"Thomas!" Georgina la lên khi nàng gỡ một góc của chiếc khăn ẩm đang phủ trên mắt và nhìn thấy anh trai đang lại gần giường, thay vì người hầu của nàng. "Kể từ lúc nào anh bắt đầu bước vào phòng em mà không gõ cửa vậy?"

"Kể từ lúc anh không biết chắc là mình có được hoan nghênh không. Mắt em bị gì vậy?"

Nàng liệng chiếc khăn lên chiếc bàn ở gần đầu giường và nhổm người ngồi dậy. "Không bị gì cả." Nàng lẩm bẩm một cách không rõ ràng.

"Vậy thì em bị gì vậy, vì em vẫn còn nằm trên giường kià? Em có biết bây giờ là mấy giờ không?"

Câu nói đó làm nàng trợn mắt nhìn anh. "Em đã thức dậy lâu rồi. Anh có nhìn thấy em còn mặc đồ ngủ không?" Nàng hỏi, ám chỉ chiếc váy màu vàng dành cho buổi sáng nàng đang mặc trên người.

"Vậy em đã trở lên lười biếng rồi, vì đã hoạt động quá nhiều trong chuyến đi vừa rồi à ?"

Miệng nàng há to rồi ngậm lại một cách bực bội. "Anh muốn gì nào?"

"Muốn biết khi nào em sẽ nói chuyện lại với anh."

Anh vừa mỉm cười vừa nói, rồi ngồi xuống một góc giường, lưng tựa vào cột giường, đối mặt với nàng. Nàng không ngu ngốc. Anh đang muốn gì đó. Và mỗi khi Thomas không đi thẳng vào vấn đề, thì đó là vì sự tế nhị của anh hoặc là nó rất là khó nuốt, nhưng cho dù là vì lý do nào, nàng cũng không quan tâm trong trong lúc này .

Khi nào thì nàng sẽ nói chuyện lại với anh à? Nàng đã tha thứ cho anh rồi, vì anh không biết trước những gì đã xảy ra trong chuyến đi vừa rồi của nàng, vì vậy anh không có tí lỗi nào cả. Thật vậy, nàng có thể giữ mình không lên giường với James Malory nếu nàng đã thật sự muốn vậy, nhưng nàng lại không muốn vậy. Lương tri của nàng có thể chứng thực được điều đó.

Có lẽ nàng nên nói rõ cho anh biết, một khi anh đã có mặt ở đây. "Em xin lỗi, Thomas, nếu em đã để cho anh nghĩ là em đang giận anh. Anh biết là em không có mà ."

"Anh không phải là người duy nhất nghĩ vậy đâu . Drew cũng đã nói với anh ..."

"Drew chỉ là muốn che chở cho em mà thôi," Nàng khăng khăng hơi quá mức. "Thật đấy, thật không giống bản tánh thường ngày của anh ấy khi can gián vào chuyện của chúng ta. Em không thể hiểu là tại sao anh ấy ..."

"Em không thể à?" Anh dịu dàng cắt ngang. "Cũng không giống bản tính thường ngày của em, có thái độ mạnh mẽ như thế này. Cậu ấy chỉ phản ứng theo thái độ của em thôi. Warren cũng vậy, anh ấy đã cố tình khiêu khích ..."

"Anh ấy lúc nào mà chẳng khiêu khích!"

Thomas tặc lưỡi ."Cho là anh ấy như vậy đi, nhưng thường thì anh ấy làm vậy một cách kín đáo hơn. Để anh nói theo cách khác nhé. Vừa rồi anh ấy đã cố tình tìm người để đánh lộn đấy, và anh nghĩ, anh ấy không cần biết là ai ."

"Nhưng tại sao chứ?"

"Đó là cách để anh ấy giải tỏa những cảm xúc mà anh ấy không thể kềm chế nổi ."

Cô tỏ vẻ chán ghét. " Vậy thì em ước gì anh ấy tìm được cách khác. Em ước gì anh ấy yêu phải ai đó. Đó là cách hay nhất cho anh ấy giải tỏa cảm xúc. Có lẽ là anh ấy sẽ ngưng ..."

"Anh có nghe lầm không nhỉ, Georgina Anderson?"

Nàng đỏ mặt vì giọng điệu như chỉ trích của anh, vì nàng đã quên bẵng là nàng đang nói chuyện với người anh trai. "Vì Chúa, Thomas," Nàng biện hộ, "Anh nghĩ em không biết tí gì về cuộc sống à?"

"Chỉ biết những gì em cần biết thôi, nhất là về khía cạnh đó của cuộc sống."

Nàng rên thầm trong bụng, nhưng vẻ mặt nàng không thay đổi, "Anh đang đùa chắc. Sau những gì em đã từng nghe trong nhà này à? Đúng ra là em không nên nghe, nhưng khi đề tài quá hấp dẫn ..." Nàng cười toe toét khi anh tựa đầu vào cột giường và nhắm mắt lại, "Anh hiểu ý em chưa, Thomas?"

Một mắt anh mở ra, "Em đã thay đổi, Georgie. Clinton gọi đó là lên mặt, nhưng anh thì gọi đó là ..."

"Quyết đoán và cũng là lúc em phải thể hiện rồi, anh có nghĩ vậy không?"

"Bướng bỉnh thì đúng hơn ."

"Em cũng nên thể hiện bản tính đó." Nàng lại cười toe toét .

"Và miệng lưỡi nữa ."

"À, cái này thì gần đây em đã có nghe rồi ."

"Sao nào?"

"Sao gì chứ?"

"Chuyện gì đã làm cho em gái anh thay đổi như vậy?"

Nàng nhún vai. " Em đoán là em vừa nghĩ ra rằng, em có thể tự quyết định cho bản thân mình, và chấp nhận hậu quả của nó ."

"Giống như là chuyện đi Anh quốc hả?" Anh hỏi một cách thận trọng

"Là một trong những chuyện đó."

"Còn nữa à?"

"Em sẽ không kết hôn đâu, Thomas," nàng nói một cách nhỏ nhẹ làm anh nghĩ là nàng đang nói đến Malcolm.

"Tụi anh biết, em cưng, nhưng ..."

"Mãi mãi."

Cho dù pháo có nổ ầm ầm trong phòng cũng không thể gây ảnh hưởng lớn hơn những lời vừa rồi, đặc biệt khi bản năng cho anh biết, nàng không phải đang quá cường điệu, mà sự thật là nàng đang rất nghiêm túc.

"Nói vậy có ... hơi quá quyết liệt không?"

"Không," Nàng chỉ nói đơn giản.

"Anh hiểu rồi ... à không, anh thật không hiểu. Sự thật là anh cũng tệ như Drew khi đã có giả thuyết này nọ. À này, cậu ấy đang rất bực bội đấy."

Nàng đứng dậy, cảm giác được qua giọng điệu của anh là câu chuyện đang xoay sang một hướng khác mà nàng thà là trốn tránh chứ không muốn bàn đến lúc này. "Thomas ..."

"Cậu ấy đã nghe em khóc tối qua ."

"Thomas, em không có ..."

"Cậu ấy khăng khăng là em đang thất tình. Thật vậy không, Georgie?"

Anh nói như muốn an ủi làm nước mắt nàng chực tuôn ra một lần nữa. Nàng vội xoay lưng lại cho đến khi nàng có thể đè nén chúng xuống. Dĩ nhiên là Thomas có thừa nhẫn nại để chờ đợi câu trả lời .

Cuối cùng nàng nói bằng giọng điệu nhỏ nhẹ đáng thương, "Em cảm thấy muốn khóc, chỉ vậy thôi."

Nếu như một vài tiếng trước đây thì Thomas sẽ không hỏi câu kế tiếp nhưng vì anh đã có quá nhiều giả thuyết nên anh hỏi, "Vì Malcolm à ?"

Nàng xoay người lại kinh ngạc. Nàng đã hy vọng là nàng không cần phải nói tiếp nữa. Nhưng Thomas đang có nhận thức sai lầm.

Nàng nghĩ sao nàng lại làm cho anh hiểu lầm. Chuyện đó rất quan trọng trong lúc này sao? Bởi vì nàng không muốn nói về James. Nói về anh sẽ làm cho nàng khóc, và nàng không muốn khóc nữa . Đồ chết tiệt, tối qua nàng đã nghĩ, nàng sẽ giữ được bí mật một thời gian nữa chứ.

Nàng ngồi xuống giường thở dài ."Em thật ước gì cảm giác đau khổ mà em đang có là vì em phát hiện ra sự phản bội của Malcolm. Nhưng chuyện đó lại rất dễ đối phó ... và chắc chắn là em chỉ tức giận thôi ."

"Vậy là có chuyện gì khác làm cho em sầu muộn à ?"

"Sầu muộn à ?" Nàng cười, "Nói như vậy cũng diễn tả không đủ." Và rồi nàng hỏi như để tìm câu trả lời cho chính mình.

"Sao anh lại chưa kết hôn vậy, Thomas ?"

"Georgie à ..."

"Chứng minh lòng kiên nhẫn của anh nào, Thomas. Tại sao anh lại chưa kết hôn ?"

"Anh chưa tìm thấy được người mà anh muốn tìm."

"Nhưng anh đang cố tìm phải không ?"

"Đúng vậy ."

"Clinton thì không rồi, cho dù là vợ anh ấy đã qua đời quá lâu. Anh ấy nói là không muốn trải qua chuyện đó một lần nữa. Warren cũng không, nhưng dĩ nhiên là anh ấy còn đang nếm mùi vị đau khổ và chắc là sẽ đổi ý trong tương lai, vì anh ấy rất thích trẻ con. Boyd cũng không. Anh ấy nói rằng quá trẻ để lập gia đình. Còn Drew lại không muốn bỏ cuộc chơi ..."

"Nó nói với em vậy à?" Thomas gần như lớn tiếng.

"Không." Nàng cười, "Đó chỉ là một trong số chuyện mà em nghe lóm được."

Anh nhìn nàng với tia nhìn bực bội. "Em đang định nói gì vậy, Georgina? Ý là em đã quyết định không tìm kiếm nữa à?"

"Không. Em vừa gặp một người có suy nghĩ khác về hôn nhân. Và em có thể khẳng định rằng anh ta nghĩ, thà là xuống địa ngục còn hơn ."

"Chúa tôi !" Thomas la lên một tiếng kinh ngạc vì cuối cùng anh cũng đã hiểu được toàn bộ câu chuyện. "Hèn chi mọi chuyện đều rất không hợp lý . Hắn là ai vậy ?"

"Một người Anh."

Nàng co rúm người, chờ đợi cơn bùng nổ cuả anh, nhưng đây lại là Thomas. Anh chỉ hỏi, "Hắn tên gì?" Nhưng Georgina đã nói nhiều hơn những gì nàng không muốn nói rồi.

"Anh ấy tên gì không quan trọng. Anh sẽ không gặp mà em cũng sẽ không bao giờ gặp lại anh ấy nữa."

"Hắn có biết cảm tình của em đối với hắn không?"

"Không .. có lẽ là có. Em không biết."

"Hắn đối với em thì sao?"

"Anh ấy thích em nhiều lắm."

"Nhưng không đủ nhiều để kết hôn với em à ?"

"Em đã nói với anh rồi, Thomas, anh ấy nghĩ hôn nhân là sai lầm của những kẻ khờ. Đó chính là những lời anh ấy nói, chắc chắn là anh ấy cố tình nói để em không đặt nhiều hy vọng vào anh ấy ."

"Thành thật chia buồn với em, em cưng, anh thật sự muốn chia buồn cùng em. Nhưng em biết là không có lý do gì để cho em phản đối không kết hôn cả. Sẽ có một người đàn ông khác, có lẽ rất nhiều nữa kìa, Clinton đã có ý định dắt em đi New Haven khi anh ấy đi thăm hai đứa cháu của chúng ta. Và nếu như ở đó không có người em thích, Warren sẽ đưa em đi New York."

Nàng phì cười. Anh của nàng, tất cả bọn họ đều có ý tốt. Và nàng muốn gặp lại hai đứa cháu của nàng. Nàng đã muốn nuôi nấng bọn chúng với sự giúp đỡ của các người làm hay các anh của nàng khi họ không ra khơi . Nhưng cuối cùng tất cả đã quyết định để bọn chúng sống với ông bà ngoại ở New Haven, vì Clinton rất ít khi ở nhà. Cũng may là New Haven không ở xa nơi này lắm.

Nhưng nếu như nàng sẽ đi đâu đó thì nàng muốn lập tức lên đường trước khi bụng nàng bắt đầu lộ ra và mọi chuyện sẽ bị vỡ lở. Có lẽ đến lúc đó các anh của nàng đều ra khơi cả . Nàng hy vọng vậy.

Ngay bây giờ, nàng sẽ chấp thuận bất cứ chuyện gì để kết thúc cuộc bàn luận này, trước khi Thomas tiếp tục tra hỏi.

"Em sẽ đi, Thomas ... nếu anh làm cho em một chuyện. Đừng nói với những người khác về chuyện ... về những chuyện em vừa nói với anh. Họ sẽ không thể hiểu được là tại sao em lại yêu phải một người Anh khác. Chính em cũng không thể hiểu nổi mình. Anh biết không, lúc đầu em không thể chịu đựng nổi anh ta, cùng sự kiêu căng hống hách của anh ta, sự ... Anh cũng biết bản tánh của những tên quí tộc mà."

"Là một gã quí tộc à?" Anh trợn tròn mắt, "Không, anh thấy không có lý do gì hay ho để nói cho họ biết cả. Họ sẽ muốn gây lại chiến tranh đấy ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play