Phù Hứa nói: “Ngươi hãy nhìn con chim trong ***g kìa, chủ nhân rất thích nó, rất ít khi thả ra, chỉ hạn chế ở trong ***g. Bởi vì đã mất đi một lần, khi tìm lại được, sẽ trông coi kĩ càng hơn, nhìn chằm chằm mọi cử động của nó, một chút cũng không dời. Nếu như thế, con chim kia sẽ không bao giờ bay nữa, chủ nhân cũng sẽ an tâm.”
Lúc nói những lời này, Phù Hứa đang ngồi trên băng đá giữa hồ, tư thái bình tĩnh thận trọng, quả thực là hình tượng của Hải Thụy*, một điểm cũng không nhận ra là người của vị Nhị sư huynh bại hoại kia.
(*) Là một vị quan nổi tiếng Trung Quốc trong thời nhà Minh. Tên ông đã đi vào lịch sử như là một mẫu người trung thực và liêm chính và hình ảnh của ông đã nổi lên như là một nhân vật lịch sử quan trọng trong thời kỳ Cách mạng văn hóa.
Thừa Uyên chỉnh đầu gối ngồi xếp bằng trên ngói, một bên lắng nghe, một bên không yên lòng lắc lắc tay trái đang cầm ***g chim. Trong đó có con chim hoàng yến mà Phù Hứa nhọc tâm mang tặng.
Chỉ nghe chim kêu một tiếng “Chi”, sau đó hoảng loạn bay tới bay lui, đụng đầu vô ***g, choáng váng chóng mặt ngã xuống.
“…Ta nào có ngốc như vậy.”
Phù Hứa lắc đầu, nghiêm túc nói: “Không phải đang so sánh ngươi với con chim, mà là so sánh vị kia với chủ nhân. Cứ nghĩ thử xem, so với ***g chim tước, hay lắm cũng là ***g chim ưng, chỉ khác là to hơn chút mà thôi. Thừa Càn Cung cũng thế, toàn bộ hoàng cung cũng thế, đều là ***g.”
Thừa Uyên suy nghĩ một hồi, cảm thấy Phù Hứa nói đúng.
Vì vậy Phù Hứa không nói nữa.
Hắn ung dung đứng lên, phủi góc áo, tổng kết một câu: “Ta vốn không thể nào ép buộc ngươi, chỉ mong ngươi tự lo lấy. Còn nữa, bớt làm phiền Nhị sư huynh ngươi.”
Thừa Uyên nghe xong câu cuối cùng, khóe miệng giật giật một cái, nhất thời hiểu được vì sao vị Hồng Lư Tự Khanh này vượt trắc trở tới tìm hắn. Hắn cúi người xuống mái hiên, đang định tìm Phù Hứa, nhìn trái nhìn phải, dĩ nhiên không thấy bóng dáng Phù Hứa đâu, chỉ thấy một vệt minh hoàng bay về phía Ngự Hoa Viên.
Như một mũi tên.
… Thừa Uyên phục rồi.
Không hổ là người Nhị sư huynh mang ra ngoài, phong cách nói chuyện và làm việc, quả thật rất giống nhau.
Hắn đứng giữa hồ, không lâu sau đó, quả nhiên nhìn thấy tiểu hoàng đế.
Bộ dáng tiểu hoàng đế trông như vừa mới hạ triều, bên cạnh không có thái giám, chỉ một thân một mình vội vã chạy về phía này, trên vạt áo thậm chí còn vướng chút bùn đất, hiển nhiên là rất vội vàng nóng ruột. Mãi đến khi nhìn thấy Thừa Uyên, mới thở phào nhẹ nhõm, giả vờ trấn định chỉnh chu thần sắc, hỏi: “Hồng Lư Tự Khanh đâu?”
Thừa Uyên buồn cười.
Hắn giơ tay xoa mặt tiểu hoàng đế, thuận miệng đáp: “Hắn ta đi rồi.”
Tiểu hoàng đế thấy tay hắn liền cứng ngắc, trong mắt lóe ra một tia giãy dụa, cuối cùng không né tránh, tùy ý để Thừa Uyên chà đạp mặt của mình, không thèm để ý tới uy nghi đế vương. Thừa Uyên nhìn thấy thần sắc y, lại coi như không biết, cứ bóp bóp mặt mãi đến khi vành tai tiểu hoàng để đỏ ửng mới thôi.
Dù không có thịt như trước đây, nhưng cũng rất đáng yêu mà.
Nói không chừng con chim hoàng yến kia, trông chủ nhân rất đẹp mắt, cho nên mới không nỡ đi.
Thừa Uyên âm thầm bình phẩm, nhưng rất sáng suốt không nói ra, suy nghĩ một lát, tùy tiện thay đổi đề tài: “Hình như không thấy Thái phó thì phải?”
Động tác tiểu hoàng đế cứng đờ, nhất thời bầu không khí xung quanh có chút vắng lặng sâu thẳm. Thừa Uyên thì nghĩ chẳng lẽ mình vô tình đụng phải bí ẩn triều đình gì đó hay sao, vừa định hi ha vài tiếng cho qua, liền nghe tiểu hoàng đế bất đắc dĩ nói: “Thái phó hồi hương thăm viếng.”
“Hồi hương?” Thừa Uyên cảm thấy khó tin, hỏi: “Không phải năm ngoái ông ta mới nghỉ ngơi, thăm viếng rồi sao?”
Khóe miệng tiểu hoàng đế rũ xuống, cứng rắn nói: “Ta phê đó.”
Thừa Uyên nghĩ một chút, bèn không hỏi nữa.
Kỳ thực hắn đoán ra.
Tiểu hoàng đế sợ hắn bị thái phó khuyên đi. Nói không chừng nếu tiếp tục như vậy, vị Hồng Lư Tự Khanh mới đi không lâu, cũng sẽ bị tiểu hoàng đế đuổi về nghỉ ngơi.
Có lẽ tiểu hoàng đế thật sự không muốn hắn rời đi.
Thừa Uyên bỗng nhiên hối hận. Lần giả chết kia, tiểu hoàng đế so với dự đoán của mình càng đau lòng hơn.
Thật gay go nha.
Thừa Uyên sờ sờ ngực trái. Hình như mình cũng bắt đầu đau lòng rồi.
Bữa tối hôm đó ở Thừa Càn Cung. Tiểu hoàng đế cho là Thừa Uyên nghĩ mình ở Càn Thanh Cung, sau khi ăn tối xong liền rời đi, khiến Thừa Uyên ngủ ở Thừa Càn Cung một mình. Thừa Uyên thấy, bình thường không đi vạch trần y. Song ngày hôm nay, lúc tiểu hoàng đế muốn đứng dậy rời đi, lại bị Thừa Uyên kéo ống tay áo.
“Đến tâm sự nào ~”
Thừa Uyên không chút hình tượng vùi mình trong ghế dựa, cười đến đơn thuần vô hại.
Hoàn chương mười lăm.