"Chuyện gì thế, Georgie?" Boyd lo lắng hỏi . “Nhìn em tệ lắm."
Nàng không thể trả lời anh nàng. Nàng cảm thấy sức nặng của tay anh trên cánh tay nàng nhưng không thể nhìn anh. Nàng không thể rời mắt khỏi James, không thể tin tưởng, mặc dù nàng luôn hy vọng, là anh thật đang ở đây .
Anh đã cắt tóc. Đó là ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu nàng. Khi họ đến gần Jamaica, anh luôn cột tóc lên vì quá dài, và với đôi bông tai vàng sáng chói, anh nhìn giống như là một tên cướp biển dưới ánh mắt sùng bái, tôn thờ của nàng. Bây giờ anh lại không giống chút gì với một tên cướp biển cả. Mái tóc của anh xõa tung, giống như vừa bị một cơn bão thổi qua, nhưng cũng là kiểu dáng mà một người đàn ông khác sẽ phải bỏ nhiều tiếng đồng hồ để tạo được. Những lọn tóc rũ xuống hai bên tai, che đậy đôi bông tai bằng vàng nếu như anh vẫn còn đeo chúng.
Anh có thể đi thẳng vào một bữa tiệc dành riêng cho hoàng tộc, quá tao nhã trong bộ đồ bằng nhung và vải lụa. Nàng đã từng nghĩ anh rất thích hợp với màu ngọc lục. Anh nhìn càng thích hợp hơn với màu đỏ sậm, nền vải nhung bóng mịn, phản chiếu lấp lánh với những ánh đèn đang tỏa sáng trong phòng. Chiếc áo sơ mi bằng vải lụa trắng như tuyết và chiếc cà vạt đầy kiểu dáng ở cổ. Một hạt kim cương to đang chiếu lấp lánh ở đó, nó lớn đến nỗi chắc chắn gây được sự chú ý của mọi người, nếu chủ nhân của nó còn chưa thu hút được họ.
Georgina nhìn thấy hết thảy những điều này khi đôi mắt nàng vừa liếc qua anh, trước khi chạm thẳng vào đôi mắt trừng trừng của anh, một cái nhìn đầy dọa dẫm làm nàng muốn chạy khỏi nơi này. Nàng đã từng nhìn thấy rất nhiều tính khí khác nhau của James Malory trong suốt mấy tuần lễ nàng ở chung với anh, nhất là những lúc tâm trạng anh không được tốt, nhưng nàng chưa bao giờ thấy anh giận dữ thật sự, đủ để cho anh mất hết bình tĩnh. Nhưng trong lúc này, nàng nhìn thấy ánh mắt anh có thể làm đông một cục than đang cháy. Anh đang nổi giận, rất giận và nàng không thể đoán được là anh sẽ làm gì tiếp theo. Chỉ một lát sau anh sẽ cho nàng biết ngay thôi .
"Em cũng biết hắn à ?"
Biết à? Đúng vậy. Boyd nghĩ là anh ta nhìn rất quen mặt. Dĩ nhiên là anh đã sai. Nhưng trước khi nàng nói được gì, nếu như nàng có thể thốt lên được lời nào qua cái cổ họng đang bị nghẹt cứng của nàng, James đã đi lại gần nàng bằng vẻ uể oải giả tạo.
"George trong một chiếc váy à ? Rất đặc biệt." Giọng nói khô khan của anh vang lên rõ mồn một trong căn phòng. "Đây mới là em, thật đấy. Nhưng anh phải nói là anh thích em mặc quần ống túm hơn. Nhìn hấp dẫn hơn ..."
"Anh là ai vậy, anh bạn ?" Boyd hùng hổ yêu cầu, đứng chắn trước mặt James để cắt ngang những lời nói có ý xúc phạm và cả lối đi của anh .
Ngay lúc này nhìn giống như là James sẽ đẩy anh qua một bên, nhưng Georgina không nghĩ là anh có thể làm được điều này. Bọn họ có lẽ là cùng một chiều cao, nhưng thân thể Boyd gọn gàng và cứng cáp tương tự những người anh của anh, còn James là một bức tường gạch, rộng lớn, vững chắc, và những cơ bắp cuồn cuộn. Boyd có thể được xem là một người đàn ông rất già dặn ở lứa tuổi hai mươi sáu, nhưng khi đứng kế James, anh như là một thằng nhóc vừa rời khỏi ghế nhà trường.
"Chao ôi, cậu không phải là muốn can gián vào chuyện này chứ, cậu nhóc?"
"Tôi hỏi anh là ai," Boyd lập lại, đỏ mặt vì có cảm giác kẻ đối diện đang làm ra vẻ cố gắng nhã nhặn với anh, nhưng anh nói thêm với chút nhạo báng. "Ngoại trừ chuyện là một người Anh."
Những biểu hiện trên khuôn mặt James lập tức biến mất. "Ngoại trừ chuyện là một người Anh, tôi tên James Malory. Bây giờ hãy làm một cậu bé ngoan và tránh qua một bên đi nào."
"Không sớm vậy đâu."
Warren tiến lại đứng kế bên Boyd để cản đường của James. "Một cái tên không nói lên được anh là ai hay là chuyện anh đang làm gì ở đây."
"Một gã khác nữa à? Chúng ta có cần phải giải quyết mọi chuyện theo cách này không, George?"
Anh hỏi mặc dù không thể nhìn thấy được nàng vì đôi vai to lớn của Warren cản ngay trước mặt. Nhưng nàng không nghi ngờ những ý nghĩa trong lời nói của James một chút nào, mặc kệ là các anh nàng có hiểu hết ý nghĩa của nó hay không . Và nàng phát hiện ra là cuối cùng nàng có thể cử động được, nàng đi vòng qua bức tường bảo vệ là các anh nàng.
"Họ là anh của em đấy, James. Xin anh đừng ..."
"Anh à?" Anh cắt ngang một cách giễu cợt, và đôi mắt màu xanh chiếu vào nàng với vẻ lạnh lẽo. "Nhìn cái cách bọn họ lởn vởn bên cạnh em, anh lại nghĩ khác đấy."
Giọng nói của anh đầy sự nhục mạ không một ai có thể hiểu sai được. Georgina há hốc miệng. Boyd đỏ mặt tía tai. Warren tung ra quả đấm đầu tiên. Nhưng bị chặn lại một cách dễ dàng khiến anh lúng túng trong giây lát. Ngay lúc đó, Drew bước lại để ngăn chặn Warren tiếp tục tung ra một quả đấm khác.
"Anh điên rồi à ?" Anh ngượng ngùng rít nhỏ.
“Rất nhiều người đang có mặt ở đây, Warren, khách khứa đấy, anh nhớ chưa? Mẹ kiếp, em cứ nghĩ rằng anh đã trút hết bực bội lên mình em chiều nay rồi chứ."
"Em không nghe cái gã khốn ..."
"Em đã nghe, nhưng không giống như anh, em biết anh ta là thuyền trưởng con tàu đã chở Georgie đến Jamaica. Thay vì đánh anh ta nát như tương, tại sao chúng ta lại không tìm hiểu xe, anh ta có mặt ở đây để làm gì, và tại sao anh ta lại muốn ... khiêu chiến chứ?"
"Hiển nhiên là vì đã quá chén," Boyd nói.
James không buồn trả lời. Anh chỉ nhìn vào mặt Georgina, vẻ mặt của anh làm cho nàng không dám thể hiện sự vui mừng của nàng khi thấy anh có mặt ở đây.
"Em nói rất đúng, George . Người nhà của em quá tẻ nhạt."
Dĩ nhiên là anh đang nói đến các anh của nàng, và lời bình luận nàng đã thốt ra vào cái ngày đầu tiên nàng lên tàu của anh, khi nàng thú thật là nàng còn có các người anh khác ... ngoài Mac . Cũng may, ba người anh của nàng không biết chuyện này .
Georgina không biết phải làm gì. Nàng sợ không dám hỏi tại sao James lại có mặt ở đây, hay là tại sao anh lại giận dữ với nàng. Nàng muốn anh tránh xa các anh của nàng trước khi mọi chuyện đổ vỡ, nhưng nàng cũng không dám một mình đối diện với anh. Nhưng nàng phải cố thôi .
Nàng đặt tay lên cánh tay của Warren và cảm giác được là anh đang gồng mình. "Em muốn nói chuyện riêng với Thuyền trưởng."
"Không," Anh nói .
Nhìn phản ứng của Warren, nàng biết không có cách nào để thuyết phục được anh, vì vậy nàng tìm đồng minh khác ."Drew ?"
Drew thì khách sáo hơn. Anh lờ nàng đi, mắt dán chặt vào James. "Anh đến đây là vì chuyện gì vậy, Thuyền trưởng Malory ?" anh hỏi bằng giọng điệu khách saó .
"Nếu cậu muốn biết, tôi đến để trả lại đồ cho George, cô ấy đã bỏ quên trong phòng ngủ của chúng tôi."
Georgina rên thầm trong bụng sau khi liếc nhìn các anh của nàng. Chữ "chúng tôi" vang lên rõ rệt như một tia sáng phát ra vào một đêm không trăng, không một ai trong bọn họ không nghe rõ cả. Nàng đã đoán đúng. Sự suy sụp của nàng đang gần kề, đặc biệt là khi James thể hiện bản tánh thô lỗ nhất của anh, hiển nhiên là anh muốn đổ máu. Có lẽ nàng cũng nên đào một cái hố để chôn mình.
"Em có thể giải thích ..." Nàng bắt đầu nói với các anh của nàng, nhưng không nghĩ là nàng có thể nói tiếp và nàng đã nghĩ đúng.
"Anh cũng vậy," Drew cắt ngang nàng, giọng nói của anh không còn khách sáo nữa.
Georgina lúc này cũng nổi điên lên. "Hai anh là đồ chết tiệt! Các anh không thể nhìn ra anh ta đang cố tình khiêu chiến à? Anh phải nên nhìn thấy những dấu hiệu này chứ, Warren. Anh cũng luôn như vậy mà ."
"Có ai nói cho anh biết là đang xảy ra chuyện gì không?" Clinton yêu cầu .
Georgina rất vui mừng khi thấy anh xuất hiện, và với Thomas bên cạnh. Có thể, chỉ có thể thôi, bây giờ James sẽ khôn ngoan dừng lại không làm mất danh dự của nàng nữa. Nàng không có chút nghi ngờ nào, rằng đó chính là ý định của anh. Nàng chỉ là không hiểu tại sao thôi .
"Em không sao chứ, em cưng ?" Thomas hỏi nàng, và choàng tay lên vai nàng.
Nàng chỉ vừa kịp gật đầu trước khi James nhạo báng, "Em cưng à ?"
"Đừng bao giờ nghĩ đến chuyện gì khác, James Malory," nàng cảnh cáo một cách giận dữ. "Đây là anh của em, Thomas."
"Còn ngọn núi kia ?"
"Anh của em, Clinton," nàng cố nhỏ nhẹ .
James chỉ nhún vai ."Cũng rất dễ lầm lẫn đấy, vì các người nhìn không giống nhau tí nào cả. Khác cha hay khác mẹ à ?"
"Anh là người đang nói đến chuyện giống nhau hay không đấy nhé, trong khi em của anh thì đen thui như tội ác kìa ."
"Anthony sẽ rất thích khi được so sánh như vậy, thật sự cậu ấy sẽ thích đấy. Và anh rất vui mừng khi biết là em còn nhớ đến chuyện đã gặp cậu ấy, George. Cậu ấy cũng chưa quên em ... giống như anh vậy."
Nàng có thể bỏ qua câu nói đó vì anh đã không nói hết nguyên câu. Clinton vẫn đang đợi một lời giải thích, anh hắng giọng đầy bực bội. Boyd vội trả lời thay nàng .
"Anh ta là thuyền trưởng của con tàu chở Georgie rời khỏi Anh, và là người Anh chính tông đấy ."
"Anh cũng đã nhìn thấy được. Đó là tại sao các em lại biểu diễn màn kịch này cho quan khách xem à ?"
Giọng nói của Clinton đầy sự chê trách làm Boyd thấy hổ thẹn và im miệng, nhưng Drew tiếp tục. "Đâu phải tụi em gây sự trước đâu, Clint . Gã khốn này vừa bước vào phòng là nhục mạ Georgie ngay."
Môi James cong lên khinh khỉnh. "Ý cậu là chuyện tôi nói cô ấy thích hợp hơn khi mặc quần ống túm à ? Đó chỉ là ý kiến cá nhân thôi, cậu nhóc, không phải là sỉ nhục ."
"Nhưng anh đã không nói như vậy, Malory, và anh biết rất rõ chuyện này," Warren giận dữ rít lên. "Và đó không chỉ là chuyện hắn phun ra thôi đâu, Clinton. Hắn còn nói một chuyện ngớ ngẩn là đồ đạc của Georgina đã được cất trong phòng của hắn đấy, ám chỉ ..."
"Dĩ nhiên là chúng được để ở đấy rồi," James cắt ngang."Còn để ở đâu được nữa chứ ? Suy cho cùng, cô ấy cũng là ... cậu bé giúp việc cho tôi ."
Anh ta có thể nói nàng là người tình của anh, Georgina tự nhắc nhở mình khi gương mặt của nàng trắng bệch không còn một chút máu. Nếu nói vậy, mọi chuyện sẽ tệ hơn, nhưng không tệ hơn bao nhiêu .
Trong khi những người anh của nàng đều đợi nàng bác bỏ những lời đó, tất cả những gì nàng có thể làm là trợn mắt nhìn James. Không một chút gì biểu lộ vẻ đắc thắng của anh, ánh mắt anh lạnh tanh như trước. Nàng sợ là đợt công kích vừa rồi không phải là đợt cuối cùng.
"Georgina?"
Nhiều ý nghĩ trong đầu nàng vang lên, rối tung, cố tìm cách để giải quyết, nhưng không thể tìm được cách nào để tránh khỏi tình thế khó xử này. James đã đặt nàng vào tình thế này, để giải thích được chuyện tại sao anh đang đứng đây.
"Chuyện dài dòng lắm, Clinton. Có thể nào đợi nói sau ..."
"Ngay bây giờ !"
Thật tuyệt. Bây giờ đến Clinton cũng nổi giận luôn. Ngay cả Thomas cũng đang nhăn mày. Đào hố chôn mình là cách lựa chọn duy nhất của nàng.
"Được thôi," nàng nói một cách kiên quyết. "Nhưng là trong phòng sách, nếu anh đồng ý ."
"Được."
Nàng đi về hướng đó, không đợi để xem ai đi theo sau nàng, nhưng James là người đầu tiên bước vào phòng sau lưng nàng làm nàng mở miệng ."Anh không được mời đâu ."
"À, nhưng có đấy, em yêu . Những chàng trai trẻ đầy kiêu ngạo đó không động đậy nếu không có mặt anh ."
Thay vì trả lời, nàng trừng mắt với anh trong khi các anh của nàng tủa vào phòng. Chỉ có một cặp vợ chồng đang ngồi trên ghế sofa, và Drew đã nhanh chóng đẩy họ ra khỏi phòng. Georgina gõ nhẹ mũi giày, chờ đợi. Nàng có lẽ là nên nói thật mọi chuyện và để cho các anh nàng giết chết James. Anh ta tưởng là anh ta đang đối mặt với những ai đây chứ, những người đàn ông bình tĩnh và hiểu biết lý lẽ à ? Ha! Anh ta sẽ thức tỉnh thôi, và nếu như kế hoạch ngu ngốc của anh ta dội ngược lại vào mặt anh ta, thì cũng đáng đời.
"Nói đi, Georgina ."
"Anh không cần phải xài giọng điệu gia trưởng với em đâu, Clinton. Em đã không làm chuyện gì để phải hối hận cả. Tình thế ép buộc khiến Mac và em phải làm việc trên đường về nhà, nhưng em đã giả làm một cậu con trai."
"Và cậu con trai này ngủ ở đâu ?"
"Vì thế, thuyền trưởng đã tốt bụng cho em ở ké phòng của anh ấy. Anh cũng làm vậy với cậu bé giúp việc của anh mà, để bảo vệ cậu ấy đấy. Và anh ấy không biết em là ... một ..." Mắt nàng chiếu thẳng vào James bằng những tia nhìn giết người, vì những lời nói lúc nãy của anh đột nhiên hiện rõ. "Đồ mắc dịch! Anh có ý gì khi nói anh không quên em? Anh đã biết em là con gái ngay từ lúc đầu và anh đã giả vờ phát hiện ra chuyện này sau đó à?"
James trả lời một cách hờ hững, "Đúng vậy."
Phản ứng của Georgina thì không hờ hững chút nào. Nàng thét lên một tiếng tức tối và nhào vào người anh. Thomas chụp nàng lại và ôm chầm lấy nàng vì Warren đã đứng chắn trước mặt James ngay tức thì .
"Anh đã làm tổn thương nó, đúng không?" Warren hỏi không cần mở đầu .
"Em của cậu đã cư xử như một con điếm ở bến cảng. Cô ấy xin lên tàu làm thằng bé giúp việc cho tôi. Cô ấy giúp tôi mặc quần áo, ngay cả tắm rửa cho tôi mà không một chút phàn nàn. Cô ấy đã bị tổn thương ngay cả trước khi tôi chạm vào người cô ấy kìa."
"Chúa tôi !" Warren nói "Anh thật sự đã thú nhận là anh đã ... rằng ..."
Warren không cần đợi câu trả lời, và ngay cả không nói hết câu . Lần thứ hai trong tối nay, tánh khí của anh khống chế hành động của anh và anh tung ra quả đấm. Và cũng lần thứ hai, nó bị chặn lại. Chỉ là James bồi lại một cú đấm vào cằm của Warren làm đầu anh bật lại, nhưng anh vẫn còn đứng vững chỉ có hơi chút choáng váng. Trong khi anh đang còn chưa hết ngạc nhiên, Clinton xoay James lại đối mặt với anh.
"Tại sao anh lại không thử đánh tôi này, Malory?"
Georgina không thể tin vào tai của nàng. Clinton chuẩn bị đánh đấm à? Một người trầm tĩnh, luôn biết mình làm gì, Clinton à ?
"Thomas, làm gì đi chứ," Nàng nói .
"Nếu anh không nghĩ là em sẽ nhảy vào can khi anh thả em ra, anh sẽ tự mình ôm chặt hắn ta để Clinton sửa lại bộ mặt hắn rồi ."
"Thomas !" Nàng há hốc miệng, ngạc nhiên .
Các anh của nàng điên lên hết rồi à? Nàng không ngạc nhiên lắm với ba người kia, nhưng lạy Chúa, Thomas chưa bao giờ biết nóng nảy. Và Clinton chưa bao giờ đánh lộn. Nhưng nhìn anh trong lúc này, đứng ở đó đang sẵn sàng đánh nhau, là người duy nhất trong phòng này lớn tuổi hơn James, và có lẽ là người duy nhất đối đầu được với anh ta . Và James, gã quỉ chết tiệt, không đếm xỉa đến chuyện anh đã chọc cho tất cả bọn họ nổi giận.
"Anh cũng tham dự cho vui nào," Anh nói với vẻ khinh khỉnh. "Nhưng tôi báo trước với anh là tôi rất giỏi trong lãnh vực này đấy ."
Giễu cợt à? Thách thức à? gã này đúng là muốn tự tìm cái chết. Anh ta nghĩ anh ta chỉ đối phó với mỗi Clinton thôi à? Dĩ nhiên là anh không hiểu hết các anh của nàng rồi. Bọn họ tuy là thường đánh lộn với nhau, nhưng khi đối diện với một kẻ thù chung, họ luôn đoàn kết lại với nhau .
Hai người đàn ông xông vào đấm đá nhau, nhưng chỉ sau vài phút có thể nhìn thấy rõ là James đã không nói quá lời. Clinton chỉ đấm trúng được một cú, nhưng James thì đã ra tay gần cả chục lần, mỗi một cú đấm đều nặng ký như nhau.
Khi Clinton bị một cú đấm đẩy lùi lại, Boyd nhảy vào. Thật không may, người anh nhỏ nhất của Georgina cũng không có cơ hội và bản thân anh chắc cũng biết điều này, chỉ là anh đã nổi điên lên nên không còn biết sợ . Một cái bẻ ngoặt tay và một cú đấm làm anh té xuống sàn nhà ... và rồi đến lượt Warren.
Lần này anh đã chuẩn bị trước. Anh không phải là một tay đánh lộn tồi. Thật ra, Warren ít khi bị thua. Và với chiều cao quá khổ của anh và cánh tay dài anh có rất nhiều lợi thế . Anh chỉ là chưa bao giờ đụng độ với người nào đã từng được huấn luyện để đấu trên võ đài. Nhưng anh làm tốt hơn Clinton. Anh liên tục đấm trúng đối thủ. Tuy là những cú đấm của anh chẳng làm được gì hết. Giống như là đã đánh trúng ... một bức tường gạch.
Anh bị đo ván mười phút sau đó. Georgina nhìn Drew, thầm nghĩ không biết anh có điên đến nỗi tham dự vào không, và thấy anh vừa cười với nàng vừa cởi chiếc áo khoác.
"Phải khâm phục anh đấy, Thuyền trưởng Malory. Anh đánh đấm rất giỏi. Có lẽ chúng ta nên đấu với nhau bằng súng ."
"Được thôi. Nhưng một lần nữa tôi phải báo trước với cậu ..."
"Đừng nói với tôi là anh cũng rất khá về chuyện này đấy nhé?"
James cười vì giọng điệu khô khan của Drew . "Còn hơn thế nữa đấy, cậu nhóc. Nói cho cậu biết là tôi đã thắng mười bốn trận trên võ đài và chưa một lần thua. Sự thật thì tôi chỉ bị thua có một lần vào trận chiến trên biển thôi ."
"Được thôi . Tôi phải lợi dụng cơ hội anh đang mệt ."
"Ôi, mẹ kiếp, tôi không thể nào tin được!" Boyd đột nhiên la lên, làm cho Drew bực mình.
"Hãy tránh sang một bên, em nhỏ," Drew nói. "Em đã tham dự rồi ."
"Không, đồ đần độn. Em vừa nhớ ra là đã từng gặp hắn ở đâu rồi. Anh có nhận ra hắn không, Thomas ? Hãy tưởng tượng xem hắn ta với hàm râu ..."
"Chúa tôi," Thomas nói một cách hoài nghi. "Hắn là cái gã cướp biển khốn kiếp, Hawke, người đã làm cho anh phải lết vào cảng."
"Đúng vậy, và hắn đã cướp mất cả chuyến hàng của em, và là chuyến hàng đầu tiên em được làm chủ con tàu Oceanus."
"Em có chắc không?" Clinton hỏi .
"Ồ, vì Chúa, Clinton," đến mức này thì Georgina chen vào. "Anh không tin bọn họ chứ? Một tên cướp biển à? Anh ta là một gã quí tộc người Anh, một tử tước hay là gì đó ..."
"Tử tước của Ryding," James nói giúp.
"Cám ơn anh," nàng máy móc trả lời, và tiếp tục nói giống như chưa từng bị cắt ngang. "Gán cho anh ấy là một tên cướp biển thì đúng là nực cười, và ..."
"Đó là một tên cướp biển hào hoa đấy, em yêu, nếu em không ngại," James cắt ngang nàng một lần nữa bằng giọng điệu cợt nhã nhất của anh. "Và đã rút lui, và chuyện này không còn quan trọng nữa."
Lần này nàng không cám ơn anh. Gã đàn ông này đúng là khùng thật rồi. Không có lý do gì để bào chữa cho những gì anh vừa thú nhận. Và lời thú nhận đó làm cho các anh của nàng nhào vô cùng một lúc.
Nàng chỉ đứng nhìn, cho đến khi bọn họ cùng ngã nhào xuống sàn, một đống hỗn độn với những cái chân đá túi bụi và những cánh tay quơ tới quơ lui. Cuối cùng, nàng xoay sang Thomas, người vẫn còn đang ôm chặt vai nàng, làm như anh sợ là nàng sẽ ngu ngốc xông vào.
"Hãy cản họ lại đi, Thomas !"
Nàng không biết là nàng nói như van xin. Và Thomas không ngu ngốc. Không giống các anh em kia, anh đã quan sát chuyện này một cách tỉ mỉ . Ánh mắt lạnh lẽo của gã người Anh này chỉ xuất hiện mỗi khi Georgina nhìn anh ta. Khi nàng không nhìn hắn, nó rất khác. Và thái độ của Georgina thì càng dễ hiểu hơn.
"Anh ta là người khiến cho em phải khóc, đúng không, Georgie?" Anh dịu dàng hỏi nàng, "Người mà em .."
"Đúng là anh ấy, nhưng không còn nữa ," nàng nhấn mạnh.
"Vậy thì tại sao anh phải ngăn họ lại?"
"Bởi vì họ sẽ làm cho anh ấy bị thương!"
"Anh hiểu rồi. Và anh cứ nghĩ đó chính ý định của các anh ấy chứ."
"Thomas! Họ gán tội một cách vô lý khi nói anh ấy là một tên cướp biển để có cớ xông vào cùng một lúc, bởi vì họ sẽ không thắng được anh ấy nếu như đấu một chọi một ."
"Cũng có thể, nhưng chuyện cướp biển không phải là vô cớ đâu, Georgie. Anh ta đúng là một tên cướp biển."
"Đã từng là," Nàng giữ vững lập trường. "Anh cũng nghe anh ấy nói là đã rút lui ."
"Em cưng, đó không thay đổi được những chuyện anh ta đã làm trong suốt thời gian sống bằng cái nghề ghê tởm đó, anh ta đã hủy hoại hai chiếc tàu của chúng ta và cướp đi một chuyến hàng đáng giá ."
"Anh ấy có thể chuộc lại lỗi lầm đó."
Cuộc cãi cọ chấm dứt khi những kẻ tham chiến bắt đầu đứng lên. Tất cả ngoại trừ James Malory . Suy cho cùng, bức tường gạch cũng không thể không bị đánh đổ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT