Giây phút cầm trong tay chiếc chìa khóa nhà, Hà Tích Mộ mừng đến phát khóc. Sau hai năm, cuối cùng cô cũng có được một căn hộ dành riêng cho mình, hơn nữa còn trả hết được số tiền vay ngân hàng chỉ trong một lầ. Thủ tục sang tên cũng đã được hoàn tất, công việc tiếp theo là trang trí cho căn hộ.
Nhưng từ lúc biết được căn hộ của mình là căn hộ xấu nhất trong tiểu khu, trong lòng Hà Tích Mộ cũng có chút buồn bực. Mọi người đều gọi cô là vị khách phòng 44, bởi căn hộ của cô là căn hộ số 4, tầng4, khu đơn nguyên số 4, hơn nữa lúc đăng ký mua nhà, cô cũng vừa đúng là người thứ 44!
Năm nay, Hà Tích Mộ hai mươi lăm tuổi, là một công nhân viên chức bình thường, tính tình hết sức vui vẻ, tươi trẻ. Tuy cô làm việc ở một công ty tại thành phố tuyến hai, ngày nào cũng phải chạy đi chạy lại cả một quãng đường dài giữa nhà và công ty, nhưng vốn là người không ham theo đuổi những thứ quá cao sang nên đối với cô, những điều này không thành vấn đề.
Cùng Hà Tích Mộ đi lấy giấy chứng nhận nhà đất là bạn trai cô- Vương Hiểu Dương. Lúc đến công ty môi giới, gặp ngươì bán nhà, Hà Tích Mộ vẫn tỏ vẻ dịu dàng, đáng yêu, nhưng khi cầm được giấy chúng nhận trong tay rồi rời đó, bản tính quá khích của cô như được dịp bộc lộ, vội vã ôm chầm lấy Vương Hiểu Dương, cười sung sướng, khiến người đi đường không khỏi ngoái lại nhìn Vương Hiểu Dương xấu hổ, chỉ muốn gỡ cô ra khỏi người mình, cuộn tròn lại rồi đá văng ra xa.
“Cuối cùng thì em cũng có căn hộ của riêng mình rồi!”. Hà Tích Mộ cười đến mức mắt híp lại, lông mày dãn ra, hoàn toàn không chú ý tới hình tượng của mình.
Vương Hiểu Dương không nhịn được thêm nữa, bèn bất đắc dĩ nói: “Này, em có thể giữ hình tượng được không? Nhìn em cười tíu ta tíu tít, còn chảy cả nước miếng... Trời ơi, đừng cọ vào người anh nữa, ghê quá đi, em cứ như thế thì anh không càn em nữa đâu.”
“Anh dám!” Hà Tích Mộ dừng lại, hai tay chống nạnh, trợn mắt nhìn Vương Hiểu Dương.
Vương Hiểu Dương cười xòa, sau đó ôm chầm lấy bờ vai của Hà Tích Mộ, dịu dàng nói: “Người yêu ơi, anh chỉ nói đùa với em thôi, sao anh lại không cần em chứ? Dù hai mắt anh bị mù cũng không thể không cần em!”
“Thế còn được! Sau này anh còn dám nói như vậy nữa, em sẽ dùng gậy đánh chết đó, nhớ chưa?”
“Tiểu nhân đã nhớ rõ!”
Lúc này, Hà Tích Mộ mới khôi phục dáng vẻ tươi cười, ôm tờ gjấy chứng nhận nhà đất, lại bắt đầu cười híp cả mắt. Vương Hiểu Dương không dám nói gì, cúi gắm mặt bước đi. Hà Tích Mộ chốc chốc lại quay sang anh để khoe khoang khiến đầu anh như sắp nổ tung.
Khi về đến tiểu khu, Hà Tích Mộ và Vương Hiểu Dương vẫn mỗi người một vẻ, người vui, người cảm thấy phiền phức. Nhưng vẻ mặt cùa Vương Hiểu Dương không ngăn được sự hứng khởi đang rạo rực trong lòng Hà Tích Mộ, hôm nay coi như bỏ qua cho anh, nếu ngày mai anh vẫn còn dám như vậy, cô nhất định sẽ cho anh biết tay!
“Vì sao dãy nhà phía sau tiểu khu bọn em vẫn chưa được tháo dỡ?” Vương Hiểu Dương chỉ vào dãy nhà cũ phía sau tiểu khu. “Đáng lẽ phải phá từ nửa năm trước rồi mà, sao đến bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì?”
Hà Tích Mộ nhìn dãy nhà ít nhất cũng phải đến năm mười, sáu mươi năm tuổi, khẽ lắc đầu. “Em cũng không biết, chẳng thấy có ai đến để xử ký vụ này nên bây giờ dãy nhà vẫn còn đó. Nhưng em chẳng quan tâm, nó cũng chẳng ảnh hưởng gì đến em. Chỉ là buổi tối đi qua đây có cảm giác hơi âm u mà thôi.”
“Như thế này mà cũng gọi là âm u sao? Em nhát gan thật đấy! Anh chỉ cảm thấy một tiểu khu mới lại ở bên cạnh một dãy nhà cũ thế này thì thật mất hài hào.” Vương Hiểu Dương cười đắc ý.
Nếu là bình thường, Hà Tích Mộ nhất định sẽ nổi trận lôi đình, sẵn sàng đáp trả khi bị người khác cười nhạo như vậy, nhưng lần này cô lại đột nhiên nghiêm túc, nói: “Không phải đâu. Anh ít khi đến đây nên không biết đấy thôi, thực ra ngay từ lúc trang trí cho căn hộ này, em đã cảm thấy có điều kì lạ, giá nhà ở đây rẻ hơn so với nơi khác rất nhiều, bây giờ có thể mua được căn nhà rẻ như vậy ở đâu được chứ!”
Vương Hiểu Dương nói với vẻ khinh thường: “Mua được căn nhà rẻ thế này, em nên cảm thấy vui mới đúng, đừng suy nghĩ nhiều làm gì. Hơn nữa, em nghĩ xem, đây là vùng ngoại ô, lại vừa mới được mở rộng, môi trường hay giao thông đều chưa hoàn thiện, giá nhà rẻ hơn những chỗ khác cũng là chuyện bình thường. Huống hồ, chúng ta ở đây vẫn là thành phố tuyến hai, em muốn so sánh với Bắc Kinh hay Thượng Hải sao? Mang em đi bán gấp đôi cũng không mua được một cái phòng vệ sinh đâu.”
“Này, anh nói cái gì vậy? Em mà lại không đáng tiền như vậy sao?” Hà Tích Mộ nói với vẻ phẫn nộ.
“Anh đương nhiên không có ý đó, anh chỉ muốn nói là giá nhà ở đây rẻ cũng là chuyện bình thường. Nếu không phải cha mẹ đã có nhà thì anh cũng mua rồi.”
Hà Tích Mộ thở dài, vẫn chưa thực sự cảm thấy yên lòng. “Tuy nói là vậy nhưng em phát hiện tiểu khu rộng lớn như thế nhưng lại có rất ít người đến ở, buổi tối lúc trở về nhà, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy ánh đèn điện của vài ba hộ. Em nhớ những tiểu khu khác vẫn chưa xây xong mà đãcó rất nhiều người đến ở rồi, đâu có giống chỗ này.”
“Em đa nghi quá! Hay là em mắc bệnh nghề nghiệp, cái gì cũng muốn tìm ra căn nguyên của vấn đề?” Vương Hiểu Dương đưa tay xoa đầu Hà Tích Mộ. “Đừng nghĩ nhiều như vậy, khó khăn lắm mới mua được căn nhà này, đây cũng là chuyện tốt mà. Hôm nay, anh phải dạy bù cho học sinh, không thể đi cùng em được, em tự về nhé, ngày mai anh sẽ đưa em đi ăn một bữa để chúc mừng em.”
Vương Hiểu Dương đã nói như vậy, Hà Tích Mộ chỉ còn biết gật đầu, nói: “Vậy cũng được, anh về cẩn thận.”
Hai người ôm nhau, sau đó Vương Hiểu Dương quay nguwòi bước đi. Hà Tích Mộ cứ đứng như vậy dõi mắt nhìn theo bóng lưng của Vương Hiểu Dương, tâm tình trở nên phức tạp....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT