"Bệ hạ, kính xin cân nhắc lại việc này." Mấy ngày nay, Thẩm Trọng Thu bị hoàng đế triệu kiến, hoàng đế lựa lời thuyết phục nàng đến nỗi hôm nay đã đen mặt. Từ lúc chiếu lệnh cải chế Khâm Thiên giám được ban bố xuống, nàng đã có linh cảm, nhưng không ngờ cải cách khoa cử lại đến nhanh như vậy. Thẩm Trọng Thu ở lễ bộ quan hệ với lại bộ tương đối thâm hậu, nhưng chẳng qua là xã giao. Lúc này nàng không thể không cười khổ đứng ra ngăn cản hoàng đế, ra vẻ tranh đấu một hồi, nhưng kỳ thật chỉ là làm dáng, mọi việc đành theo ý trời mà thôi. Chuyện hoàng đế muốn làm, nàng vô phương ngăn cản.

"Mong rằng bệ hạ cân nhắc.” Mấy vị quan lễ bộ, lại bộ thấy thái sư cũng không ngăn nổi cải cách lần này, đàng nhất loạt quỳ xuống hy vọng hoàng đế thu hồi mệnh lệnh đã ban ra. Khoa cử quan hệ rất mật thiết với các bộ ngành, lợi ích của bọn họ trực tiếp bị uy hiếp, cơ chế rập khuôn mấy trăm năm nay mang trong lòng nó quan hệ phe phái rất nghiêm trọng. Mà cải cách lần này, không còn trọng tiến sĩ mà trọng dụng cả những người giỏi của rất nhiều môn khác, cho nên bọn họ phản đối kịch liệt.

Edit +beta:tYtmIa



Vũ Văn Tư Nguyên lẳng lặng ngồi ở đan bệ bên trên, nàng không hề sốt ruột, bởi vì nàng biết, với khí thế hoàng quyền hiện nay, hoàng đế muốn sự tình gì thì nhất định điều đó sẽ được thi hành, huống hồ nàng đã lôi kéo được mấy vị trọng thần. Cơ chế hiện tại ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến xã hội, cải cách là điều nhất định phải làm, càng sớm càng tốt. Nhất định phải giải phóng tư duy của người trong thiên hạ. Vì lẽ đó quan lễ cần được giảm bỏ, may là, phụ quân ủng hộ nàng. Lớp triều thần này, phụ quân dùng mười năm để bồi dưỡng, nàng tin dùng, nên không muốn uy hiếp bằng bạo lực, dễ mất lòng người. Bây giờ nàng chỉ cần vừa đấm vừa xoa nhẹ nhàng là được, dù sao những quan viên này đều là trụ cột quốc gia được chọn lựa kĩ càng, tìm không dễ dàng.

Hoàng đế vẫn ngồi vững vàng bên trên đan bệ, không hề lên tiếng, nhìn không thấu người đang suy nghĩ gì. Quan chức đang quỳ không khỏi đổ mồ hôi lạnh, tâm lý có chút dao động. Lễ bộ Thị lang Vu Hủy không khỏi hối hận chính mình đã quá kích động, thiếu cân nhắc, lại làm chim đầu đàn, Thẩm thái sư  là lão quốc trượng, đế quân di nương, trưởng bối hoàng đế, có phạt cũng không đến đầu nàng ta. Hoàng đế nếu nổi giận thật, xui xẻo đầu tiên chính là con tôm nhỏ như nàng.

Thấy đã đến lúc, Vũ Văn Tư Nguyên nói, “Cố đô đốc, ngươi đối với cải cách lần này có ý kiến gì không?”

“Bệ hạ, theo vi thần thấy, cải cách lần này rất hay. Mở rộng môn học ân khoa thường khoa, phổ biến xuống, chọn theo năng lực, chắc chắn khiến càng nhiều kỳ nhân dị sĩ vì nước hưởng ứng. Năm rộng tháng dài, uy danh Đại Lẫm nhất định được lan truyền bốn phương.”

Giọng nói Cổ Nhất Mang sang sảnh như chuông đồng, vang vọng khắp đại điện, dao động nhân tâm. Vũ Văn Tư Nguyên âm thầm nở nụ cười, cho Cổ đô đốc lên tiếng chính là vị giọng nói này. Cải cách lần này người cao hứng nhất chính là Cổ Nhất Mang. Binh thư được tăng một hạng trong khoa cử, chuyên môn để đề bạt nhân tài quân sự. Sau đại chiến mười năm trước cùng Đột Quyết, những năm gần đây biên quan không phát sinh phân tranh lớn, võ tướng khó ghi công lao, khó có thể thăng tiến. Đột Quyết dưỡng sinh tức đã mấy năm nay, nói không chừng sẽ tiến đánh trong nay mai, không thể lơ là. Mặc dù biết chỉ có chiến trường mới ma luyện ra tướng lĩnh ưu tú, nhưng có thể nhờ khoa cử chọn ra những hạt giống tốt. Sau đó thông qua diễn tập thực chiến để rèn luyện bọn họ.

“Tần tả trụ quốc, ngươi thấy thế nào?”

Edit +beta:tYtmIa



“Ngô hoàng thánh minh.” Lão phụ nhân béo múp mặt trắng giả tạo tiến lên cung kính làm lễ rồi liền lui về.

Tư Nguyên thở dài, quả nhiên là Tần thị có gen di truyền, nghìn bài một điệu hết sức nhàm chán.

Thấy trong tam công có hai vị đã tán thành, lập trường quan viên bắt đầu dao động.

“Bệ hạ, ân khoa từ xưa chính là tổ chế để chọn lựa nhân tài, sao có thể tùy ý thay đổi?” Thông chính sứ ty Cát Tuệ quỳ trên mặt đất giờ mới lên tiếng, học giả xuất thân khoa cử như nàng, coi trọng nhất chính là tổ tông pháp chế.

“Tứ thư thí sĩ, bát cổ tác văn, bắt nguồn từ đâu?” Trên mặt Vũ Văn Tư Nguyên dù không biểu hiện, nhưng nàng đang ngầm đắc ý, ngươi nói tổ chế sao, ta đã soạn sẵn câu trả lời cho ngươi.

“Hồi bệ hạ, Văn Đế năm thứ mười, vì muốn tìm học sinh trong thiên hạ làm công chính, sửa tứ thư thí sĩ, bát cổ tác văn.” Cát Tuệ tiến lên đáp, những thứ này sao làm khó được nàng, thứ nàng tinh thông nhất chính là kinh sử.

“Lúc Thái tổ thiết lập quy chế khoa cử, thường khoa tổng cộng có mấy khoa.” Giọng nói không biến đổi từ trên đan bệ truyền đến.

“Hồi bẩm bệ hạ, thời thái tổ, môn học thường khoa có tú tài, minh kinh, tiến sĩ, tuấn sĩ, minh pháp, minh tự, minh toán hơn năm mươi loại.” Trên mặt Cát Tuệ đã đổ mồ hôi lạnh.

“Đại lẫm ta còn có vị đế vương nào từng thay đổi pháp chế không?”

Cát Tuệ suy nghĩ, rồi cứng nhắc đáp, “Đại Lẫm ta từ khi mở ân khoa tới nay, tổng cộng có bốn lần cải cách, Thành Tổ năm thứ tám cắt giảm minh toán, tuấn sĩ, minh tự; Hiến Tông năm thứ mười ba bắt đầu thực hành sao chép Hòa Hồ minh chế; Cao Tông năm thứ hai mươi lấy thi phú, thiếp kinh, mặc nghĩa, chuyên lấy kinh nghĩa, luận sách thủ sĩ; Văn Đế năm thứ mười lấy tứ thư thí sĩ, bát cổ tác văn.”

“Ồ?” Vũ Văn Tư Nguyên dừng lại một lát, rồi quát lên, “Thành Tổ đổi, Hiến Tông đổi, Cao Tông đổi, Văn Đế đổi, trẫm muốn sửa cũng không được à! Đây là cái lý gì? Các ngươi chính là bắt nạt Trẫm tuổi nhỏ, mới thông chính vụ sao!”

Cát Tuệ thấy hoàng đế quở trách, liền vội vàng quỳ xuống đất nói, “Thần tội đáng muôn chết, xin bệ hạ trách phạt.”

Trên điện đại thần đều quỳ xuống đất dập đầu, “Chúng thần kinh hoảng, xin bệ hạ thứ tội.”

Vũ Văn Liên đứng một bên xem tất cả mọi phát sinh trên điện, thấy đã đến lúc, y lên tiếng, cho mọi người một nấc thang xuống, “Hoàng nhi đừng vội động khí, đừng tức giận hại thân thể. Ta thấy cải cách lần này rất được, Cát khanh cũng là vì nước sầu lo mà thôi.”

Vũ Văn Tư Nguyên nở nụ cười với phụ quân, ra hiệu nàng đã thu phục được. Đợi mấy phút đồng hồ trôi qua, Vũ Văn Tư Nguyên mới nói, “Đều hãy bình thân. Trẫm biết Cát ái khanh luôn vì xã tắc, Trẫm sao có thể trách phạt ngươi. Trẫm xem bát cổ nói ‘Bát cổ thịnh nhi vi, thập bát phòng hưng nhi lẫm sử phế. Bát cổ chi hại, thậm vu phần thư' Lại có thi vân: 'Thập bát phòng nhất hành, quần nghĩ xu phụ thiên. Chư thư thúc cao các, sở tập duy.' Mỗi ngày nghĩ tới, suốt ngày lo sợ, ăn không ngon, ngủ không yên. Nay triệu trọng thần lại đây, hợp lực cải biến.”

Hoàng đế đã nói như vậy, đế quân điện hạ nắm giữ quyền hành Đại Lẫm hơn mười năm cũng đứng về phía hoàng đế, lúc này tiếp tục phản đối hiển nhiên là quá nguy hiểm.

“Hoàng thượng thánh minh, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Mọi người lại lần nữa quỳ xuống, hô vạn tuế.

Vũ Văn Tư Nguyên thầm nhổ nước bọt trong lòng, các ngươi quỳ tới quỳ lui có mệt không! Nàng nhìn thôi mà cũng thấy mệt!

Edit +beta:tYtmIa



“Cải cách lần này, trẫm rất coi trọng, nếu trong các ngươi có ý nghĩ gì tốt, có thể dâng sớ nói thẳng. Ta sẽ tiếp thu, nếu có kỳ nghĩ diệu ý, thực sự là may mắn cho triều ta, cho thiên hạ chúng ta.” 

Tuyên Đức năm thứ mười, Sùng Đức Đế sửa quy chế khoa cử, huỷ bỏ bát cổ, trùng hưng kinh sử, nâng cao trọng dụng minh toán (sổ học), minh pháp (pháp luật), mưu lược, truy nguyên hơn mười khoa, cổ vũ tự  viết trứ thư, tự nghĩ ra học phái. Sau đó trong kinh sư mở ra Tắc Hạ học cung, sau gọi là Đại Học Quán, không trị mà nghị, truy nguyên trí chi. Sau sử gọi là thời kì “Bách gia phục hưng”. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play