Sáng hôm sau, James đứng bên cạnh chiếc võng nhìn nàng ngủ một lúc lâu. Ngay khi anh vừa thức giấc, anh thấy hối hận là đã không mang nàng trở lại giường anh. Là một người đàn ông với những nhu cầu đòi hỏi cao, anh thường thức giấc trong trạng thái rất khát khao, và bất cứ người phụ nữ nào ở kế cạnh cũng sẽ được đối xử gần giống như nàng đã trải qua vào tối hôm qua.
Đó cũng chính là lý do mà vài ngày trước đó, anh đã bực bội với Georgina vì nàng đã thức dậy trước anh, khiến anh không còn có lý do gì không cho nàng giúp anh sửa soạn quần áo, vì đó vốn là bổn phận của nàng. Anh đã rất khó khăn để kềm chế bản năng đòi hỏi của mình, và không biết làm cách nào anh cũng đã kềm chế được.
Anh mỉm cười với ý nghĩ chuyện đó sẽ không còn là một vấn đề nữa. Anh không cần phải che dấu sự thật là anh thấy nàng rất quyến rũ. Đúng, anh hầu như đã hối hận về quyết định của mình tối qua khi bỏ qua việc được ngủ kế bên thân hình khêu gợi nhỏ bé đó , để cho nàng có được một đêm như nàng mong muốn. Sẽ không có chuyện đó nữa. Tối nay nàng sẽ chung giường với anh, và sẽ nằm ở đó .
"Thức dậy mau, George." Anh hích chiếc võng bằng đầu gối, làm cho nó đung đưa."Anh quyết định là không tuyên bố cho mọi người biết thân phận thật sự của em và em phải tiếp tục biểu hiện như em đã giả dạng. Vì vậy hãy che bộ ngực dễ thương đó lại và đi lấy thức ăn sáng cho anh."
Nàng nhìn anh, mắt chỉ hơi hé mở .
Nàng ngáp, nheo nheo mắt, rồi thức hẳn với cặp mắt màu nâu như nhung mở to .
"Em sẽ tiếp tục làm một thằng bé giúp việc cho anh à?" Nàng hỏi anh một cách ngớ ngẩn .
"Đoán hay đấy, George," James trả lời với giọng điệu khô khan đáng ghét.
"Nhưng .."
Nàng dừng lại không nói tiếp những gì nàng định nói. Nàng sẽ không nói với Mac là nàng đã bị phát hiện. Nàng sẽ không phải giải thích chuyện đã xảy ra ... nếu như nàng có thể giấu giếm. Ngay cả nàng cũng không biết chắc chuyện gì đã xảy ra, nhưng nàng dám chắc là nàng không muốn một ai khác biết về chuyện này.
"Được thôi, Thuyền trưởng, nhưng tôi muốn có một phòng riêng."
"Không cần phải hỏi." Anh giơ tay lên khi nàng định cãi lại. "Em đã ngủ ở đây cả tuần rồi, em yêu quí. Bây giờ mà dọn ra thì sẽ làm họ đoán già đoán non đấy. Bên cạnh đó, em cũng biết là không còn phòng nào trống nữa cả. Và đừng nghĩ đến chuyện ở phần trước của boong tàu nhé, bởi vì anh sẽ nhốt em lại trước khi anh cho phép em trở lại đó."
Nàng nhíu mày. "Nhưng đâu có gì khác biệt đâu, nếu như mọi người vẫn còn nghĩ tôi là một thằng con trai?"
"Anh đã dễ dàng vạch ra sự thật đấy."
"Bởi vì lời thú tội ngu ngốc của tôi, nó quá thơ ngây và dại dột." Nàng nói với vẻ kinh tởm.
Anh mỉm cười, nụ cười âu yếm nhất mà nàng nhìn thấy. Nó làm cho tim nàng lỗi nhịp vì nó làm ấm áp trái tim nàng.
"Anh nghĩ lời thú nhận của em thật dễ thương đấy, em yêu." Anh đưa tay vuốt má cô. "Em không phải là đang cảm thấy, à ... buồn nôn ngay lúc này chứ?"
Sự ve vuốt của anh làm cả người nàng rúng động. Thật ra, nụ cười lúc nãy của anh đã làm cho nàng rúng động rồi. Nhưng nàng sẽ không phạm phải sai lầm mà nàng đã làm vào tối qua, để tạo cho anh cơ hội chế giễu nàng. Hơn nữa, những gì xảy ra tối qua không thể xảy ra nữa. Người đàn ông này không dành cho nàng, ngay cả khi anh làm cho tim nàng đập loạn xạ và người nàng xao động. Anh ta là người Anh, lạy Chúa và tệ hơn, còn là một gã quí tộc đáng ghét. Không phải quê hương của anh đã làm cho nàng khổ sở suốt bốn năm qua hay sao? Và ngay cả trước khi chiến tranh, các anh của nàng cũng chống báng lại sự kiêu căng của bọn Anh. Điều đó không thể nào không nhớ đến, dù nàng có ước ao được quên đi bao nhiêu nữa cũng vậy. Tại sao à ? Các anh sẽ không cho phép anh ta đặt chân vào nhà! Không, James Malory, là chúa tể trong lĩnh vực này, chắc chắn rằng anh ta không thích hợp với nàng. Nàng phải luôn nhớ rõ điều này từ bây giờ trở đi, và phải làm cho anh ta hiểu rõ điều đó, cho dù phải nói dối nàng cũng phải làm.
"Không, Thuyền trưởng, tôi không có chút gì là buồn nôn cả. Ngài đã hứa chữa khỏi cho tôi rồi và đã thành công, cho nên tôi phải cám ơn Ngài. Tôi không cần phải được chữa thêm nữa ."
Câu nói này làm cho anh mỉm cười như là không tin lời nàng. "Tiếc quá," là những gì anh nói, nhưng cũng đủ làm cho mặt nàng đỏ lựng.
"Còn về những căn phòng...?" Nàng nhắc lại trong khi leo xuống võng và đứng cách xa anh một chút.
"Không còn gì để bàn nữa cả, George. Em phải ở đây và chuyện này đến đây là chấm dứt."
Nàng há miệng định cãi lại, nhưng ngậm lại ngay lập tức. Nàng không thể nào thắng được, khi anh ta có quyền bắt nàng làm chuyện này. Thật sự mà nói, nếu nàng không thể có một căn phòng cho riêng nàng, thì căn phòng của anh còn khá hơn bất cứ căn phòng nào khác nếu nàng phải ở chung với các người khác. Ít ra, ở đây nàng sẽ có thể cởi bỏ tấm vải nịt ngực và thoải mái ngủ trong suốt cuộc hành trình còn lại .
"Được thôi, chỉ cần chúng ta ngủ như trước kia." Mọi việc đã được nói rõ rồi. "Và tôi không nghĩ là tôi nên chà lưng cho ông nữa .... thưa Ngài ."
James suýt phì cười. Sáng nay cô nàng nói chuyện có vẻ đạo đức quá và rất là phách lối nữa. Anh không biết trước kia cô có một cuộc sống như thế nào, khi cô không mặc quần áo đàn ông. Tối qua, anh đã bác bỏ ý nghĩ cô là một con điếm ở bến cảng .
"Anh cần phải nhắc nhở em, George, em chỉ là một thằng nhóc giúp việc cho anh. Em tự đặt mình vào vị trí đó, vì vậy em phải ở lại đây cho đến khi nào anh không còn muốn nữa. Hay là em đã quên mất anh là thuyền trưởng ở đây ?"
"Và ông có ý định làm khó dễ tôi, tôi hiểu rồi."
"Không đúng. Anh chỉ muốn chỉ rõ cho em thấy là em đã không cho anh một sự lựa chọn nào khác ngoài cách ép buộc em. Nhưng em không nghĩ là anh đang ức hiếp em vì em đã hưởng ứng theo anh tối qua đấy chứ ?"
Nàng nhíu mày nhìn anh, nhưng phản ứng trên mặt anh không cho nàng biết được điều gì hết. Cuối cùng nàng thở dài. Cho đến khi anh ta có dấu hiệu là anh ta ức hiếp nàng thì nàng không có sự lựa chọn nào khác, ngoài việc phải nên công bằng và tin là anh ta sẽ không quấy rầy nàng nữa, trừ khi nàng mời gọi anh ta.
"Được thôi, chúng ta sẽ tiếp tục như trước kia ... trước tối qua đấy." Nàng nhượng bộ, và tặng cho anh một nụ cười. "Và bây giờ tôi sẽ ăn mặc đàng hoàng, giống như ông đã đề nghị, thưa Ngài, rồi đi lấy thức ăn sáng cho ông."
Anh nhìn nàng nhặt những mảnh áo quần từ sàn nhà và đi đến sau lưng tấm bình phong. Anh phải cố ngậm miệng để không thốt lên những lời nhận xét về sự giữ ý của nàng, sau khi nàng đã để lộ tấm thân trần truồng tối qua .
Thay vào đó anh nói, "Em không cần phải gọi anh bằng Ngài như vậy ."
Nàng dừng lại nhìn anh."Xin lỗi. Đó là cách xưng hô đúng nhất. Suy cho cùng, ông cũng đủ già để làm cha của tôi và tôi luôn tôn trọng người già."
Anh cố tìm đôi môi cong lên của nàng, ánh mắt thách thức, bất cứ cái gì để chứng tỏ là nàng đang cố tính hạ nhục anh. Và đúng là cú bắn trúng đích. Không phải chỉ có cảm giác căm phẫn, niềm kiêu hãnh và tánh tự cao tự đại của anh cũng bị thương tổn. Nhưng khuôn mặt nàng không biểu lộ gì. Nàng không có vẻ gì khác lạ, trừ những lời vừa rồi như buộc miệng nói ra mà không suy nghĩ trước.
James nghiến rằng. Lần đầu tiên, cặp chân mày của chàng không cử động chút nào. "Cha của em à? Anh sẽ cho em biết, em yêu, điều đó không thể nào. Tuy là anh cũng đã có một đứa con trai mười bảy tuổi, nhưng ..."
"Ông có con trai à ?" Nàng xoay hẳn người lại, "Ông cũng có một người vợ à?"
Anh chần chừ không muốn trả lời, bởi vì cô làm cho anh ngạc nhiên với vẻ mặt tiu nghỉu. Có thể nào đó là vì thất vọng không nhỉ? Nhưng cô đã trở lại bình thường trong khi anh do dự.
"Mười bảy à ?" Nàng gần như thét lên, nghe có vẻ kỳ cục, rồi nói thêm một cách đắc thắng, "Tôi không có gì để nói nữa rồi," và tiếp tục đi về hướng tấm bình phong.
James, lần này không nghĩ ra điều gì để đáp lại, xoay người và rời khỏi phòng trước khi anh xiết cổ cô gái lắm lời này vì không kềm nổi cơn giận. Thật sự, không có gì để nói. Anh vẫn trẻ trung và tráng kiện. Cô dám bảo anh già à?
Trong phòng, sau tấm màn, Georgina đang mỉm cười - gần năm phút. Và sau đó tâm trí nàng trở lại bình thường.
Mi không nên đánh vào lòng tự trọng của hắn, Georgie. Bây giờ hắn giận rồi .
Mi quan tâm đến làm gì chứ ? Mi cũng không thích hắn mà. Bên cạnh đó, hắn đáng bị như vậy. Hắn đã quá tự mãn mà .
Có lý do đấy. Trước khi hắn lộ nguyên hình, tối qua mi đã nghĩ hắn là một người tuyệt vời nhất mà Chúa đã tạo nên .
Ta biết rồi ! Mi không thể đợi cơ hội để được hả hê vì mi nghĩ ta đã phạm một sai lầm nghiêm trọng. Nếu ta đã làm vậy thì sao chứ ? Đó là cuộc sống của ta mà, và ta không chối đâu. Ta đã cho phép hắn làm như vậy đấy.
Hắn không cần mi cho phép. Hắn có thể chiếm lấy mi mà không cần được mi cho phép hay không đấy.
Nếu đó là thật, thì ta có thể làm gì khác chứ ?
Mi đã quá dễ dãi rồi đấy.
Sao ta không nghe mi phàn nàn gì tối qua ... Ôi, Chúa tôi, mình đang nói chuyện một mình à .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT