Ở Không Lệ có một ngọn núi lớn, truyền thuyết kể rằng đây chính là Đông lâm Kiệt Thạch, nơi mà Tào Tháo từng đến. Ngọn núi không quá cao, ước chừng ba trăm trượng, đá cỏ chen lấn vào nhau, nhìn qua rất bình thường, khung cảnh xung quanh dưới ánh sáng ảm đạm lúc sắp bình minh, càng lộ thêm mấy phần quỷ quyệt.
(*) miêu tả việc lên núi Kiệt Thạch ngắm nhìn biển lớn xung quanh như nuốt mặt trăng, mặt trời và các sao, biểu thị tinh thần và chí hướng chính trị của Tào Tháo. Đây là một bài thơ vịnh vật tỏ chí ưu tú trong thơ ca Trung Quốc. (Nguồn)
Thừa Uyên nhìn sương trên đỉnh núi trắng như bụng cá trạch, cười cười, nói lời tạm biệt với Cận thúc vì phải chăm nom xe ngựa mà ở dưới chân núi, tự mình kéo theo đôi chân què, từng bước từng bước leo lên núi.
Đường núi gồ ghề hoang vu, cỏ dại cao đến tận mắt cá chân. Thừa Uyên đạp đạp, cảm thấy khó đi hơn, đề khí ngưng thần sử dụng khinh công, chỉ mới mấy bước đã vượt cách đó thật xa, ngoài trừ lúc tiếp đất có chút bất ổn, mặt khác thì không hổ danh là ‘Thảo Thượng Phi’ (Bay trên cỏ) nổi danh của sư phụ.
Đi vào sâu bên trong, Thừa Uyên cảm thấy dưới chân mình hình như có vật sống động đậy, cúi đầu nhìn, thì ra là một con cẩm xà không biết từ nơi nào tới. Con cẩm xà kia có lẽ mới ngủ đông dậy, ánh mắt lim dim nhìn thẳng Thừa Uyên, chậm rì rì xoay người muốn chạy, bị Thừa Uyên nhanh lẹ bắt được, sờ nắn trêu chọc bảy tấc xà một phen, sau đó mới vứt trở về rừng.
Kỳ thực Thừa Uyên rất yêu thích cây cỏ sinh linh.
Trước khi sư phụ nhận nuôi hắn, Thừa Uyên đã sống tại cái nơi hoang sơ dã lĩnh này năm, sáu năm, chơi đùa cùng với chúng nó, cơ hồ không có ai ở đây. Lúc Thừa Uyên ở đấy cơ hồ không có Cẩm xà hay con xà nào nữa. Thừa Uyên nhớ, cố hương của hắn ở trên Thạch Đầu Sơn hoang vu.
Thừa Uyên nghĩ tới nghĩ lui, bây giờ chưa phải lúc.
Hiện tại, hắn có chuyện quan trọng hơn.
Đỉnh núi đá kiêu ngạo đứng thẳng, cao hơn mười trượng, bên trên không có lấy một cọng cỏ, cộng thêm địa thế chót vót, khiến người nhìn phải phát khiếp.
Thừa Uyên ngẩng đầu nhìn hồi lâu.
Nếu như chân trái không bị thương, đối với hắn, vách đá này chẳng tính là gì. Chỉ là bây giờ không phải lúc trước, tình hình này đối với hắn có chút khó khăn.
Khóe miệng hắn câu lên một nụ cười, trái phải vòng quanh vách đá dò xét một hồi, đứng trên ngọn núi có thể nhìn biển cách đó rất xa, tiếng sóng lúc gần lúc xa như phảng phất bên tai.
Hắn nhất định phải leo lên.
Bước chân Thừa Uyên hơi lảo đảo, sử dụng khinh công, chắc tư thế lúc xoay chuyển không nỗi nào đâu. Nhưng vì phải bảo trì cân bằng, không để cái chân trái vô tri vô giác gây vướng víu, hắn không thể không dùng tay nắm lấy chân, dùng tư thế cực kì khó nhảy lên.
Có lẽ vì trước đó có mưa, bên vách núi trơn nhẵn trắng mịn, đám rêu xanh ngoan cường mọc bám lấy, mấy lần Thừa Uyên suýt nữa té xuống. Hắn đã tốn một cây chủy thủ, khắp người trầy trụa không ít, nhưng đỉnh núi còn xa mới đến nha.
Vẫn muốn đi lên.
Hô hấp Thừa Uyên bình phục, tính toán khoảng cách dưới chân, tiếp tục hướng lên trên. Từ một khắc lên đường khi ấy, hắn đã cảm thấy mình không còn đường lui nữa.
Hắn quá lười nhác, cũng quá kiên định, cho nên chưa bao giờ tự chuẩn bị đường lui cho mình.
Đến khi có thể nhìn thấy biển, Thừa Uyên đã sức cùng lực kiệt.
Hắn như con thú bị nhốt nằm ngửa trên tảng đá lớn ở đỉnh núi, nhìn khói xám bốc ra, bầu trời mênh mông vô tận, nước biển màu xanh biếc, bỗng nhiên mỉm cười.
Một đường gian nguy, kỳ thật rất đáng giá. Xúc động phẫn nộ, vì người nào đó dấn thân vào con đường gian nguy, kỳ thật đều đáng giá.
Thừa Uyên sờ sờ ngực trái.
Bởi vì vận động quá nhiều, tim đập mạnh vô cùng. Khiến hắn phảng phất nhớ tới cuộc sống tạm bợ trong cung, lúc hắn dựa vào ***g ngực tiểu hoàng đế, nghe thấy tiếng tim đập.
Trầm ổn lại mạnh mẽ.
Thừa Uyên không hiểu tại sao, vẫn luôn cảm thấy trong đó bao hàm một chút tuyệt vọng.
Tiểu hoàng đế rất thích biển, nhưng y không thể xuất cung ngắm biển. Thừa Uyên đã từng thấy một bức họa của tiểu hoàng đế, chính là họa bãi biển bát ngát này.
Tiểu hoàng đế chỉ có một vị đế sư, chỉ dạy thuật đế vương, không có dạy kĩ năng họa. Trình độ tiểu hoàng đế còn vụng về, họa trông rất buồn cười, màu chàm và màu hồng pha tạp vào nhau, vựng thành một đoàn, mảy may không hiện chút mỹ cảnh của biển. Tiểu hoàng đế thấy hắn cười thì để tâm, nói phải xé bức họa ra, khiến hắn phải bỏ nhiều khí lực mới hống người ta hết giận, còn bức họa, đương nhiên tự mình thu rồi.
Mà bức họa kia, tuy vụng về nhưng lại vững vàng khắc sâu vào trong trí nhớ của hắn.
Có lẽ lần đến ngắm biển này bất chợt này, cũng vì bức họa đó của tiểu hoàng đế.
Mặt trời mọc.
Thừa Uyên viễn vọng quá khứ, tâm sinh ra một tia hoảng sợ, như kéo dài đến tận bầu trời bên ngoài vùng biển kia, từ trong suốt đột ngột trở thành một luồng ánh sáng vạn trượng tiên sơn, cứ như sẽ có tiên nhân sẽ cưỡi hạc bay ra, thu hồi cực cảnh nhân gian quá mức tráng lệ.
Đương nhiên là không có gì phát sinh.
Chân trời, những đám mây đầy màu sắc tím đỏ, ánh nắng rơi xuống bao trùm quang cảnh, không chỉ chiếu cố riêng cho bãi biển đằng xa, mà còn cả ngọn núi và tên người phàm nhỏ bé.
Thừa Uyên xếp bằng ngồi trên tảng đá, nhìn ra xa.
Một khắc kia, hắn bỗng nhiên muốn trở về cung, lén đem tiểu hoàng đế ra, cho y ngắm nhìn cảnh sắc khiến người si mê này.