Thiếu Phong cứ thế kéo cô ra khỏi quán, lên xe rồi phố vèo đi, cô cũng chẳng dám lên tiếng giờ phút này cậu dường như đã không thể kiểm soát được bản thân. Cậu lao rất nhanh về phía trước, lách hết chỗ này đến chỗ khác để vượt tất cả.Cô chỉ ngồi gọn một góc bám chặt lên nóc xe, miệng thầm cầu nguyện. Thật không hiểu cậu ta có chuyện gì nữa, hành động thì như một tên điên dại vừa bị đá. Điểm dừng chính là quán bar mà lần trước Tuấn Kiệt đã dẫn cô tới.

Thiếu Phong xuống xe đi từng bước nặng nề vào trong bỏ mặc cô ở ngoài. Chẳng thể biết cậu làm gì, nếu giờ cô về thì cậu phải làm thế nào trong trạng thái đó, còn ở lại thì... Nghĩ một lúc cô quyết định bước vào trong, vẫn cái cảm giác nâng nâng như lần đầu cô bước vào. nhìn ngang dọc cuối cùng cô cũng thấy cậu, ngồi một mình trên ghế sofa ở góc tường thẫn thờ với chai whisky. Cô tiến lại gần, nhìn bộ dạng này của cậu thật làm cho người ta thấy chua sót

Chẳng nói chẳng rằng, cô chỉ lặng lẽ ngồi xuống trước mặt cậu. Nhoáng cái chai whisky đã cạn, tuy không hiểu biết nhiều nhưng cô biết chai rượu này rất nặng vì trước đây đã có một thời gian cô làm phục vụ ở quán rượu bên úc.

"phục vụ, thêm rượu" mắt cậu lim dim đưa cánh tay lên 1 cách ẻo lả, giọng cũng khàn đi đôi chút..

"cậu uống thế là quá nhiều rồi đó" giờ cô mới lên tiếng, nhìn cậu như này quả thực cô không đành lòng

"cô" cậu cười một cách chua chát " mặc kệ tôi"

"có việc gì hãy nói với tôi đi"

Tất cả cô nhận được đều là sự im lặng, dù xung quanh rất ồn ào, ầm ĩ nhưng lúc này cô lại không cảm thấy một chút nào. trong mắt chỉ có cậu

Lại thêm một chai rượu nữa, lần này Thiếu Phong đã thực sự gục xuống bàn hai mắt nhắm liền.

"Thiếu Phong, Thiếu Phong" cô lay lay người cậu, dùng đủ mọi cách nhưng vẫn không có tác dụng.

hơn Nửa tiếng đồng hồ đã trồi qua, cậu vẫn giữ nguyên tư thế không hề động đậy. Mắt cô tràn đầy sự tuyệt vọng nhìn cậu.

"Gia Di...... Gia Di.." trong cơn mơ dường như cậu đang gọi tên ai, giọng nói rất khẩn thiết, phập phùng

"cậu nói gì cơ" cô ghé sát tai vào mặt cậu, khoảng cách lúc này của hai người rất gần chỉ tính bằng mm.

Mộc ANh Cố gắng một cách để nghe được âm thanh phát ra từ cậu, đến thở cô cũng chẳng dám thở ra mạnh.......

"Gia Di.... xin em đừng đi" lần này thì cô đã nghe thấy rất rõ ràng, nhưng không chỉ có lời nói, cậu còn đưa tay lên nắm lấy tay cô. Vì quá bất ngờ, trong một giây không kiểm soát cả người cô ngã xô về phía cậu, và.....

Cô nhắm tịt hai mắt, môi của cô lúc này hình như đã đặt phải chỗ mà không nên đặt.

Trước mắt cô là gương mặt điển trai của Thiếu Phong như được phóng to lên gấp mấy lần. Môi cô đang đặt lên môi cậu, mọi giác quan cô dường như tê liệt hoàn toàn, đầu óc trống rỗng. đây là first kiss của cô, Mộc Anh thầm khóc cô đã tự nhủ với bản thân mình rằng sẽ trao tất cả mọi thứ đầu tiên cho người đàn ông mà cô yêu nhưng....

"tít..tít...tít" tiếng nhạc chuông điện thoại làm cắt đứt dòng suy nghĩ vớ vẩn của cô. Lúc này cô mới ngồi bật dậy nhấc điện thoại lên.

"cậu đang ở đâu vậy" cô chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia đã lên tiếng trước. Bỏ điện thoại ra nhìn lại hóa ra là của cậu và người gọi lúc này chính là của Minh Hào

"chào em, cô Mộc Anh đây" giọng nói cô có chút ngại ngần " em có thể đến đón cậu ấy được không"

"à.. vầng. cô nhắn cho em địa chỉ nhá "

Nói xong mấy câu cô như được giải tỏa, may mà có Minh Hào gọi đến không cô cũng chẳng biết xoay sở thế nào nữa.

Thiếu Phong vẫn đang ngủ, hành động lúc lẫy của hai người thật may là chỉ có cô biết, nếu cậu ta mà biết thì cô cũng chẳng biết giấu mặt mũi đi đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play