Tiểu hoàng đế ra lệnh, Thừa Uyên muốn gì thì cứ cho hắn.
Vì vậy, Thừa Uyên có một kho trân phẩm lớn, nào thì cây san hô cao bằng người, nào thì ngọc trai ở Nam Dương, ngọc bích tùy, đồng hồ thủy tinh, vân vân, mấy thứ này đều không hiếm lạ. Mỗi ngày, hắn nằm trên giường thưởng thức từng món vật, chuyện này khiến Thừa Uyên có cảm giác như mình đang dùng thân thể hai mươi tuổi trải qua cuộc sống sinh hoạt lúc về hưu của sư phụ.
Có lần lão thái phó đến thăm hắn, dặn hắn làm sao biểu hiện trước cả triều đình, biểu tình cổ quái hồi lâu, sau đó thở dài một câu, vuốt râu bạc mập mờ dạy dỗ: “Không được thị sủng mà kiêu.”
Thừa Uyên nghĩ thầm, bản thân được sủng chỗ nào mà kiêu chứ, nhưng mấy thứ đồ sở hữu mà không tốn tí sức này thật không mấy thành tựu, thua xa cảm giác mình cực khổ mưu tính trộm tới tay, hắn không thích như vậy tí nào, chỉ nhờ lão thái phó, mang tất cả đồ vật trở về.
Lão thái phó lắc đầu, tỏ vẻ trách trời thương người.
Thừa Uyên không hiểu vì sao.
Chính hắn cũng thấy kì quái, năm đó tiểu hoàng đế tặng cho hắn nhiều đồ vật, tuy không trân quý bằng những thứ này, hay bất cứ gì khác, hắn đều bảo quản như trân bảo, vậy tại sao bây giờ không được?
Thừa Uyên cảm thấy, lí do là vì mình quá nhàm chán.
Hoàng Cung tuy rất tốt, nhưng đây không phải nơi một tên trộm nên ở, Thừa Uyên rãnh đến sắp sinh bệnh rồi.
Vì vậy hắn nói với tên thái giám cười nịnh nọt kia vài câu, tên đó lập tức vui vẻ chạy đi.
Tiểu hoàng đế dạo này bận rộn, gò má gầy đi không ít, thần sắc do quá lao lực mà có chút uể oải, nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời, vừa tiến vào đã thấy bình hoa lớn ở góc phòng đè lên người Thừa Uyên, không khỏi bật cười.
Thừa Uyên nghe thấy, cố gắng đứng lên, một mặt đỡ bình hoa một mặt nói với tiểu hoàng đế: “A, sao ngươi lại đến đây?”
Tiểu hoàng đế không cười: “Không phải ngươi nói muốn gặp ta sao?”
Thừa Uyên nháy mắt mấy cái: “Đâu có nha, ta nhờ tiểu tử kia lấy chút đồ vật về.” Dừng một lát, hắn hậu tri hậu giác bù thêm một câu: “Ha, nhưng ta quả thật muốn gặp ngươi, chỉ sợ ngươi bận.”
Tiểu hoàng đế thỏa mãn.
Tiểu hoàng đế hỏi: “Ngươi muốn gì?”
Kỳ thực y rất bất mãn chuyện Thừa Uyên trả một kho trân phẩm về, mà lời lão thái phó cũng có lí, mộc tú vu lâm phong tất tồi chi, điểu thái xuất đầu thương tất đả*, y không thể liều lĩnh một ván này nữa.
(*) Cây cao vượt rừng gió sẽ dập, chim bay vượt đàn chịu súng săn (Nguồn)
Thừa Uyên ở phương diện này cực kì chậm hiểu, sờ sờ mũi do dự không biết làm sao.
Hắn muốn lấy về số Long Cức Tử còn lại.
Một màn ám sát lúc trước, lúc Thừa Uyên vẫn còn ý thức, Long Cức Tử trên tay đã hao tổn hơn nửa, Thừa Uyên chỉ mong được giữ hai viên còn lại, cũng xem như an ủi.
Không ngờ tiểu hoàng đế trực tiếp đen mặt, cứng rắn nói: “Cái này không được.”
Thừa Uyên có chút ngoài ý muốn, nhưng lại không thấy bất ngờ, vẻ mặt không mang tí cảm xúc xúc, cúi đầu, đáp: “Ừm.”
Tiểu hoàng đế dịu giọng xuống, nhưng vẫn từ chối: “Cái này không được, ngươi thay cái khác. Ta đều cho ngươi, cái gì cũng được.”
Thừa Uyên đồng ý.
Nhưng cái gì hắn cũng không muốn. Hắn chỉ muốn Long Cức Tử của hắn.
Hắn muốn về nhà.