sau lưng cô là một người đàn ông, mà người đàn ông này bây giờ còn là bạn trai cô, còn là người ở chung nhà!

An Cẩn Du cảm thấy nhiệt độ trên mặt cô như có thể luộc được trứng gà rồi, lúng túng tới mức cô chỉ đành nhìn chằm chằm mấy hình dán trên đầu giường để dời đi sự chú ý của mình.

Hai người cũng lúng túng tới mức không biết nên nói gì, trong phút chốc trong phòng đã trở nên yên ắng, không khí trong phòng cũng từ đó trở nên kiều diễm.

Tay Niếp Quân Hạo dọc theo hông của An Cẩn Du từ từ hướng lên trên, mà theo động tác tay anh dời lên thì tầm mắt của anh cũng bất giác đi theo đó, ngay sau đó anh phát hiện một chuyện.

Vừa rồi lúc An Cẩn Du vén áo lên đã vén hơi cao nên không cẩn thận lộ ra viền ren của món đồ gì đó mặc trước ngực kia, còn là màu hồng!

"Khụ......"

Tiếng ho này của Niếp Quân Hạo thành công khiến An Cẩn Du chú ý, An Cẩn Du nghi ngờ xoay người nhìn Niếp Quân Hạo hỏi: "Làm sao vậy?"

Niếp Quân Hạo trơ mắt nhìn An Cẩn Du vì xoay người mà lộ ra thêm một đoạn viền ren màu hồng phấn kia, gian nan nuốt một ngụm nước miếng.

Tiếng nuốt nước miếng ‘ừng ực’ trong căn phòng tĩnh lặng càng thêm vang dội, cũng đồng thời khiến hai người trong phòng sửng sốt.

Hai người lúng túng liếc nhau một cái, An Cẩn Du dẫn đầu đánh vỡ sự trầm mặc, cười gượng hai tiếng nói: "Anh khát nước sao? Nếu không thì anh đi ra ngoài uống nước rồi trở lại?"

Trên mặt Niếp Quân Hạo nhanh chóng hiện lên chút đỏ ửng, mất tự nhiên nói: "Không cần, chúng ta tiếp tục, tiếp tục."

An Cẩn Du nghi ngờ nhìn anh một cái, khẽ cúi đầu, rồi giống như phát hiện ra điều gì, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt đỏ lên, nhanh chóng nằm úp sấp xuống, ngay sau đó viền ren màu hồng kia cũng bị vùi vào trong chăn, biến mất không còn thấy gì nữa.

Niếp Quân Hạo vẫn nhìn chằm chằm viền ren màu hồng kia từ đầu đến cuối: "......"

An Cẩn Du thấy một lúc lâu rồi mà Niếp Quân Hạo vẫn không có động tĩnh, khuôn mặt hơi hiện lên chút ý cười, nhỏ giọng hỏi: "Không phải muốn tiếp tục sao?" Nói xong thì cảm thấy quá không biết xấu hổ nên trực tiếp vùi mặt vào trong gối nằm giả chết.

Niếp Quân Hạo nghe An Cẩn Du nói như vậy mới như vừa tỉnh mộng, vội vàng thu hồi ý niệm đáng khinh trong lòng kia, lại đặt tay lên lưng An Cẩn Du.

Bầu không khí bên trong phòng lại trở nên yên tĩnh pha lẫn chút lúng túng, khớp xương trên bàn tay của Niếp Quân Hạo rất rõ ràng, thẳng tắp thon dài, khẽ vuốt lên lưng An Cẩn Du thì có chút lạnh lẽo, giống như ngọc thạch vừa chạm vào da thịt, cảm giác mát lạnh từ từ thấm vào, vừa lúc có thể giảm bớt cảm giác đau đớn giày vò sau lưng An Cẩn Du. 

Kèm theo tay Niếp Quân Hạo dùng vừa sức khiến cảm giác lạnh lẽo kia từng chút từng chút biến thành ấm áp, làm An Cẩn Du cảm thấy phía sau lưng rất ấm áp dễ chịu, tạm thời quên đi được cảm giác đau đớn kia.

So sánh với An Cẩn Du thoải mái thì Niếp Quân Hạo lại không có vận khí tốt như vậy, sắc đẹp trước mặt, mặc dù Niếp Quân Hạo còn là một con chim non nhưng rốt cuộc vẫn là một người đàn ông, còn là một người mà mọi chỉ tiêu sinh lý đều bình thường, lại càng không là một người đàn ông như Liễu Hạ Huê.

Đối mặt với cảnh đẹp như vậy mà chỉ có thể nhìn và sờ một cái, lại càng không thể ăn, quả thật là khổ hình nhân gian mà!

Ngay lúc Niếp Quân Hạo nghẹn một bụng hỏa, sắp hóa thành lang mà bất chấp mọi thứ đụng ngã người nào đó lại chợt nghe thấy tiếng hít thở đều đều như có như không.

Cả người Niếp Quân Hạo chợt dừng lại, nhỏ giọng thăm dò: "Con lừa ngốc nhỏ?"

Không có một chút đáp lại, Niếp Quân Hạo nhíu mày, bước về phía trước hai bước, lại gần đầu giường nhìn. Không ngoài dự đoán, đập vào mắt chính là khuôn mặt nhỏ nhắn đang chìm vào giấc ngủ của ai kia.

Niếp Quân Hạo ngây người như phỗng: "......"

Hóa đá tại chỗ mấy giây, sắc mặt Niếp Quân Hạo tối sầm lại, bắt đầu ở bên giường phóng lãnh khí, vậy mà điều này cũng không có tác dụng gì. Người trên giường vẫn ngủ say như trâu, không chút cử động.

Một lúc sau, vẫn là Niếp Quân Hạo tự mình thua trận, hung tợn khẽ nguyền rủa một câu: "Lần này bỏ qua cho em trước, lần sau không có dễ nói chuyện như vậy đâu!"

Nói xong, Niếp Quân Hạo mím môi, xoay người, hành động có chút bất tiện đi ra khỏi phòng ngủ tới phòng tắm.

Cùng lúc đó, người trên giường vốn thật giống như ngủ say lại hé mắt nhìn Niếp Quân Hạo đi ra ngoài.

Cho đến khi cửa phòng ngủ hoàn toàn đóng lại mới từ từ mở mắt, một đôi mắt thanh minh không có chút mông lung buồn ngủ nào.

An Cẩn Du nhớ lại những hành động vừa rồi của Niếp Quân Hạo thì nhịn không được che miệng cười rộ lên, ngay sau đó lại nhớ tới câu nói hung dữ mà Niếp Quân Hạo bỏ lại trước khi đi, trên mặt lại nhanh chóng nóng lên, nếu không phải bây giờ trên người cô có thương tích thì thật mắc cỡ tới muốn lăn lộn vài vòng trên giường của mình.

Không có cách nào lăn lộn để phát tiết cảm xúc dâng trào trong lòng nên cô chỉ có thể đưa tay dùng sức vỗ vỗ mặt mình, cố gắng giảm bớt nhiệt độ trên mặt, sau đó đâm đầu vào trong gối, khẽ thở ra mấy hơi rồi lẳng lặng nhìn đỉnh tủ đầu giường.

Chợt, An Cẩn Du như nhớ ra điều gì đó, cảm xúc hân hoan nơi đáy mắt biến mất hoàn toàn sạch sẽ, thay vào đó là sự trong trẻo lạnh lùng.

Một lúc sau, An Cẩn Du kéo chăn che khuất đỉnh đầu, tiếp tục giả vờ ngủ.

Chỉ là giằng co suốt một ngày, lại cố nén đau đớn cả buổi nên lúc này mới thật vất vả thả lỏng thì từ chỉ giả bộ ngủ một chút đã thật ngủ thiếp đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play