"Con tàu đâu?" Victoria lao tới phía anh và đẩy hai bàn tay cô vào ngực anh. "Con tàu khốn kiếp đó đâu?"

Anh nắm lấy hai tay cô. "Thuyền phó của tôi được lệnh bảo vệ Keveral. Họ đã ra khơi, tránh xa khỏi bãi san hô, để chuẩn bị cho cơn bão. Tôi đợi ở đây vì cô."

Cô vặn tay mình thoát khỏi bàn tay anh. "Chị ấy đang ốm. Đây là lần đầu tiên chị ấy trở lại biển và anh đưa chị ấy ra đó giữa lúc giông tố thế hả?" Một tia chớp lóe lên soi rõ gương mặt sợ hãi của cô.

"Tôi nghĩ họ sẽ ổn thôi," Grant hét lên trong tiếng gió. "Em họ tôi sẽ chăm sóc cô ấy." Anh đặt bàn tay lên vai cô.

Cô giật lùi lại như vừa bị sốc, đôi mắt cô lạnh lẽo. "Đừng có động vào tôi," cô rít lên. "Tôi cấm anh." Anh giơ hai tay lên, lòng bàn tay hướng ra để cô thấy.

"Victoria, hãy tin tôi -" Tia sét đánh xuống gần đến mức tai anh như muốn vỡ, ánh chớp làm anh lóa mắt. Một tiếng hét xé tai xuyên qua tiếng ầm của cơn mưa như trút. Grant lao về phía âm thanh đó, chùi ống tay áo lên mắt, hấp háy như điên.

Victoria đã biến mất.

"Anh tử tế hơn người kia," Cammy nói khi người đàn ông trẻ kéo tấm chăn lên tận cằm cô.

"Tôi cũng hay được khen thế." Traywick cười, một nụ cười dễ chịu, quyến rũ. "Nếu cô cảm thấy thoải mái, tôi sẽ để cô ngủ."

Gió gào thét bên ngoài con tàu, và cô nhìn anh vẻ mất kiên nhẫn. "Khó lắm."

"Dooley thừa khả năng giúp chúng ta tránh nạn," anh vội vàng trấn an cô. "Tôi không muốn cô phải sợ hãi."

"Tôi không sợ. Tôi chỉ ốm thôi - Tori mới là người sợ các con tàu. Tôi chỉ không nghĩ là mình có thể ngủ khi cứ bị nhồi lên nhồi xuống như thế này."

"Chúng ta có thể nói chuyện," anh ta nói vẻ háo hức, và thêm vào với một giọng khe khẽ, "nếu cô không phiền."

Cô nhỏm dậy. "Hay đấy."

"Tôi sẽ trở lại ngay." Anh hỏi cô khi ra đến cửa, "Tôi mang thứ gì đến cho cô nhé? Trà hay cái gì đó để ăn?"

"Tr-trà, có phải anh vừa nói thế?" Thứ duy nhất mà cô cứ nhắc đi nhắc lại hàng đêm bên đống lửa, và mơ về nó lúc ban ngày.

Anh cười. Nói từng từ một, "Nhiều hết mức cô có thể uống."

"Anh pha được trong cơn bão như thế này sao?" cô hỏi, trái tim cô như đang trồi lên cổ.

Traywick nhìn ra cửa sổ bên mạn tàu và nói, "Thế này đã là gì. Hãy đợi đến khi đại dương thực sự nổi sóng." Anh đi ra với một cái nháy mắt, và vài phút sau bước vào với một cái khay, bên trên là một cái ấm bốc khói, một đĩa bánh quy nhỏ, một chai rượu nhẹ và hai tách trà.

Anh đưa cô một tách trà và cái đĩa bánh, rồi tự rót cho mình một tách. Cô nhấm nháp và gần như thở hắt ra. Nóng như đang sôi, có cho thêm chút đường - đúng như cô thích. Mắt cô đảo lên.

Anh cười khinh khích. "Cô nhớ nó lắm, đúng không?"

"Hơn bất cứ cái gì. Ngoại trừ, có thể là ngựa. Thế chúng ta nên nói về chuyện gì nào?"

"Bất cứ cái gì cô thích. Cô là khách mà."

"Hãy nói về thuyền trưởng của anh. Nói cho tôi biết anh ta là ai và tại sao anh ta lại tìm kiếm nhà Dearbourne."

Traywick tiến đến cái giường đối diện và ngồi xuống. "Về các câu hỏi của cô: Là ai? Grant Sutherland, thuộc gia đình Sutherland giàu có ở Surrey và là thuyền trưởng của con thuyền xinh đẹp này. Đáng chú ý nhất, anh ta là anh họ tôi." Anh đưa cái tách lên và nở một nụ cười ngạo nghễ bên miệng tách trước khi uống. "Còn tại sao? Bởi vì ông Victoria thuê anh ấy thực hiện nhiệm vụ này."

"Sutherland là người tốt chứ?" Cô cắn một cái bánh quy. Có thể nó hơi bị ỉu; cô chẳng quan tâm. Nó ngon như mật vậy.

"Phải. Chắc chắn là thế. Anh ta sẽ bảo vệ cô ấy với cả mạng sống của mình." Giọng anh không chút nghi ngờ.

Cammy thấy nhẹ người được phần nào. Đã thấy thoải mái hơn về chuyện đó, cô nhai bánh một cách lơ đãng và quan sát người đã mang trà đến cho cô và nhờ đó đã trở thành bạn thân nhất của cô. Chúa ơi, anh ta là một con quỷ thật đẹp trai. Anh ta có nét mặt đàn ông như được tạc nên, tóc đen với vài lọn màu cà phê, và có đôi mắt hổ phách linh động nhất cô từng thấy. Chắc anh ta phải để cả loạt những trái tim tan vỡ ở lại Anh.

Anh chàng thuyền trưởng rất đẹp trai, theo một cách mãnh liệt, gần như hoang dại, nhưng cái tên Traywick này thì hoàn hảo. Và cái cách anh ta trở nên thân quen với cô dễ dàng chứng tỏ anh ta thích đàn bà cũng như họ thích anh ta vậy. Cô liếc nhìn hai bàn tay trơn tru không có sẹo của anh ta. Rõ ràng anh ta chẳng phải thủy thủ. "Anh làm gì trên con tàu này thế?"

Anh ta uống một hơi dài. "Chuyện buồn cười lắm. Tôi cần phải rời thành phố nhanh chóng và chạy lên tàu, nghĩ rằng Grant chỉ đi một chuyến ngắn thôi. Và tôi kẹt ở đây từ đó."

"Tệ thật." Anh kể chuyện bằng một giọng hài hước, nhưng cô thấy mắt anh như tối đi. "Anh để ai đó ở lại sao?"

Anh ngước nhanh mắt lên. Sau một lúc, anh trả lời, "Đúng."

"Và anh nhớ cô ấy lắm."

Traywick nhìn chăm chăm vào cái tách như xấu hổ, nhưng trả lời với một giọng trầm trầm, "Tôi đã không biết người ta có thể nhớ một người đến vậy."

Cammy có cảm giác cô mới chỉ thấy phần chóp của tảng băng, rằng người đàn ông trẻ tuổi này đang đau đớn khủng khiếp hơn cả cô có thể tưởng tượng.

"Cô ấy phải đặc biệt lắm."

"Vâng." Anh lại rót đầy tách của mình và đổi chủ đề. "Thế, cô nghĩ Victoria sẽ không phải ứng tốt khi phải ra khơi lần nữa?"

Cammy nhấp ngụm trà, rồi nói, "Không hề tốt."

"Cô ấy chắc phải còn bé khi tàu đắm."

"Mười ba. Cô ấy đã nhìn thấy con tàu Serendipity vỡ toác với ba cô ấy trên boong. Một thủy thủ đã đẩy mẹ cô ấy khỏi lan can và bà ấy bị gãy lưng. Tori mất cả ba cả mẹ trong vòng có vài ngày."

"Chúa ơi, cô ấy chắc đã phải khổ sở lắm." Anh nghiêng về phía trước, đặt hai khuỷu tay lên đầu gối. "Cả hai cô."

Anh ấy trông rất thật lòng, cảm thông thực sự, và cô nhận ra mình đang hỏi, "Liệu anh có thể thành bạn của chúng tôi không?"

Khi chiếc thuyền nhô lên, anh vươn tay để nâng thanh chắn an toàn ở trên chiếc giường của cô. "Vâng, tôi rất muốn thế."

"Tốt. Tôi cảm thấy chúng tôi sẽ cần có đồng minh trong những ngày tới." Cô uống hết tách trà và đặt chiếc tách xuống cái giá bên cạnh. "Tori là một cô bé xinh đẹp. Anh có chắc có thể tin tưởng để Sutherland một mình với cô ấy?"

Anh lưỡng lự. "À, bình thường thì chẳng có vấn đề gì hết. Anh ấy cảm thấy có trách nhiệm với cô ấy - muốn bảo vệ cô. Và anh ấy nổi tiếng khắp nước Anh là một người trọng danh dự."

"Bình thường thì thế?" Trái tim cô như chùng xuống.

"Tôi chưa bao giờ thấy anh ta cư xử như cách anh ta cư xử với cô ấy. Tôi chưa bao giờ thấy anh ấy -" anh dừng lại như để tìm từ ngữ thích hợp. "- tôi chưa bao giờ thấy anh ấy thèm khát cái gì."

"Ôi trời ơi"

Traywick tợp một ngụm nữa và nhìn lên trần nhà như thể đang nghĩ xem có nên nói với cô một chuyện gì đó. "Nói đi, nào!", Cammy nói.

"Chuyện còn tệ hơn. Anh em nhà Sutherland - ừm, hai ông anh, khi họ tìm được người phụ nữ của họ, họ trở nên hơi điên điên một chút."

"Thế rồi sao?"

"Một người đã có gia đình hạnh phúc. Người kia đã chết."

Grant chạy như bay đến bờ vực, hơi thở anh như tắc nghẹn khi anh chẳng thấy gì ngoài bàn tay nhỏ bé của cô đang bấu chặt lấy đất, và các rễ cây, cố gắng như điên dại để níu lại. Anh lao ra phía cô bên bờ vực ngay lúc đất bên dưới chân cô sụt xuống, và vươn tay ra chộp lấy cổ tay cô. Tay cô tuột dần từng chút một khỏi tay anh.

"Cố lên, Victoria! Nắm chặt hai tay tôi!" Anh vươn tay xuống nắm khuỷu tay cô, liên tục cầu chúa sao cho chỗ anh nằm không sụt xuống luôn.

"Tôi không thể... giữ chắc được." Đôi mắt cô mở to, van nài. "Đừng thả ra. Làm ơn..."

Ngay thời khắc đó, khi anh mắt anh gắn chặt với mắt cô, anh biết anh sẽ lao theo cô xuống trước khi anh chịu thả ra.

"Tôi sẽ không." Anh lại cố gắng gấp đôi để nắm lấy cô dưới cánh tay. Anh càng nhích đến gần hơn, càng nhiều đất rơi xuống - dưới ánh chớp, anh có thể nhìn thấy những khối đất lớn vỡ vụn ra trên những tảng đá ở sâu hàng trăm feet bên dưới. Anh sắp ôm được cô rồi... Chỉ vài giây trước khi cô rơi xuống...

"Tôi nắm được rồi," anh gào, hai tay quặp chặt bên dưới khuỷu tay cô. Anh đá một chân lên để ghìm chiếc ủng trên cao hơn, và lấy chân kéo cả hai người lên chỗ đất chắc chắn hơn. Lại một lần nữa, một cái ủng ghìm xa hơn về phía sau. Anh cứ kéo cho đến khi anh có thể lăn ngửa ra chỗ an toàn, kéo cô lên trên người anh.

Cô níu lấy anh một lúc lâu, hai tay cô bấu chặt vào áo anh. Anh vươn tay lên lau nước mưa và những giọt nước mắt âm ấm đang tuôn xuống trên gương mặt cô.

Cô ấy đã suýt chết. Khi cô định ngồi dậy, tay anh vươn ra để ôm lấy phía sau đầu cô, luồn vào trong tóc. Cô ấy gần như đã... Qua màn mưa, anh ngắm kỹ gương mặt cô, tái nhợt, và đôi mắt dại đi của cô, như thể cố ghi nhớ thật kỹ, trước khi đôi tay anh đặt lên má cô và đặt đôi môi anh trên môi cô.

Anh hôn cô, kéo cô lại gần hơn, đặt cô trong vòng tay khi anh xiết chặt cô vào người anh. Đôi môi cô thật mềm, run rẩy. Miệng cô... ngọt ngào và đầy đặn...

Khi cô đặt hai tay lên ngực anh, rồi lần lên trên để nắm lấy vai anh, anh rên lên và hôn cô sâu hơn, đưa lưỡi sang cô, môi anh xoắn lấy môi cô như điên dại, hết lần này đến lần khác.

Mơ màng, anh cảm thấy cô đang gỡ ra, và anh tự buộc mình phải buông ra. Anh tự nguyền rủa đã làm cô sợ, đã ôm cô quá chặt trong ngực anh và hôn cô quá vội vàng. Đôi lông mày anh nhíu lại trong sự bối rối khi anh mắt cô cứ đánh về phía gương mặt anh. Không rời mắt khỏi mắt cô, anh thấy vẻ bối rối của cô chuyển thành giận dữ. Cô đứng phắt dậy và lùi ra xa.

Nhưng quá muộn rồi. Nụ hôn đó - anh chưa bao giờ trải qua điều gì như thế. Anh nằm đó, choáng váng, trong khi cô đưa lưỡi liếm liếm chiếc môi dưới đầy đặn như thể vẫn chưa tin anh vừa mới hôn cô dữ dội đến vậy. Anh chửi thầm và đưa một bàn tay lên vuốt mặt, cố làm chủ bản thân, nhưng cuối cùng, thì việc đó chẳng ý nghĩa gì.

Dấu phong ấn đã bị mở. Sự tự chủ của anh đã bị xuyên thủng, dù chỉ trong chốc lát.

Và anh thích thế.

Chúa giúp bọn họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play