"Mái chuồng cừu?" Tori hỏi Huckabee ở buổi họp một tuần ba lần của họ trong văn phòng.

"Chúng tôi vẫn đang ước tính giá vật liệu."

"Việc cạo lông?"

"Chúng tôi đã thuê một đội thợ đến đây cuối mùa xuân này. Nhưng họ sẽ muốn một nửa tiền công trả trước."

Cô thở dài thật mạnh. "Tôi sẽ kiếm ra. Mấy mẫu đất trũng?"

"Chúng tôi đã hợp đồng với họ để khơi hết nước cuối tháng này."

Mắt cô nheo lại. "Có kịp để gieo hạt không?"

Ông nở một nụ cười. "Vâng, thưa cô."

"Vậy hãy gặp nhau ngày mai ở chuồng cừu và xem việc sửa chữa thế nào."

"Ngay sau bữa sáng hả cô?"

Cô gật đầu, ngạc nhiên trước sự hăng hái không biết mệt mỏi của ông. Vì lý do nào đó, Huckabee rất vui trước cách cô đang làm việc. Bà Huckabee đã kể rằng ông nói ông chưa bao giờ làm việc với một người đã trở nên tận tâm và hiểu biết như cô. Ông bước nhanh ra ngoài như thể có lò xo ở dưới chân và vai thì ngửa ra sau.

Cô đang chìm trong suy nghĩ xem cô phải làm gì tiếp theo ngày hôm đó vừa lúc Cammy bước qua cửa một lúc sau đó. "Thế ngày hôm nay của em thế nào?" cô ấy hỏi, ngồi xuống một cái ghế trước bàn làm việc.

"Cũng đủ tốt, em nghĩ thế."

"Huckabee rõ ràng trông rất hài lòng với tiến triển của công việc."

Tori gật đầu lơ đãng. Cái chuồng sẽ là cú chí tử của chúng ta và gỗ lúc này thật là đắt...

"Chị muốn em biết là chị sắp đi chơi một chuyến."

Điều này kéo sự chú ý của Tori lại ngay. "Gì cơ? Đi đâu?"

"Chị đã định nói với em sớm hơn, nhưng Winfield và chị đã gặp nhau. Rất nhiều."

"Em đoán được cái đó rồi. Và nếu cái kiểu chị hay hát ư ử và đôi mà hồng hào kia là dấu hiệu nào đó, thì rõ ràng vụ này còn hơn là sự mê say thông thường?"

Cammy gật đầu. "Anh ấy muốn chị đi cùng đến chòi săn của anh ấy ở Devonshire nửa cuối tháng này. Chị nghĩ ở đó sẽ rất đẹp."

Tori đang quá choáng để có thể nói thêm cái gì, mặc dù cô rất muốn tỏ ra hạnh phúc. Hai tuần ở một vùng rất đẹp của Anh, chẳng làm gì cả mà chỉ thoải mái bên người cô yêu... Một phần trong cô cảm thấy ghen tị. Nhưng Cammy xứng đáng được như vậy hơn bất kỳ ai. "Chị sẽ có thời gian tuyệt vời ở đó."

Cammy nghiêng người về phía trước thì thầm, "Chị đã nói với anh ấy tất cả rồi, Tori. Tất cả những gì đã xảy ra trên đảo. Và anh ấy nói anh ấy tự hào về việc chị đã làm."

"Anh ấy nên như thế," Tori nói một cách dữ dội. "Chị đã cứu sống em."

"Ừm, em đã bắt đầu việc đó bằng cách cứu chị." Khi Tori cười rưng rưng với cô, Cammy hỏi, "Em sẽ ổn trong hai tuần chứ?"

Cô chưa nghĩ về chuyện đó. Hai tuần một mình. "Em sẽ ổn."

"Thế thì quyết định nhé. Anh ấy sẽ đón chị chiều mai."

"Ngày mai?" Tori nuốt khan.

"Ổn chứ?"

"Tất nhiên," cô nói vẻ tự nhiên. Nhưng khi cô tiễn Cammy đi ngày hôm sau, cô đã nghĩ đến việc bảo nhà Huckabee chuyển lại vào trong. Việc này sẽ thật ngốc nghếch. Cô là bà chủ của ngôi nhà của cô, một phụ nữ đã trưởng thành từng chinh phục cả một khu rừng chết tiệt, và có thể ở đây mà không cần ai chăm sóc. Thế nhưng, khi chiều đến, cô bắt đầu sợ đêm đến một mình trong ngôi nhà cô lập.

"Con đã đi chỗ quái nào thế, Grant?" Amanda kêu lên khi Grant chạy vào cửa trước sau đợt vắng mặt ba ngày. "Lẽ ra con đã phải ở gia trang vào chiều nay."

"Con biết," Grant nói, rồi gần như rên lên khi Nicole cũng bước vào phòng. Anh không cần chuyện này bây giờ. Anh đã đủ mệt vì đi lại và đang bị muộn. "Em không có thời gian bây giờ-"

Anh cố vượt qua Nicole ở ngưỡng cửa, nhưng cô khoanh tay trước ngực và chặn anh lại. "Đúng, và sao chú không nói cho chúng tôi biết chú vừa ở đâu? Chúng tôi đang quan tâm đây."

Anh giả đò nghiêng sang trái, cô chặn anh lại. Anh gãi những ngón tay lên mái tóc bù xù. "Thật khỉ, giá mà em thích cuộc sống không có một bà chị hơn."

Điều này có vẻ làm cô hài lòng, nhưng cô vẫn không nhúc nhích.

"Nếu mọi người vẫn cần phải biết, thì em đã cưỡi ngựa khắp cả vùng" anh dừng lại và giọng anh có vẻ ngượng ngập - "cố mua lại tất cả những gì Victoria đã bán."

Họ cười với anh như với một con chó vừa làm được trò hay. Anh nhăn mặt với cả hai người, rồi bước đi thay cái áo và một con ngựa mới cho chuyến đi về gia trang.

Chìm đắm trong suy nghĩ, đầu óc như bị che phủ bởi cả đống mối lo, Tori gần như va vào người đàn ông lạ mặt đang mang những thanh giát giường vào nhà cô.

"Gì thế này?" Cô không thích sự ngạc nhiên. Quá nhiều sự ngạc nhiên chào đón cô mỗi ngày ở gia trang.

"Đồ đạc chúng tôi đang chuyển vào trong."

Cô nhận ra một người đàn ông đi vượt qua họ với tấm ghép đầu giường. "Chúng ở đâu ra?"

Ông ta chỉ cùi chỏ về một cỗ xe đang đi đến trên con đường dẫn. "Sutherland."

Giờ thì anh ta mua cho cô đồ đạc? Thật xấu hổ vì anh ta đã nhận ra sự thiếu thốn của họ và định giải quyết vụ đó.

"Làm ơn mang hết đi ngay và nói với anh ta rằng tôi không nhận những món quà này." Mặc dù cái tủ mà cô thấy ở đằng sau kia sẽ trông rất tuyệt...

"Đó không phải là quà. Anh ta đang dọn vào."

Một cái tát cũng không thể làm cô choáng hơn. "Dừng lại. Dừng việc các anh đang làm lại ngay! Di chuyển cái đàn kiến là các anh theo hướng ngược lại." Cô cứng người khi nghe một tiếng cười sau lưng.

"Đàn kiến?" Cô không cần phải quay lại cũng biết đó là Grant.

Victoria quay phắt người lại với một cái nhìn kỳ quặc. "Anh nghĩ anh đang làm cái gì thế hả?"

"Dọn vào."

"Chỗ này là của tôi." Cô chỉ một ngón tay vào ngực mình. "Của tôi. Anh không thể cứ đến đây như thế này."

"Bản hợp đồng nói nó là của tôi," Grant nói giọng ngang phè.

"Nh-nhưng anh đã nói anh không muốn nó. Rằng anh sẽ không tiếp quản nó."

Anh nhướng mày. "Cô cũng nói cô không muốn nó."

Cố phun ra từng chữ một, cô nói, "Tôi đổi ý rồi."

"Tôi cũng thế."

Anh bước về phía căn phòng mới của mình. Cô ở ngay bên cạnh anh. "Không! Anh không thể làm thế này. Anh có biết tôi đã làm việc vất vả thế nào không? Tôi đã làm việc đến rũ cả người. Tôi xứng đáng có chỗ này."

Anh chậm lại. Anh không thể làm việc này được. Anh không thể làm cô đau đớn. Và một phần trong anh vẫn muốn ở gần cô. "Tôi cũng thế. Tôi đã bỏ hơn một năm cuộc đời tôi vì nó. Tôi sẽ ở lại."

"Anh đá chúng tôi ra sao?" Giọng cô như vỡ ra.

Anh dừng lại, vội vàng đảm bảo với cô, "Ai nói gì về chuyện đá các cô ra đâu? Cô và Camellia luôn được chào đón ở lại đây đến khi nào các cô muốn."

Cô nhìn như thể đang mắc nghẹn vì lời nói của mình. "Anh trông đợi tôi sống ở đây với anh sao?"

"Theo những gì tôi hiểu, chỗ này cần ai đó để giám sát và mở rộng việc chăn nuôi cừu. Tôi đang định tự làm đây."

Cô đang giận điên lên. Tốt. Nếu cô mà khóc, nếu chiếc môi dưới của cô rung lên chỉ một chút thôi, anh sẽ không thể làm điều này được.

"Tôi sẽ làm cho anh hối tiếc cái ngày anh nghĩ ra mưu mô này. Tôi sẽ cho anh ra khỏi đây trong vòng một tuần."

Anh lờ cô đi và yêu cầu người khuân vác, "Mang cái đó lên tầng hai, phòng thứ năm ở bên phải."

"Nó ngay cạnh phòng tôi!"

Anh nhìn cô vẻ tức cười. "Thế hả?"

Cô phải rất cố gắng để không khóc. Nhưng sau đó khi về phòng, trong khi cô đi đi lại lại, sự cố gắng càng phải mạnh hơn. Nguyền rủa anh cũng đỡ được chút. Đá vào các thứ còn đỡ hơn. Sao anh ta có thể làm thế với cô? Nghe thấy anh ở phòng bên, đi lại trong cái phòng "của anh ta", cô tưởng cô không thể giận dữ hơn nữa.

Nếu cô từng bao giờ nghi ngờ về quyết định ở lại của mình, thì cô lại càng quyết tâm hơn. Ý chí chiếm hữu lãnh địa của cô đang cao ngất. Thế mà anh lại dám xen vào ngay lúc này, lừng khừng rồi mới đòi tiếp quản - thật không thể chịu nổi. Và chúa ơi, cô có thể nghe anh đang tắm rửa. Không được rồi, cái ý nghĩ anh ta không mặc quần áo, ướt sũng...

Cô lắc đầu. Cô có thể chuyển sang phòng khác! Nhưng cô loại bỏ ngay ý nghĩ đó. Đầu tiên là căn phòng, rồi tiếp theo sẽ là gia trang. Cô phải đứng vững. Hơn nữa, chẳng có gì ngăn cản anh ta lại chuyển ngay đến bên cạnh cô.

Một tiếng gõ cửa vang lên. Ở cánh cửa thông hai phòng. Gớm thật!

Cô giật mở cánh cửa, tất cả ý chí của cô được dùng để ngăn mình không đá anh ta.

Sự hờ hững của anh ta chẳng giúp ích tí nào. Anh ta dựa cái cơ thể cao lớn vào khung cửa, và đưa mắt nhìn khắp mặt cô, rồi ngực cô, quét khắp cơ thể cô từ trên xuống dưới và lại lên trên. Mắt anh tối lại như những lúc anh ham muốn cô.

Một cái nhìn như thế có thể làm một phụ nữ quên mất tại sao cô ta đang giận dữ....

"Chúng ta làm gì để có thức ăn ở đây?"

Chúng ta? Chúng ta! "Anh không hy vọng là tôi sẽ giúp anh chứ? Hoặc là thậm chí nói chuyện với anh, nếu chuyện đó làm anh quan tâm?"

"Em có thể từ chối một người đang chết đói sao?"

"Nếu anh là người đó? Rất sẵn sàng." Cô chuyển người để đóng sập cánh cửa. Anh đã chèn chiếc ủng vào.

"Nghe này, Victoria. Em tin rằng em sẽ kiếm ra cách khiến anh bỏ đi sao?"

Cô nghếch cằm lên. "Cứ tin thế đi."

"Thế thì sao em không dùng anh khi anh ở đây? Anh khỏe mạnh - anh có thể giúp em. Anh có thể làm việc."

Cô biết chuyện này đang dẫn đến đâu. "Nhưng nếu anh làm việc ở đây, nó sẽ cho anh thêm lợi thế với quyền tiếp quản."

"Nếu anh thề anh sẽ không dùng cái đó chống lại em thì sao?"

"Anh cũng từng nói anh không muốn chỗ này. Lạ thật, chẳng phải anh đang ở đây vì anh đã đổi ý sao?"

"Anh hứa với em."

Cô nhăn mặt nhìn anh, bối rối vì thực tế là cô biết cô có thể tin anh trong vụ này. Cô không biết tại sao, nhưng cô biết vậy. Và sự giúp đỡ thật cần thiết lúc này.

Cô thở ra và nói, "Chúng tôi nghỉ sớm ở gia trang và đã ăn tối một lúc trước rồi. Và anh sẽ không kiếm được thức ăn chỉ với một cái rung chuông ở đây đâu."

"Anh hiểu." Anh gật đầu thật nhanh với cô. "Có phải thế nghĩa là em sẽ giúp anh tối nay đúng không?"

"Một cách miễn cưỡng. Nhưng cứ tin chắc rằng tôi sẽ được trả công."

Nụ cười của anh thật như muốn làm cho tim người ta ngừng đập. Kiêu ngạo và hấp dẫn và thật mạnh mẽ như một thứ vũ khí.

Cô cố rời anh mắt khỏi anh và bước về phía bếp, cho anh ăn món hầm và bánh mì, mà anh rõ ràng là thấy rất ngon. "Chúng ta sẽ làm gì ngày mai?" anh hỏi

Cô lưỡng lự, cảm thấy rằng cô sắp đầu hàng nhanh hơn cô tưởng. Giọng có vẻ đau khổ, cô nói, "Hãy đến chỗ hàng rào phía bắc sáng mai."

Mặc dù Grant đến nơi sau khi mặt trời mọc chẳng lâu lắm, Victoria, Huckabee, và một ông nông dân già đã ở sẵn dưới khu hàng rào đợi anh. Victoria trông vẫn tuyệt vời với đôi ủng lao động và cái mũ rơm. Đôi găng tay xù xì cô đeo như nuốt chửng hai bàn tay cô.

Anh cười với cô, cô lườm anh.

Xoay người quan sát công việc, ánh mắt anh chạy theo cái hàng rào hỏng kéo dài. Dài mãi. Anh nhìn khắp mọi hướng để xem có thêm nhân công không. Sự cáu giận bắt đầu bùng lên trong anh.

Chẳng có gì khó hiểu tại sao cô phải làm việc như một người làm. Cô thực sự là một người làm, và lẽ ra không cần thiết phải thế. Victoria đã trải qua quá nhiều chuyện trong vài tháng rồi, và anh sẽ bị nguyền rủa nếu anh để cho cô kiệt sức.

Anh nắm lấy cánh tay cô và kéo cô sang một bên. "Việc này sẽ mất cả vài ngày. Sao em không thuê thêm người?"

Cô lườm bàn tay anh.

"Tại sao?" anh nhắc lại, trước khi miễn cưỡng thả cô ra.

"Chúng ta chưa bắt đầu được sao?" cô nói.

"Em sẽ mất cừu. Tiết kiệm vài xu và mất cả đống tiền."

Mắt cô nheo lại. "Chơi tục ngữ hả? Anh không thể lấy máu từ hòn đá được. Và ngay cả nếu chúng tôi có tiền, chẳng có ai để thuê cả. Tất cả thanh niên vùng này đã ra đi tìm việc khi mà chẳng có tiền nào được rót vào khu đất." Giọng cô thấp xuống. "Sao anh dám thắc mắc với quyết định của tôi?"

Khởi đầu tuyệt vời đấy, Grant. "Anh" - anh nuốt vào - "xin lỗi. Chỉ là anh lo lắng khi thấy em phải làm việc tay chân như thế này mà không có ai giúp đỡ."

Miệng cô há ra trước lời xin lỗi của anh. Cô quay người đi và lẩm bẩm cái gì đó về một ngày dài đang chờ đón.

Thế là vài giờ tiếp đó, Grant làm việc như thể bị ma nhập, cái chính là để mọi người khác không phải làm. Ông già, Gerald Shepherd trông như thể ông ta sắp đổ xuống bất cứ lúc nào, Victoria thì lảo đảo mỗi khi cô đứng lên quá nhanh, và mặt Huckabee thì luôn thường trực một màu đỏ báo động.

Một chuyện khác làm anh càng cố gắng hơn: Victoria có vẻ rất khoái được ở bên cạnh anh và giám sát anh làm việc. Một lần, khi anh kéo vạt áo lên để lau trán, anh bắt gặp cô đang nhìn chằm chằm vào ngực anh và xuống dưới thấp hơn. Trước khi cô vội vàng ngước lên nhìn anh, cô đã vô tình liếm môi, làm cho anh lại làm việc như phát khùng. Và rồi khi cô nhận ra họ sẽ hoàn tất công việc trong ngày hôm đó, trông cô thật tự hào, đôi mắt cô long lanh vì điều đó, và thế là anh sẵn sàng làm việc đến chết.

Ngay sau hoàng hôn, khi anh đã cắm xong cái trụ cuối cùng, Grant gần như đã quá mệt để có thể nghĩ đến chuyện ngủ với cô. Gần như. Bởi vì sự thèm khát được kéo cô vào trong vòng tay và ngủ là không thể chống lại nổi. Chỉ nằm đó với cô. Chỉ vuốt ve mái tóc cô cho đến khi cô thiếp đi. Anh lau trán và cổ rồi bước về phía cô đang ngồi bên mép một cái xe thồ ngựa kéo. "Chúng ta làm việc với nhau rất ổn."

"Anh có vẻ khá hài lòng với bản thân."

"Anh đúng là như thế."

"Như tôi hiểu, việc cạo lông cừu sẽ làm cho cái hàng rào trông như trò trẻ con. Tất nhiên, anh sẽ không ở đây đủ lâu để biết việc đó."

"Anh rất quen thuộc với cừu," Grant nhắc nhở cô. "Anh đã quản l‎ý Whitestone bốn năm."

Cô nhún vai với anh, cố ngăn một cái ngáp vì sự mệt mỏi đã phủ khắp người cô.

"Chúng ta cần phải về," Grant nói, rồi chúc hai người đàn ông buổi tối tốt đẹp. Anh cười, biết rằng Huckabee và Shepherd sắp đắm mình vào vại bia mà bà vợ Shepherd đã mang cho họ lúc ăn trưa. Họ xứng đáng được như thế.

Một thứ mà Grant nhận ra là Victoria không phải là người duy nhất làm việc quá sức. Nhà Huckabee đóng quá nhiều vai trò trong khu gia trang. Huckabee không chỉ là người quản lý mà còn làm việc tay chân và nhân công. Bà Huckabee vừa làm việc vắt sữa và dọn phòng, vừa là quản gia, và giặt đồ.

Khi Victoria lại ngáp lần nữa, anh tóm lấy đầu gối cô, và trước khi cô kịp phản đối, đẩy cô lên lưng con ngựa của anh.

Mắt cô mở lớn. "C-cao quá," cô lật bật. "To quá!"

"Anh sẽ dắt nó. Em đã quá mệt để đi bộ hết cả quãng đường về."

Cô đã thoải mái hơn hẳn khi nhìn thấy anh không thả sợi dây cương ra, nhưng vẫn nắm chặt một đám lông bờm con ngựa trong bàn tay. "Sao anh phải quan tâm?"

"Anh rất quan tâm."

Cô nhăn mặt với anh như thể anh làm cô khó hiểu. Anh cũng khó hiểu với chính mình. Giờ thì anh đã nhận ra tình cảm của mình với cô, và anh ngạc nhiên tại sao anh đã mất nhiều thời gian đến thế. Anh im lặng suốt quãng đường còn lại và cũng chẳng có gì hơn khi anh đưa cô xuống ngựa.

Sau khi Victoria đã đi nghỉ, Grant viết thư cho Nicole về chuyện gửi những người có khả năng đến để làm việc ở đây. Anh biết Victoria sẽ tức điên khi cô biết chuyện anh đã làm, nhưng sáng hôm sau, Grant vẫn huýt sáo gọi cậu coi tàu ngựa đến để gửi lá thư đi.

Trong hai đêm tiếp theo, Tori đã đảm bảo âm thanh khủng khiếp nào đó sẽ đánh thức Grant dậy. Cô đẩy những đồ đạc hiếm hoi còn lại của cô quanh phòng hoặc sửa cái cửa sổ mắc kẹt của cô với những cái bản lề cứ kêu rít lên. Rồi sáng sớm cô lại đá vào cửa phòng anh để đánh thức anh dây, nhưng cuối cùng, chiến thuật của cô chỉ tổ làm cô mệt rũ người. Anh chẳng bao giờ lay chuyển khỏi cách cư xử dễ chịu và luôn miêng khen ngợi khi anh đi theo cô hàng ngày, học cách cô làm việc, và anh chẳng bao giờ chỉ trỏ gì nữa từ sau cái vụ hàng rào đó, mặc dù cô có thể thấy rằng việc phải kìm chế những lời nói đang làm anh muốn chết quách. Tốt.

Thế nhưng vẫn thật là dễ chịu khi có ai đó ở đó để mở những thứ cô chẳng thể nào làm cho nó lung lay hoặc lấy những thứ cô không với tới. Cô chỉ cần cho thấy hơi khó khăn, là anh đã ở đó để giúp.

"Anh biết em có động cơ," anh nói một buổi chiều khi họ chuyển những cái chuồng cừu di động đi từng cái một. "Nhưng anh chưa bao giờ thấy ai theo đuổi cái gì đó với duy nhất một mục tiêu trong đầu."

Tôi đã theo đuổi anh như vậy, cô nghĩ. Và xem nó đã làm cho tôi thành thế nào. Đau đớn. "Thế người ta còn theo đuổi cái gì đó theo cách nào nữa? Và sao lại theo đuổi một phần thưởng nếu anh không nghĩ anh sẽ lấy được nó?"

"Đúng là tại sao nhỉ?" Trông anh như thể anh vừa nói theo một ý khác. Có phải anh đã đọc được suy nghĩ của cô không?

Lúc nào cũng ở bên anh, nhìn thấy cái cơ thể cao lớn, cơ bắp đó làm việc suốt ngày đã thật không chịu nổi, nhưng giờ thì có một thứ còn tệ, tệ hơn nhiều đang diễn ra.

Anh bắt đầu cho thấy anh có tính hài hước.

Khi một con cừu đực húc và mông anh, cô phá lên cười, và anh cũng cười theo. Cô khựng lại, choáng váng. Tiếng cười của anh thật sâu và nồng nhiệt, và nụ cười của anh - cô há hốc cả miệng, chửi thầm, biết rằng chẳng có cách nào chống lại một thứ thật hấp dẫn và dễ chịu.

Rồi khi cái váy của cô vướng vào một cái đinh và cô suýt ngã lộn vào trong chuồng cừu, anh lại cười. Đúng ra là, anh đã nhìn lên mặt cô rồi cố nén cười, quệt nước mắt trong khi gỡ cô ra và đưa lại cho cô mẩu váy. Sau đó, cô nhận ra, tiên sư nhà anh ta, là anh đã nhổ cái đinh láo toét đi.

Tối đó trước khi trời quá tối, cô đến chuồng ngựa để mang thức ăn thừa cho mấy con mèo, và buộc phải đi vượt qua Grant và Huckabee ở ngoài lan can. Trong khi đợi bữa tôi, hai người hút xì gà và uống bia, nói chuyện về hạt giống và thu hoạch. Cô thậm chí không nghĩ Grant nhìn thấy cô đi qua, nhưng ngay khi cô vừa gọi "Đây nào, meo, meo," anh đã ở ngay sau lưng cô.

Đặt cái đĩa xuống, cô quay lại và cười khẩy trước vẻ mặt của anh. Grant Sutherland đang say. Cô nhướng mày lên. "Tôi thấy là Gerald đã chia một ít bia tự làm cho anh và Huckabee."

"Ngon cực, cái đó." Anh xoa xoa cằm, lôi sự chú ý của cô đến hàm râu lờm xờm anh để

"Tôi tưởng anh cạo râu hàng ngày."

"Anh quá mệt để có thể thậm chí nghĩ đến chuyện đó. Vì lý do nào đó," anh nói với một nụ cười thách thức, "ở đây anh ngủ rất kém."

Cô trả lại anh một nụ cười tự mãn. "Ngay cả con vật cũng biết rời khỏi cái nơi làm cho nó không thoải mái." Anh bật cười - đồ khốn - trông có vẻ dễ chịu và như ở nhà và chẳng hề giống cái ông Grant u ám mà cô đã quyết không chịu cưới.

Tiến đến gần cô, anh nói khẽ vào tai cô, "Điều duy nhất có thể làm anh cạo râu là nếu anh nghĩ anh có thể hôn em." Anh vuốt ngón tay lên má cô. "Anh không muốn làm gương mặt mềm mại của em bị xước. Hoặc là đùi em."

Hơi thở của cô biến mất như một lời thì thầm. Em không phiền đâu, cô nghĩ, rồi lại thầm tự chửi rủa mình. Cô lùi lại, lắp bắp một lý do nào đấy về bữa tối, và chuồn.

Grant xuất hiện ở bữa tối nửa giờ sau đó. Đã cạo râu sạch sẽ.

Cô biết anh đang làm trò gì. Anh không thể yêu cô, thế nên anh định sẽ quyến rũ cô. Và chúa giúp cô, mỗi khi cô liếc nhìn khuôn mặt anh, nhìn cái cằm mạnh mẽ và gò má đẹp như tạc đã được cạo sạch, sự rung động bùng lên trong cô. Có phải anh đã dự định hôn cô ngay tối nay? Cô lắc đầu. Cô sẽ không hứng lên chỉ vì ngắm khuôn mặt anh! Thế nhưng, bữa tối đúng là một thử thách, và cô xin phép trước khi kịp ăn xong, lờ đi sự thất vọng thấy rõ của anh, và lui về phòng làm việc.

Ngả người trong cái ghế dựa, cô phân tích chiến lược của anh. Cô đã nói với anh cô cần nhiều hơn là sự ham muốn, và anh đã nói với cô anh không thể cho nhiều hơn. Bế tắc. Và ai sắp được theo như ý mình đây, như mọi lần họ lâm vào bế tắc trước đó?

Anh đang hòa lẫn cuộc sống của họ với nhau, cuộn xoắn chúng lại cho đến khi cô không còn biết cuộc sống của cô bắt đầu từ đâu. Và không chỉ trong công việc. Anh thậm chí đã dự định đi dự cái đám cưới trong làng vào Thứ bảy tuần sau mà cô đã từng rất mong được đi. Cô chưa bao giờ nhìn thấy người ta trong đám cưới ở tuổi tám mươi của họ, và giờ thì cô có thể không đến dự.

Cô lầm bầm nguyền rủa. Dân làng đã coi họ như đồng chủ nhân, tất cả mọi người đều nhìn họ như thể họ làm việc như một. Chẳng có một nào hết. Cô chẳng phải là một nửa. Cô sở hữu chỗ này. Nó sẽ là của cô theo luật chỉ trong chưa đầy một tuần nữa. Cô sẽ tống khứ được anh và sẽ không sống một cuộc sống không có tình yêu, và nhượng bộ hết lần này đến lần khác mà không được đáp lại. Cô muốn anh đi, trước khi sự ham muốn của cô đối với anh làm cho cô thậm chí quên mất tại sao tình yêu lại quan trọng.

Đó không phải lý do duy nhất làm cô lo lắng. Cô biết sẽ không công bằng nếu giữ quyền điều hành khu đất khi mà một người chủ tốt hơn, tốt hơn về mặt tiền bạc, đang đợi để tiếp quản. Cô cần phải moi ra tiền cho đoàn thợ cạo lông đó. Tori rà khắp sổ sách cho đến khi mắt cô như muốn đảo lên. Cô xem xét lại các hợp đồng đầy câu chữ, dài dằng dặc với McClure, người thu mua len, nhưng chẳng thể hiểu gì cả.

Sau rất nhiều giờ, cô ngủ thiếp đi, đầu gục xuống cái bàn rải rác những đơn giá len gốc, hợp đồng, và báo cáo mà cô đã cho Huckabee thu thập, nêu chi tiết về tất cả các tài sản của nông trại - họ sản xuất cái gì, lúc nào, và bằng cách nào.

Tori mơ thấy cừu, dù những ngày gần đây cô phát ghét với mấy cái đồ ăn xin nhỏ bé cứ kêu be be đó. Cô bật tỉnh dậy, dụi mắt, và xoay xoay đầu trên cổ. Cô chẳng thể nghĩ gì. Cô không phải nhà kinh doanh và đã cho thấy thực tế đó mỗi ngày.

Nhưng khỉ thật, mình phải như thế. Trán cô nhăn tít, cô cố sắp xếp mọi thứ để bắt đầu lại. Đã nửa đêm, khi mắt cô mờ đi, và rồi cô nhìn thấy nó.

Một sai sót tuyệt vời nhất.

Cô lục lọi khắp đống hợp đồng dày cộp, chỉ chú tâm đến cái dòng đó. Tất cả đều có chung một lỗi; sao cô có thể bỏ qua nó nhỉ? Bao nhiêu năm liền, McClure đã trả tiền cho nông trại của ông cô để lấy len cheviot. Họ không sản xuất len cheviot, mà là một thứ đắt hơn rất rất nhiều.

Họ sản xuất len... merino Anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play