Đoàn khảo sát của thành phố cũng đã đến. Do mọi việc được chuẩn bị khácẩn thận, kĩ càng nên Chủ tịch thành phố quyết định chắc chắn là sẽ đầutư thêm cho xã Tứ Phong, mặc dù chưa có văn bản chính thức nhưng Chủtịch cũng đã đồng ý đầu tư thêm khoảng bốn mươi vạn. Việc này khiến tôithấy tràn trề cảm xúc, trong lòng dây lên một cảm giác vui mừng khônxiết, thật khó diễn tả nên lời.
Cuối cùng cũng tiễn đoàn khảo sát do Chủ tịch dẫn đầu trở về,tối hôm đó đương nhiên có một bữa tiệc chúc mừng thành công, nhưng là do tôi mời. Địa điểm tất nhiên vẫn là quán ăn của Trương Vọng.
Trường Hà vốn định đi về, nhưng bị tôi và Tiểu Vương giữ lại,bởi bữa tiệc mừng công này làm sao có thể thiếu Trường Hà được. Tham dựbữa tiệc tổng cộng có tám người, ngoài chúng tôi ra thì còn năm ngườikhác đều là cán bộ trong xã cả, có Trương Viễn Dương phụ trách công táctuyên truyền, Lưu Dung Thành phụ trách công tác thuế khóa, Lý Lãng Minhphụ trách công tác tài vụ, Trịnh Minh Kiến phụ trách công tác đoàn thể,chính trị, Lê Kiên Quốc phụ trách công tác thủy lợi. Chúng tôi ngồi chật cả một gian phòng, mọi người ai nấy đều rất vui mừng. Việc Trường Hà có thể uống được rượu đã bị Tiểu Vương phát hiện. Những lúc bình thườngmọi người có thể giúp đỡ nhau chén nọ chén kia được, nhưng tại buổi tiệc mừng công vui vẻ như thế này thì mỗi người một chén ai nấy đều phải tựđộng uống hết.
Chuyện hôm qua Trường Hà gặp "quỷ" bị Tiểu Vương mang ra làmchuyện cười trên bàn rượu, Tiểu Vương còn bắt chước lại dáng vẻ cửaTrường Hà nữa, thần sắc sợ hãi vô cùng, khiến mọi người được trận cườino nê. Còn Trường Hà thì chẳng có cách nào bịt được cái mồm đang oangoang của Tiểu Vương, vẻ mặt hậm hà hậm hực không biết nên làm như thếnào. Mọi người cứ liếc nhìn Trường Hà là ai nấy đều phá lên cười, làm đổ cả mấy chén rượu ở trên bàn. Lý Lãng Minh và Trường Hà lúc bình thườngvốn đã có vài việc bất đồng quan điểm với nhau, tuy tất cả đều vì côngviệc nhưng hai người cũng có hiềm khích nhất định, cho nên sau khi nghexong lời của Tiểu Vương, vẻ mặt của Lý Lãng Minh nữa cười nữa không, thờ ơ nói răng: "Con đường đó tôi cũng từng đi qua vào ban đêm khá nhiềulần, nhưng rốt cuộc có gặp quỷ nào đâu!".
Lời nói đó phát ra khiến vẻ mặt Trường Hà bỗng thay đổi, cậu tađưa ánh mắt hung ác nhìn Lý Lãng Minh, nhưng Lý Lãng Minh lại không thèm để ý mà vẫn tươi cười. Chúng tôi cũng có cảm giác Lý Lãng Minh đùa hơiquá đáng, nên vội đánh trống lãng mà chuyển sang chủ đề khác. Mọi ngườibắt đầu kể một vài chuyện thú vị liên quan đến công việc, nhưng xen giữa khoảng thời gian đó không khí không thoải mái vẫn bao trùm và tiếngchạm cốc vì thế cũng dần mất đi.
Hơn mười một giờ đêm, bữa tiệc cũng đến hồi tàn cuộc, Tiểu Vương và Trường Hà khoác vai nhau chẳng biết là đang thì thầm chuyện gì.Những người còn lại do nhà ở gần nên sau khi kết thúc bữa tiệc ai nấyđều trở về nhà mình.
Tiểu Vương lẩm bẩm nói: "Anh Trường Hà này, hôm nay anh về nhàngủ, cái chân thối của anh có thể hun chết người đấy, lại còn ngáy cứnhư sấm nữa chứ, không biết vợ anh làm cách nào mà chịu nổi, tối nay tôi không ngủ cùng anh đâu". Tôi không nhịn được cười. Tiểu Vương vốn ưasạch sẽ, phòng ốc cứ gọi là ngăn nắp, không dính một hạt bụi giống nhưkhuê phòng của thiếu nữ vậy.
Trường Hà mới gọi với theo nói: "Thằng nhóc này, có mỗi việc đingủ thôi mà lý sự thế nhỉ, cứ lèo nhà lèo nhèo, tôi mới là người khôngmuốn ngủ cùng thằng nhóc như cậu đấy, về thì về! Hôm nay tôi sẽ về nhàngủ!". Nhưng khi Trường Hà nói ra những lời này thì rõ ràng khí thế cũng đuối lắm.
"Anh, anh có dám về nhà không?", Tiểu Vương hỏi vặn vẻ chế giễu, hỏi xong cậu ta trừng trừng mở to cặp mắt đang say lờ đờ của mình, rồilại nở một nụ cười xảo quyệt nữa chứ. Tất nhiên chuyện ngày hôm qua lạibị cậu ta tôi ra nhai đi nhai lại.
"Được, có gì mà không dám chứ? Đương nhiên là tôi dám rồi, thằng nhóc này hôm qua lớn tiếng to mồm như thế, hôm nay xem có đám đi cùngtôi đến đoạn đường đó không? Để xem ai sợ vãi đái ra quần trước nhé!",Trường Hà vốn là một công chức tại địa phương vậy mà đột nhiên nói ranhững lời thiếu lịch sự như vậy đấy.
"Được, đi luôn bây giờ, tôi không tin trên đời này lại có quỷ,tôi cũng muốn đánh cho con quỷ đó khóc thét mới dược!" cậu ta vừa nóivừa xắn tay áo lên, ra vẻ như bỗng nhiên trước mặt xuất hiện một vật thể lạ mờ mờ ảo ảo, còn chuẩn bị tư thế như sẵn sàng xông vào đại chiến batrăm hiệp nữa chứ.
Tôi không biết rốt cuộc Trường Hà nhìn thấy cái gì, nhưng thựcsự lúc đó uống cũng khá say rồi, nên cảm thấy cực kỳ hưng phấn, vì thếmới quyết định đưa Trường Hà về nhà, nhân tiện cũng muốn xem thôn ViễnVọng rốt cuộc có thứ gì huyền bí, mê hoặc như thế. Tôi khoác vai TrườngHà, nói: "Đi thôi, ba anh em ta cùng đi một chuyến, dù có gặp phảichuyện gì thì cả ba người có thể đối phó được!".
Hôm đó là ngày mùng Mười tháng Bảy, thời tiết không tốt lắm,nhưng đến khoảng mười một giờ, ánh trăng xuyên qua tầng mây, chiếu tỏkhuôn mặt của từng người, một lát sau đám mây trên trời cũng biến mất,ánh trăng nhờ đó cũng trải khắp trên mặt đất, dù ở xa cũng có thể nhìnthấy rất rõ ràng, bất kể là người hay là quỷ, ở dưới ánh trăng sáng nhưthế này lại thêm có ba người đồng hành cùng đi nên cũng không có nguyhiểm gì đáng lo ngại lắm.
Chúng tôi cùng nhau bước đi trên đường, Tiểu Vương vừa đi vừahát ầm ĩ. Thực ra nghe qua lời kể của Trường Hà, lại thấy được bộ dạnghoảng hốt của cậu ta khi ấy chúng tôi đều cảm thấy nơm nớp lo sợ, khôngbiết một lát nữa đây sẽ nhìn thấy thứ gì nữa, tôi tin chắc rằng TiểuVương cũng chỉ mượn lời hát để che đậy nỗi bất an trong lòng mà thôi.Còn Trương Hà lại khá trầm lặng chẳng nói năng gì, cũng không còn cãinhau với Tiểu Vương nữa, nếu không phải vì mệt mỏi thì cũng là tronglòng đang sợ hãi, nhưng vì cùng đi với chúng tôi nên cũng không tiện thể hiện thái độ cho lắm, huống hồ cậu ta còn đang đánh cược với Tiểu Vương nữa. Tôi để ý thấy cây cỏ khẽ lay động, tiếng gió thổi nhè nhẹ. NgàyMười lăm tháng Bảy là ngày của Quỷ , trước sau ngày đó mười ngày thìtrăng đêm đã sáng lại càng sáng hơn, cũng chẳng ai có gan đi lại ngoàiđường từ sau tám giờ tối cả, tôi tin rằng nếu không phải là uống rượuthì cả ba chúng tôi cũng chẳng dám xuất hiện ở nơi này đâu.
Đêm tháng Bảy vẫn còn mang chút khí nóng oi bức, nhưng chúng tôi đi trên đường lại cảm thấy có chút lành lạnh. Lúc nào cũng cảm giác cóđiều gì đó bất ổn nhưng lại không biết là điều gì bất ổn nữa. Tôi đưamắt nhìn Trường Hà và Tiểu Vương, không biết liệu họ có cảm giác giốngtôi không?
Càng lúc càng đến gần cổng thôn Viễn Vọng, cảm giác bất an lạicàng tăng thêm, chỉ là hiện tại, tôi, Tiểu Vương, Trường Hà không ngườinào đưa ra ý kiến lút lui, quay trở lại cả. Trường Hà và Tiểu Vươngkhông ai muốn tỏ ra mình yếu thế hơn đối phương, còn tôi, tuy cũng không phải to gan lớn mật gì nhưng lại là một người vô cùng tò mò, hiếu kỳ,thêm nữa, dù sao tôi cũng là cấp trên, nếu bây giờ đưa ra ý kiến rút lui thì sau này chắc chắn uy thế của tôi cũng bị tổn hại. Tôi không đề nghị quay trở lại nên tự nhiên chẳng có thứ gì ngăn cản được bước chân chúng tôi.
Đến bãi đất hoang mà Trường Hà nói, Tiểu Vương cũng không hátnữa, khóe môi mím chặt, tôi mới quay đầu lại nhìn thì thấy miệng TrườngHà cũng đang run lên bần bật, ánh mắt vô cùng hoảng loạn, sợ hãi. Dù sao cậu ta cũng đã bị dọa một lần rồi. Tiểu Vương không cười chế giễuTrường Hà nữa, mà chỉ nắm thật chặt cánh tay của cậu ta. Đây là cái nắmtay của sự đồng cảm, của sự động viên, cũng là để an ủi. Trường Hà đưamắt nhìn Tiểu Vương, trong ánh mắt thoáng hiện vẻ cảm ơn. Lúc đó, khôngcần dùng đến lời nói nữa.
Chợt có cơn gió nhẹ thổi đám cỏ tranh lay động, phát ra âm thanh "xào xạc xào xạc" mơ hồ. Trong đêm khuya tĩnh lặng, thanh âm đó khiếnngười ta có chút kinh hãi, bởi trong lòng ai cũng đều có hình ảnh về thứ mà Trường Hà đã miêu tả. Nêu nói rằng những thứ trước đây từng nhìnthấy sẽ chiếm cứ một phần tâm linh, thì lúc này trong sâu thẳm trí óc cả ba người chúng tôi đều đã xuất hiện một bóng hình không có đầu, nhưnghình dạng cụ thể của nó sẽ như thế nào đây? Liệu nó có giống như ma quỷmà lúc bình thường ta đọc trong truyện không, một con quỷ máu me be bétđẩy người chăng? Hoặc cũng có thể là một bộ xương trắng muốt? Hay có một dòng máu đang chảy ra từ cổ đây? Trong suy nghĩ của Trướng Hà thì hìnhảnh này nhất định càng trở nên rõ ràng bởi dù gì cậu ta cũng đã từng tận mắt nhìn thấy nó.
Tôi lắc lắc đầu thầm nghĩ, có lẽ do Trường Hà đi một mình trongđêm, lại hay tưởng tượng đến mấy câu chuyện liên quan đến ma quỷ cho nên mới có những ám ảnh như thế, nhưng nếu không phải từ sự tưởng tượng đómà một con quỷ thoát ra bên ngoài thật thì nói không chừng bản thân tôicũng đang xuất hiện những ảo tưởng như vậy đó. Tôi hiểu rõ mình đangnghĩ gì cho nên cố găng loại bỏ hình ảnh mà Trường Hà đã miêu tả ra khỏi đầu, sau đó bắt đầu nghĩ đến Tử Nguyệt.
Tôi tin, nếu trước đây nói tôi có tình cảm với Tử Nguyệt là vìyểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu thì nó chẳng qua cũng giống như conquỷ ở trong suy nghĩ của Trường Hà, chỉ là một bóng hình mà thôi. Nhưnghiện tại, bóng hình đó lại đang hiện lên rất rõ nét trong suy nghĩ củatôi. Tôi cố gắng nghĩ lại thật tỉ mỉ những khoảnh khắc đáng nhớ kể từkhi tôi biết Tử Nguyệt đến nay, nào là mỗi lúc chau mày, mỗi khi cườiduyên, mỗi cái ngoái đầu nhìn lại, mỗi cái xoay người của cô ấy, tôinghĩ... Tử Nguyệt đã bước vào trong trái tim tôi thật rồi, thậm chí đãsớm ở trong trái tim tôi. Nhưng đêm nay thứ bước vào trong trái tim tôilà gì, tôi vẫn chưa hề nghĩ đến.
Đương nhiên, trong hoàn cảnh lúc này tôi cũng không có thời gian để mà đi tìm hiểu nữa.
Chúng tôi bước đi chầm chậm, chẳng mấy chốc đã đi được nữa quãng đường. Trong không gian hoang vắng đó, ngoài tiếng gió thổi cây cỏ xàoxạc ra thì không thấy bất kỳ thứ gì khác.
"Ha... ha... ha... ha..."
Tiểu Vương bỗng cười phá lên. Giữa đêm khuya thanh vắng, bấtchợt có tiếng cười the the chói tai như thế, khiến tôi và Trường Hà giật mình hoảng hốt vội nhìn về phía Tiểu Vương. Chỉ thấy cậu ta đang ômbụng cười nắc cười nẻ, lại còn vừa cười vừa vỗ bụng nữa, cười đến mứcthở không ra hơi, nước mắt nước mũi giàn giụa. Tôi mới quát nhẹ: "TiểuVương, cậu điên sao?".
Tiểu Vương vừa cười vừa chỉ vào Trường Hà, nói đứt quãng: "Tôinói gan của anh Trường Hà đúng là nhỏ mà, ha ha ha, quỷ gì chứ, ha ha,cái gì mà quỷ không đầu chứ, ha ha ha, thằng cha này trong bụng chỉ được cái giỏi tưởng tượng, báo hại chúng ta phải mất công toi một chuyến, ha ha ha...".
Tôi cũng không kiềm chế được nụ cười lộ ra ngoài.
Vốn là lúc đầu, ai nấy đều giống như sợi dây đàn được kéo căngcứng vậy, trong lòng chúng tôi đều rất căng thẳng, lo lắng. Nhưng thựcra cũng chẳng có gì, bây giờ không chỉ có Tiểu Vương mà chính tôi cũngcho rằng Trường Hà đang tự dọa bản thân mình mà thôi. Nhờ có tràng cườivừa rồi của Tiểu Vương đã khiến tâm trạng chúng tôi cũng thấy thoải máihơn chút, duy có sắc mặt của Trường Hà vẫn rất gượng gạo, vẻ mặt mơ hồkhó hiểu, miệng thì lầm bầm điều gì đó: "Chắc là hôm nay nó không xuấthiện...".
Tiểu Vương chế nhạo: "Hừ, hóa ra nó chỉ đến gặp người thân thôi sao, ha ha!".
Không nhịn nổi nữa, tôi cũng cười lớn. Trường Hà thấy tôi cườinên cũng không tiện nói gì với Tiểu Vương, rồi cậu ta lại đeo một vẻ mặt không phục, sắc mặt cũng trở nên khó coi. Tôi vừa cười vừa bám vào vaicậu ta trêu đùa: "Thôi được rồi, Trường Hà, đi qua cửa thôn này thi tôivà Tiểu Vương cũng về đây, cậu cũng về chăm sóc vợ cho tốt nhé, ha ha!".
Trường Hà chẳng nói năng gì. Dù sao cậu ta cũng không phải làngười giỏi nói năng cho lắm, tính cách cũng hơi cố chấp, cậu ta mà đãcho bản thân nhìn thấy thì nhất định sẽ không chịu khuất phục nhanhchóng như vậy đâu, chỉ là đêm nay bỗng nhiên chẳng nhìn thấy gì nên cậuta không thể nói được câu nào thôi. Nhưng rõ ràng nghe thấy tôi nói đếncâu về nhà chăm sóc vợ thi cậu ta cũng hứng khởi hẳn lên. Dù gì thìTrường Hà cũng mới lấy vợ chưa lâu, tình cảm vợ chồng rất thân thiết,lúc này lòng đang hướng về nhà nên cũng chẳng thèm để ý đến Tiểu Vương.
Trong lòng tôi đột nhiên thấy xúc động, thầm nghĩ, lẽ nào ngườiđàn ông sau khi lập gia đình, vì có người để quan tâm chăm sóc, có người để bận lòng, cuộc sống nhờ đó cũng trở nên có dư vị hơn chăng?
Tốt nghiệp mấy năm thì được điều về công tác ở xã này, phải xabố mẹ, còn nhớ hồi còn học đại học, bạn gái đã từng thề non hẹn biển với tôi nhưng sau này cũng vì vấn đề điều chuyển công tác của cấp trên màcô ấy đã thề non hẹn biển với người đàn ông khác, đời sống tình ái củatôi lại rơi vào cảnh vườn không nhà trống. Tử Nguyệt là một cô gái đẹp,dù là diện mạo bề ngoài hay cách đi đứng nói năng, ở trong xã này mà nói cô đều đứng hàng đầu. Có vẻ như tình cảm của tôi cũng đang có hướng đirõ ràng, nếu phải xác định mục tiêu thì chắc chắn phải là Tử Nguyệt. MàTử Nguyệt trong lòng tôi mờ ảo giống như hoa trong gương, trăng nơi đáynước vậy, hay là ngày mai tôi đến bày tỏ tình cảm của mình với cô ấynhỉ?
Tiểu Vương vẫn đang cười rất to tựa như con đập nhỏ bít kín lâungày nay bất ngờ có một lỗ hổng khiến nước cứ thế tràn ra không cách nào giữ lại được.
Tôi vỗ vai cậu ấy, nói: "Được rồi, Tiểu Vương...".
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng gọi hoang mang của Trường Hà, trongtiếng gọi đó có chất chứa một nỗi sợ hãi không thể diễn tả bằng lời, cósự rùng mình chẳng thể thốt ra thành tiếng. Tiếng cười của Tiểu Vương và câu nói dở dang của tôi trong khoảnh khắc đó bỗng bị cắt đứt, tôi kinhngạc ngoái đầu lại nhìn, dưới ánh trăng mờ ảo, tôi thấy đồng tử củaTrường Hà đảo loạn điên dại, hai chân run bần bật, giống như bất cứ lúcnào cũng có thể khuỵu xuống, ánh mắt trừng trừng nhìn về phía bên phải.
Tiểu Vương nói: "Trướng Hà, ha ha, tên nhát như cáy này vẫn chưa tâm phục khẩu phục nên cố tình mê hoặc chúng tôi phải không? Tôi...",vừa nói câu ấy vừa ngoái đầu sang liếc nhìn Trường Hà, chợt những lờichuẩn bị nói ngay sau đó đã bị nét mặt của Trường Hà dọa cho chết khiếpmà nuốt ngược trở lại.
Ánh mắt của tôi và Tiểu Vương giao nhau, rồi cùng quay đầu nhìn theo ánh mắt của Trường Hà...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT