Lôi Vân với Ðoàn Nhược Hoa phóng ngựa đi trước. La Phù tam kiếm theo sau, hiển nhiên họ trung thành với chàng.
Dưới trời nắng chang chang, phóng ngựa đi đường trường quả thực là một việc rất khổ sở. Lôi Vân quay đầu lại nhìn Tam kiếm cảm thấy trong lòng rất áy náy, nên chàng vội nói :
- Tâm ý của Đoàn Mộc huynh khiến Lôi mỗ rất không yên. Hà! ba vị khỏi cần phải theo Lôi mỗ nữa, hiện giờ các vị anh hùng hào kiệt đều đã tụ tập ở dưới chân núi Vân Mộng rồi. Mỗ cũng không biết xử trí thế nào cho phải.
Đoàn Mộc Châu nghiêm nghị đáp :
- Lôi đại ca hào hiệp và can đảm như vậy, khiến ba anh em chúng tôi đều tình nguyện theo hầu, dù có chết ba anh em chúng tôi cũng không oán hận chút nào.
Nghĩ tới đó, chàng lại nghĩ tới thân thế của mình, không sao nhịn được, nghẹn ngào nói tiếp :
- Thịnh tình này của ba vị, đệ không bao giờ dám quên! Hà... mối oan cừu của Thiên Nam kiếm môn đã có quần hào thiên hạ phân xử phải trái cho, Nhưng còn thân phận của tôi với các sự hiểu lầm thì có ai phân xử thị phi cho, nên chỉ sợ ba vị theo đệ đi Vân Mộng sẽ bị liên lụy chứ không sai.
La Phù tam kiếm đều ngửng mặt lên trời, Đoàn Mộc Châu tủm tỉm cười và đỡ lời :
- Tôi xin đại diện ba anh em chúng tôi tỏ ý kính mến Lôi huynh, nếu quả thực quần hào của lục lâm định làm khó dễ Lôi huynh, cho dù phải tan xương nát thịt, ba chúng tôi cũng phải ngăn cản họ chứ không bao giờ lại từ nan cả!
Biết La Phù tam kiếm đã cương quyết như vậy, có khuyên giải cũng vô ích, Lôi Vân bèn lớn tiếng cười và nói tiếp :
- Đệ xin cảm tạ đại ân của ba vị Chàng vừa dứt lời, nước mắt đã trào ra liền. Trong lúc cảm khái, Lôi Vân rất kính ngưỡng lòng thành của La Phù tam kiếm, chàng ức nước mắt ra như vậy là vì nghĩ đến thân thế của mình, đồng thời nước mắt đó cũng là vì mừng rỡ quá mà ứa ra, vì chàng nhận thấy không ngờ trong giới hắc đạo mà lại có những người hiệp tình can đảm đến như vậy.
Ðoàn Nhược Hoa thấy Lôi Vân ứa nước mắt liền an ủi rằng :
- Lôi đại ca đừng có nghĩ ngợi quá nhiều như thế nữa, phải hết sức giữ gìn thân thể để bốn ngày nữa trừng phạt bọn phản đối mình trên núi Vân Mộng...
Hai mắt bỗng sáng ngời, vẻ mặt hăng hái khôn tả, Lôi Vân lẩm bẩm tự nói :
- Phải, ta phải giở hết những tài ba mà ta đã học hỏi được ra để trừng phạt kẻ địch, đồng thời ta cũng nhân dịp ấy mà diệt trừ những kẻ đã làm hại lương dân ở trên thế gian này...
Nói tới đó, chàng bỗng ngắt lời, gò cương cho ngựa đứng lại và quay đầu vừa cười vừa nói với Đoàn Mộc Châu tiếp :
- Đoàn Mộc huynh, có một việc này đệ muốn nhờ huynh giúp cho.
Đoàn Mộc Châu vội đáp :
- Có việc gì xin Lôi đại ca cứ dặn bảo?
Lôi Vân tủm tỉm cười nói tiếp :
- Bốn ngày sau, ở trên núi Vân Mộng, nếu đệ gặp nhân vật nào của lục lâm không biết huynh có thể tố hết tội ác của tên ấy ra cho...
Bỗng ngẩn người ra, Đoàn Mộc Châu tỏ vẻ do dự và nghĩ bụng :
- “Việc này khó xử thực. Nếu ta kể rõ tội trạng và hành vi của đồng đạo thì quả thực là...”
Không biết rõ tâm sự của Đoàn Mộc Châu, Lôi Vân thấy thế đã vội hỏi lại :
- Đoàn Mộc huynh, có phải việc này rất khó xử cho...
Đoàn Mộc Châu thở dài một tiếng rồi thủng thẳng đáp :
- Nếu Lôi huynh bảo đệ giúp sức để diệt kẻ địch thì dù có chết trăm nghìn lần đệ cũng không từ chối. Nhưng bảo đệ làm như thế có khác gì xuất mại bạn hữu, nên đành chết chứ đệ không dám nhận lời.
Suy nghĩ giây lát, Lôi Vân mới thấu hiểu tâm sự của Đoàn Mộc Châu, chàng liền nghĩ bụng :
- “Người nào cũng vậy, đã sống trong lục lâm thế nào cũng có làm một vài việc xấu, quí hồ việc ấy không phải là việc thương thiên bại lý thì ta vẫn có thể cho người đó hối cải được”
Nghĩ tới đó chàng buộc miệng nói liền :
- Người trong giới lục lâm gây nên tội ác rất nhiều, nhưng tôi chỉ có một thân một mình thì làm gì có năng lực diệt trừ nổi hết. Nên ý của đệ là huynh muốn chỉ cho đệ hay một vài tên ác ma mà trời đất không dung tha cho đấy thôi. Còn những người bị hoàn cảnh bắt buộc phải ăn cướp thì khác. Đệ cũng biết người trong giới lục lâm cũng có người rất có lương tâm, nên cổ nhân mới có câu “Đạo dực hữu đạo” (trộm cướp cũng có người có luân lý), những người chỉ lấy những của cải của các tham quan hào phú thì những người đó không thể gọi là ác được. Chỉ có những kẻ giết người không gớm tay và chuyên môn hà hiếp người yếu với cô nhi quả phụ thì hôm đó mong huynh chỉ ra... để đệ trừng phạt.
Đoàn Mộc Châu nghe tới đó mới thở nhẹ một tiếng rồi đáp :
- Nếu Lôi huynh chỉ muốn biết những kẻ giết người không gớm tay mà chuyên môn hà hiếp những lương dân với cô nhi quả phụ thì thế nào ngày hôm đó đệ cũng đứng lên chỉ mặt vạch tội.
Lôi Vân nghe tới đó vẻ mặt hớn hở vừa cười vừa nghĩ bụng :
- “Bây giờ sinh tử huyền quan của ta đã đả thông được rồi, người trên giang hồ có thể địch nổi ta rất hiếm. Ân sư nuôi nấng dạy bảo ta như vậy, ta không biết lấy cái gì để báo đáp, đành phải lợi dụng tuyệt học này để làm một chút việc lương thiện và có ích cho xã hội, như vậy cũng tạm gọi là đền đáp một chút công ơn của ân sư...”
Nghĩ tới đó, chàng bỗng cảm thấy trong người rất sảng khoái, không còn lo âu gì nữa, trái lại, chàng rất hớn hở thúc ngựa tiến thẳng về phía trước.
Cả bọn năm người đi đến giờ ngọ đã tới một tiểu thị trấn. Lôi Vân không do dự gì hết, vênh váo tiến thẳng vào trong thị trấn. Đường lối của thị trấn này rất chật hẹp, người lại đông như kiến cỏ, thật là náo nhiệt khôn tả.
Lôi Vân với Ðoàn Nhược Hoa lần lượt nhảy xuống đất, lớn bước đi vào một tiểu khách sạn ở giữa thị trấn để chuẩn bị nghỉ ngơi giây lát.
Đoàn Mộc Châu rảo bước chạy lại mỉm cười nói :
- Lôi huynh có thể cho chúng tôi đi trước được không, rồi đợi chờ Lôi Vân rất ngạc nhiên hỏi lại :
- Tại sao không nghỉ ngơi chốc lát đã?
Đoàn Mộc Châu đáp :
- Nơi đây cách Vân Mộng không đầy ba mươi dặm, mà thị trấn này đi tới Vân Mộng chỉ có một con đường duy nhất nên theo ý đệ thì ba mươi dặm đường này...
Không đợi y nói dứt lời, Lôi Vân đã hiểu ý ngay, nhất thời rất cảm động, nghĩ bụng :
- “Theo giọng nói của y thì chắc thế nào cũng có chuyện gì xảy ra. Những chuyện đó chẳng qua là lục lâm quần hùng ngăn cản ta tiếp tục đi đấy thôi”
Đoàn Mộc Châu lớn tiến cười và nói tiếp :
- Anh em đệ có thể làm cho Lôi huynh bình yên tới Vân Mộng, nhưng xin huynh để cho ba anh em đệ đi trước mới được.
Không muốn trái ý đối phương, Lôi Vân mỉm cười đáp :
- Nếu vậy ba vị cứ đi trước, chúng ta sẽ gặp nhau ở phía trước.
Nói tới đó, chàng lộ vẻ rất cám ơn, nhưng bụng lại nghĩ thầm rằng :
- “Nều Lôi Vân ta không có cách gì thông qua được chặng đường ba mươi dặm này thì dù ta có tới Vân Mộng cũng vô ích thôi”
Lúc ầy, Đoàn Mộc Châu đã vội vàng đi trước luôn Lôi Vân lẩm nhẩm tính toán thời giờ, trong lòng bỗng hồi hộp rồi tự nói rằng :
- Bốn ngày sau ta phải giương oai của Trung Nhạc Chi Chủ đồng thời ta phải khiến Thiết Cốt Quài Lão với Đơn Chưởng Tu La các người phải chết dưới kiếm của ta... còn ta phải truy cứu tên hung thủ nào đã làm giả bộ mặt da người giống hệt ân sư của ta...
Cơm nước xong, Ðoàn Nhược Hoa với Lôi Vân ra khỏi tửu điếm, dắt ngựa định tiếp tục lên đường, thì bỗng thấy trong đám đông có tiếng xôn xao vọng tới. Lòng hiếu kỳ thúc đẩy, chàng vội đưa mắt nhìn thấy trong đám đông có một thiếu niên bịt mặt, đang rẽ mọi người ra lớn bước tiến về phía trứơc.
Lôi Vân rất ngạc nhiên nghĩ bụng :
- “Người này ngông cuồng thực, ban ngày ban mặt mà lại bịt mặt...”
Chàng đang nghĩ ngợi, bỗng thấy người bịt mặt đi trứơc mặt mình rồi bỗng ngừng lại, hai mắt lộ vẻ kinh ngạc nhấp nháy mấy cái rồi hỏi :
- Các hạ có phải họ Lôi, tên là Vân...
Giọng nói của y có vẻ ngượng nghịu lắm, Lôi Vân liền lạnh lùng đáp :
- Phải, ta là Lôi Vân đây Người bịt mặt bỗng ngửa mặt lớn tiếng cười và nói tiếp :
- Dù ngươi có chối ta cũng có thể nhận được mặt của ngươi. Hà hà, Lôi Vân ngươi có hóa ra tro chăng nữa, ta cũng có thể nhận ra ngươi Lôi Vân ngạc nhiên nghĩ thầm :
- “Người này là ai? Sao tiếng nói lại quen thuộc đến thế?”
Chàng liền quát hỏi :
- Ngươi kiếm ta có việc chi?
Hai mắt bỗng lộ hung quang, người bịt mặt lạnh lùng trả lời :
- Bây giờ ta đang nghĩ cách bảo vệ tính mạng chó của ngươi nhưng bốn ngày sau, hì hì, ta sẽ lấy tính mạng chó...
Lôi Vân cả giận giơ chưởng lên định ra tay thì bên tai đã có tiếng người trong trẻo khuyên bảo rằng :
- Đại ca đừng sinh sự trên đường phố làm chi. Chúng ta đi thôi Lôi Vân mắt nhìn chung quanh một vòng, rồi đành nén lửa giận xuống mà nói tiếp :
- Nếu ngươi là nam nhi đại trượng phu, thì hãy bỏ chiếc mặt nạ ra...
Người bịt mặt bỗng xúc động một hồi, rồi cười khẩy đáp :
- Lôi Văn, ta hỏi ngươi cô nương này là ai?
Lôi Văn giận dữ trả lời :
- Là ai thì có liên can gì đến ngươi?...
Người bịt mặt cười khỉnh một tiếng, đột nhiên giơ tay phải ra dùng hai ngón tay nhanh như hai mũi tên nhằm ngực Lôi Vân đâm tới luôn.
Lôi Vân thấy thế công của đối phương vừa nhanh vừa ác độc, cũng phải kinh hãi thầm, vội lùi bước để tránh thế chỉ ấy, vẻ mặt càng tức giận, quát bảo đối phương rằng :
- Đi! Có đánh thì chúng ta ra ngoài thị trấn...
Người bịt mặt ngửng mặt lên trời, cười như điên như khùng, đáp :
- Đánh ư? Bây giờ chưa tới giờ. Lúc này ta chỉ cần hỏi ngươi con nhỏ này là ai thôi?
Lôi Vân bực mình thêm, quát tiếp :
- Việc này có liên can gì...
Người bịt mặt hai mắt lộ lửa ghen và dằn giọng hỏi tiếp rằng :
- Song Tuyệt Nữ Triệu Thiếu Vân đâu...
Lôi Vân thấy đối phương hỏi Triệu Thiếu Vân hơi ngẩn người ra, nhưng nhờ vậy, chàng biết người bịt mặt này là ai rồi. Nhất thời chàng tức giận khôn tả, không sao kìm chế nổi, liền quát mắng :
- Thì ra là ngươi...
Chàng vừa nói vừa giơ tay lên hất mặt người bịt mặt một thế, nhanh như điện chớp, có thể nói không ai có thể chống đỡ nổi.
Ngờ đâu, người bịt mặt như đã phòng bị từ trước, y vừa thấy tay của Lôi Vân giơ lên một cái đã vội phi thân nhảy lên trên cao ngay, mồm thì cười khẩy và nói :
- Hà hà, Lôi Vân, người đã biết ta là ai rồi, thì hà tất phải lật cái khăn che mặt của ta như thế nữa. Hừ, ân oán của đôi ta sẽ liễu kết vào bốn ngày tới đây.
Lôi Vân vội nhảy theo lên, mồm quát mắng tiếp :
- Họ Qua kia, ngươi có mau trả lại cuốn bí kíp cho ta...
Thiếu niên bịt mặt kia chính là Qua Thanh, kẻ thù đặc biệt của Lôi Vân.
Chỉ thấy Qua Thanh xoay người một cái, đã phi qua đầu của các người, nhanh như bay tiến thẳng ra ngoài thị trấn luôn.
Lôi Vân hai mắt đỏ ngầu, thét lớn một tiếng cũng vội đuổi theo Qua Thanh ngay.
Ðoàn Nhược Hoa thấy thế lo âu khôn tả, đứng ngẩn người ra nhìn theo. Nàng không hiểu Lôi Vân có thù gì với người thiếu niên ấy. Nàng chỉ rất ngạc nhiên là khi thiếu niên ấy nhắc nhở đến cái tên Song Tuyệt Nữ thì Lôi Vân có vẻ thất thường?
Sự thật nàng không hiểu tại sao Lôi Vân lại có thái độ thất thường như thế. Vì nàng có biết đâu chàng đang bực mình cuốn bí kíp ở trong tay Qua Thanh chưa lấy lại được.
Nàng bỗng kêu “Ủa” một tiếng, dẫm chân một cái và nhanh như điện chớp đuổi theo Lôi Vân với Qua Thanh ngay.
Khi Ðoàn Nhược Hoa đuổi theo tới ngoài thị trấn thì không thấy hình bóng của Lôi Vân và Qua Thanh đâu nữa. Nàng thấy phía đằng trước mênh mông thôi chứ không sao biết được hai người đi về phía nào.
Nàng hơi lo âu, suy nghĩ giây lát, liền giở môn Thảo Thượng Phi Vân, khinh công độc đáo của cha nàng truyền thụ cho ra, tiến thẳng về phía đằng trước. Thân pháp của nàng vừa nhanh vừa đẹp vô cùng.
Nàng đang đi bỗng rùng mình một cái, vì trong lòng nàng có một ám ảnh không hên nỗi lên. Nàng nhìn phía trước, thấy chỗ cách mình không xa có một khóm rừng rậm nên nàng không do dự gì cả, giở toàn lực ra chạy thẳng về phía đó liền.
Khi Ðoàn Nhược Hoa đi tới bên bìa rừng thì bỗng nghe thấy trong rừng có tiếng người quát tháo vọng ra rằng :
- Qua Thanh, ngươi có chịu trao trả cuống bí kíp ấy cho ta hay không?...
Nghe tiếng quát, Ðoàn Nhược Hoa đã biết là giọng nói của Lôi Vân rồi, nàng mới yên tâm và chạy thẳng vào rừng luôn.
- Hà hà, Lôi Vân ngươi đừng có mơ tưởng hảo như thế nữa. Qua Thanh ngày nay có phải là Qua Thanh ngày xưa kia đâu? Muốn ta trao trả cuốn bí kíp ấy cho ngươi ư, làm gì có chuyện dễ như thế đựoc?...
Hai mắt đỏ ngầu, Lôi Vân tức giận vô cùng, liền rút trường kiếm ra cầm trong tay và nói tiếp :
- Qua Thanh, nếu ngươi không trao trả cuốn bí kíp ấy thì đừng có trách ta hạ thủ vô tình.
Chàng chưa nói dứt thì Ðoàn Nhược Hoa đã nhanh như một mũi tên nhảy xổ tới và khuyên rằng :
- Vân đại ca không nên gây sự...
Lôi Vân ngạc nhiên đáp :
- Nhược Hoa, việc này cô nương không biết...
Qua Thanh hậm hực liếc nhìn Ðoàn Nhược Hoa, rồi đột nhiên cười ha hả xen lời nói :
- Họ Lôi kia, ta thực không hiểu. Cô bé này cũng xinh đẹp lắm, như vậy ngươi còn muốn lấy cả Thiến Vân làm chi nữa? Hừ, nếu Thiếu Vân biết ngươi là kẻ Sở Khanh như thế này...
Nói tới đó, y bỗng ngắt lời, cười khẩy một tiếng, rồi nghĩ bụng :
- “Sao Thiếu Vân lại yêu y được?... Hừ đi với người con gái khác như thế này, liệu cô ta có...”
Y vừa nghĩ tới đó, đã nghe thấy có tiếng quát bảo :
- Coi kiếm của ta!
Trong lòng đang đắc chí đã tiêu tan hết, y liền kinh hãi vội ngửng lên nhìn, đã thấy một luồng ánh sáng xanh kèm theo tiếng kêu “vù vù” và như sấm sét nhằm đầu y tấn công mạnh xuống.
Qua Thanh mặt liền biến sắc, vội tránh ngay sang bên, vẻ mặt đột nhiên ngơ ngác hẳn. Sự thất vọng rất lớn ấy đã như gió như bão lấn át vào tận trái tim của y, nên y liền nghĩ bụng :
- “Hà! Chả lẽ ta vẫn chưa đủ sức địch nổi...”
Tấn công một thế kiếm, thấy thái độ của Qua Thanh như vậy Lôi Vân cũng phải ngừng tay lại. Nếu Qua Thanh không có vải đen che mặt thì chàng trông thấy vẻ mặt của đối phương đang thất vọng và rầu rĩ cực độ.
Thế kiếm của Lôi Vân vừa tấn công không được nhanh như điện chớp, mà kiếm khí kêu “veo” đủ thấy công lực chàng đã cao siêu hơn trước gấp bội, nên Qua Thanh mới thất vọng và chán nản như thế.
- Qua Thanh, cuốn bí kíp đó có liên quan mật thiết với Lôi mỗ rất lớn. Chúng ta cũng là môn đồ của Giang hồ Tam kỳ, hà tất phải vì vật tà ác ấy mà đấu thí mạng với nhau?
Lôi Vân cảm thấy sự thể hơi khác lạ, cho nên giọng nói của chàng cũng ôn hòa hơn trước nhiều.
Qua Thanh đang chán nản, đưa mắt nhìn Lôi Vân, rồi bỗng khích động quát lớn :
- Ngươi thị cái gì mà ngươi đòi ta trả lại cho ngươi? Nếu ngươi chỉ thị võ công của Trung Nhạc chi chủ truyền thụ cho thì quyết không thắng nổi Ta! Hừ, nếu ngươi dùng những thế võ đã học hỏi được của Tam tuyệt Nhị quân, thì tất nhiên ngươi phải thắng hơn ta một mức... hơn nữa, ngươi ỷ vào cái gì mà lấy được cuốn bí kíp da người ấy, năm năm trước, khi ta còn đang học hỏi võ công của ân sư cũng đã biết rõ rồi. Vì cuốn bí kíp da người này, ân sư ta đã bị tàn phế, ân sư ta đã hy sinh lớn như vậy, chẳng lẽ Qua Thanh ta lại không có quyền chiếm được cuốn bí kíp ấy chăng?
Còn ngươi thì không mất gì hết mà lại chiếm được cuốn bí kíp một cách dễ dàng như vậy, việc gì ta phải trả lại cho ngươi?...
Lời nói ấy lọt vào trong tai của Lôi Vân không khác gì là muôn nghìn mũi tên đâm vào trái tim của chàng. Nhất thời sắc mặt nhợt nhạt, chàng lớn tiếng đáp :
- Hay lắm! hay lắm! Ngươi nói đúng đấy! Nhưng bây giờ ta nói thực cho ngươi biết, vì cuốn bí kíp da người này, ông ta đã chết một cách bất minh bất bạch...
Bây giờ ta hẹn cho ngươi nếu ta đếm đến ba mà ngươi không chịu trao trả ta cuốn bí kíp da người thì dù lệnh sư có mặt tại đây, ta cũng không nể nang mà đánh ngươi chết ngay tại chỗ tức thì.
Lôi Vân nói tới đó, ngừng giây lát, rồi chàng lại lạnh lùng nói lớn :
- Một...
Qua Thanh nghe thấy chàng vừa lên tiếng đếm, mặt đà biến sắc và mồ hôi lạnh toát ra ngay. “Hai”, tiếng hô này không khác gì tiếng sấm nổi lên vậy, y kinh hoảng vô cùng, nếu không có cái khăn che mặt thì lúc này mặt y đã nhợt nhạt như kẻ chết đuối vậy
- Ba!
Vừa hô xong tiến “Ba”, Lôi Vân đã lạnh lùng tiến lên một bước và giơ hữu chưởng lên luôn. Qua Thanh hoảng sợ vô cùng, vội lui ngay về phía sau.
Đột nhiên trong rừng có tiếng sột soạt; Lôi Vân rất kinh hoảng bỗng quay đầu lại nhìn, đã thấy ám khí đầy trời và nhanh như điện chớp bay tới.
- Hà hà...
Sau những tiếng cười quái dị và chọc tai đó, trong rừng bỗng có ba cái bóng người xuất hiện. Vừa thấy những ám khí ấy bắn tới, Lôi Vân đã cau mày lại, múa kiếm lên gạt luôn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT