Thường thường khi nhân số hơn hẳn, chỉ cần bọn hải tặc có chút may mắn chém trúng hắn một phát, hay ngẫu nhiên đập trúng hắn một cái, khi hắn loạng chà loạng choạng vì trúng đòn, thì hắn liền bị giáp công và bị nhai không còn lại mẩu xương nào.

Khốn nỗi đối phương này quá ghê tởm, dù cho đập trúng, đối phương của chúng vẫn không hề có cảm giác gì, ngay cả gãi ngứa đối phương cũng không làm được. Mà kế đến, đối phương thò tay ra, vỗ một quyền, liền trực tiếp đem họ đánh chết. 

Thế nên có liều mạng như thế nào đi nữa cũng chẳng ích gì, trong lòng họ chỉ có một mảnh tuyệt vọng. Liều sống liều chết nhưng liền cộng lông trên người đối phương đều không chém nổi, thế thì làm sao liều mạng?

Mặc kệ bọn hải tặc trước mặt hắn phản ứng ra sao, động tác của hắn vẫn là như một, trầm mặc và im lặng, đi đường, đưa tay, vỗ tới một quyền, như là cái máy xay thịt, có khác biệt chỉ là tư thế không giống mà thôi.

Không ngừng tiến về phía trước, vũ khí trên tay của hắn liên tục thay đổi, khi thì một thanh đao thép lạnh thấu xương, khi lại là một cây bổng nặng mười, hai mươi cân, múa cả buổi nhưng cảm thấy không thuận tay liền đổi trường kiếm, dao găm… Mà cho đến hiện tại, thì là một cây côn sắt đơn giản.

Cây côn này toàn thân ngăm đen, có phần thô thiển, ước chừng dài hơn hai thước, trọng lượng càng làm cho người ta sợ hãi, khoảng chừng ba mươi cân. Nhưng đối với hắn, trọng lượng như thế lại vô cùng thuận tay.

Đây là từ một tiệm rèn lấy được, sau khi đánh nổ ngực một tên hải tặc không biết là thứ bao nhiêu, ánh mắt hắn tình cờ nhìn thấy thứ này, liền thuận tay cầm đi.

“Dường như sử dụng rất thoải mái.” 

Trong lòng, hắn thì thào một tiếng, cơ bắp trên cánh tay bỗng bộc phát, lập tức một cơn gió lốc xoáy lên, mấy tên hải tặc trước mặt và sau lưng bị sức mạnh này đánh thẳng vào cơ thể, thế là hóa thành con diều hình người bay ngược về phía sau.

Ở bên cạnh hắn là hai đứa trẻ thò lò nước mũi, khoảng chừng bảy, tám tuổi. Chúng lấy hai tay che mắt, lại để hở một khoảng, nhìn trộm đầy tò mò.

Ngay lúc vừa rồi, hắn bước đi hướng về thuyền của tên vua hải tặc, lại vô tình gặp được đám hải tặc có bốn tên chuẩn bị ra tay với hai đứa trẻ, tức khắc hắn nhân tiện đánh chết chúng.

Hắn đang tính chuẩn bị ly khai, nhưng nghĩ nghĩ, lại dừng lại.

Hắn đi đến bên cạnh hai đứa trẻ, rồi dừng lại, dùng tay vuốt mũi một đứa nhóc.

- Ha ha… Nhóc, nhớ kỹ, về sau phải làm một người tốt, dẫu cho đôi khi thế giới cũng không lộ ra vẻ tốt đẹp như vậy.

Đứa nhóc bị quẹt mũi vung hai tay ra, nhút nhát mở to hai mắt, có chút e ngại người áo đen trước mặt, nhẹ gật đầu, rồi lại đánh bạo hỏi:

- Chú, ngươi là người tốt sao?

Hắn sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười:

- Ta? Ta hẳn không phải là người tốt, nhưng là, ở cái thế giới này, người tốt so với ác nhân thì vĩnh viễn có cuộc sống nhẹ nhõm. Song vào những ngày như thế này, người tốt nhất định sẽ phải chết đấy.

Sờ lên đầu của đứa bé khác, hắn đứng dậy, đi thẳng về phía trước.

Trải qua giết chóc hồi lâu, giờ phút này, bộ áo choàng đen hắn mặc trên người hoặc nhiều hoặc ít đều bị rách, lộ ra một ít cơ bắp trần trụi. Chỉ là nhìn xem những bộ phận lộ ra này, liền cảm thấy một thứ kiên cường mà người thường không có được.

Cầm lấy cây côn, kéo dài nó đi theo sau. Trong khi Cây côn va chạm vào mặt đất tạo nên những âm thanh sắc nhọn rền vang, hắn bước từng bước một hướng về phía bắc, ánh mắt lạnh lùng.

Cái hướng đó chính đi về bến tàu của bến cảng Ngã Hành.



Trên bến cảng Ngã Hàng lúc này là từng chiếc từng chiếc thuyền lớn uy phong.

Cờ xí hình đầu lâu treo lên ở điểm cao nhất của cột buồm, màu đen của lá cờ giống như là mây đen che đậy toàn bộ bến tàu. Tại nơi này, thuyền lớn, thuyền nhỏ tính ra có hơn ba mươi chiếc, phần lớn người ở đây đều có sắc mặt hung ác, họ trò chuyện với nhau mà không kiêng nể điều gì.

Trên một con thuyền có thể tích lớn nhất trong số tất cả các thuyền ở đây, một người ngồi tĩnh tọa trước mũi tàu, vuốt một vật trong tay có độ sáng óng ánh. Khuôn mặt của hắn có chút tục tằng, ở giữa chân mày để lộ ra một cỗ hung tàn, dáng người cường tráng, mặc trên người một bộ giáp màu đen đặc chế, bên hông đeo một thanh trường đao có phong cách cổ xưa, trên tay còn mang theo một chiếc nhẫn màu xám bạc.

Hắn là kẻ cường đại nhất Đông Hải: Vua hải tặc Nguyên Ca.

Nhìn qua viên bảo thạch của một tên thủ hạ mới đưa tới, hắn tiện tay ném nó vào bên cạnh chiếc rương tràn đầy bảo thạch cùng loại. 

Sau đó, Nguyên Ca đứng dậy, hướng về bên đó vỗ tay, lập tức có một gã hải tặc khom lưng đi tới, mặt mũi tràn đầy cung kính, đứng đợi hắn ra lệnh.

- Gọi bọn chúng tăng tốc lên, tiền tài và bảo vật là vô hạn, nhưng thời gian lại có hạn đấy, cha của ta vẫn còn ở căn cứ chờ ta, chúng ta phải nhanh lên.

Nghe nhắc tới người cha của vị vua hải tặc Nguyên Ca, thân thể tên hải tặc đang khom người trở nên căng thẳng, dường như sợ hãi, hắn cúi đầu xuống, dùng thanh âm run rẩy nói:

- Vâng, thuyền trưởng!

Phân phó xong cho người hầu, Nguyên Ca uốn éo thân thể một cái, xương cốt phát ra tiếng răng rắc vang dội, rồi quay người đưa mắt nhìn về một mảnh ồn ào ở bên kia bến cảng, khóe miệng giương lên.

- Tòa thành thị này là của ta!

Là một tòa thành thị yên bình trong nhiều năm, bến cảng Ngã Hành là một trong những mục tiêu đánh cướp hắn đã thèm thuồng từ lâu, nhưng mãi không có cơ hội. Cho đến hôm nay, cuối cùng cơ hội cũng tới, tuy rằng những nhà huấn luyện pokemon ở đây có chút tiếng tăm, nhưng dưới thanh danh của cha hắn, bọn họ vẫn lựa chọn theo lý trí mà không còn để ý đến nơi đây, rời đi từ lâu.

Cha của hắn chính là nhà huấn luyện pokemon cao cấp!

Về lý do tại sao lại công kích ở ban ngày mà không phải là đánh lén vào đêm tối? Hiển nhiên đối với hắn, khi có đầy đủ sức mạnh khống chế toàn thành, tự nhiên muốn sử dụng phương thức cướp bóc tốt nhất để thu được lợi ích cao nhất. Ban ngày nhiều người, lại dễ nhìn thấy đồ vật, liền càng dễ tiến hành đánh cướp.

Cùng lúc hắn phát ra âm thanh cảm thán này chưa được bao lâu, lông mày của hắn liền nhíu lại.

- Hả?

Ánh mắt của hắn hướng về chỗ rất xa đằng kia, nơi hai bên là những quán rượu. Tại lúc hắn nhìn đến là tình cảnh hỗn loạn tưng bừng, mà trước đó nơi ấy đã yên ắng sau một cuộc cướp bóc máu tanh.

- Chuyện gì đang xảy ra?

Khoảng cách từ thuyền lớn đến đó là một khoảng cách cực xa, người thường căn bản là không thể nhìn rõ tình huống, song Nguyên Ca lại có thể dùng mắt thường nhìn thấy tất cả.

- Cái đó là…

Nhìn thấy tình huống ở đó, khuôn mặt của Nguyên Ca lộ ra vẻ khó hiểu và kỳ quái.

Hải tặc.

Trong mắt vị vua hải tặc nóng nảy, một nhóm lớn hải tặc đang nhanh chóng thối lui, như là sóng biển cuộn trào, trên mặt mỗi người không phải là vẻ đắc ý đầy sung sướng, hay là khuôn mặt cười vui đầy mỹ mãn, mà ngược lại lại là khuôn mặt đầy sợ hãi.

“Chuyện gì đang xảy ra?”

Trong đầu hắn vừa lóe lên ý nghĩa này, đôi mắt đã nhìn thấy trên bầu trời có cái gì như một con hải âu giương ra cánh lớn, theo mặt đất bay lên thẳng tắp một đường cho tới độ cao mười mấy mét, rồi như thiên thạch rơi rụng, ầm ầm đập vào nóc nhà.

Đó là… thân hình con người!



- A…

Đứng trên mặt đất, trong miệng của hắn phát ra tiếng cười khẽ không rõ ý nghĩa. Mà chiếc côn ở trên tay hắn càng được xoay ngang với lực lượng mạnh mẽ.

Côn sắt gào thét trong không khí, phát ra từng tiếng nổ vang, ầm ầm quét về phía tứ phương, trong tiếng gió mang theo những dòng máu đầm đìa, cùng với những tiếng kêu thảm thiết và thê lương, thừa sức làm người chân đập tim run và sợ hãi đến mất mật.

Ở trước mặt hắn là trọn vẹn mấy trăm tên hải tặc, đông nghịt như bọt biển. Nhiều người như vậy, thế nhưng họ dường như là những chú cừu non mềm yếu, bọn họ bị hắn dùng một cái côn dài hai mét đẩy lui về phía sau.

Trên người hắn cũng nhuốm đầy vết thương, hiển nhiên dù có tinh thần cường đại, hắn cũng không thể đón đỡ hết tất cả đòn đánh của phe địch.

“Chíu…”

Hắn lấy ra một quả pokemon, ấn vào nút bấm, đồng thời chiếu nó xuống đất, mở miệng ra lệnh:

- Paras, giết chúng cho ta!

Hắn biết mình cũng có cực hạn, trận chiến cuối cùng còn chưa nổ ra, cho nên hắn chỉ có thể kêu gọi Paras chia sẻ áp lực.

Paras và hắn bắt đầu điên cuồng đánh giết.

Hắn hoàn toàn không dựa vào đặc thù kỹ xảo và kỹ năng đánh nhau, mà chỉ nện xuống một côn lại một côn. Dưới uy thế của hắn, không người nào dám vọt về phía này, họ chỉ lo lùi lại và lùi lại.

Hắn dùng một cách thật đơn giản, đó là dùng sự giết chóc điên cuồng làm cho tâm lý của bọn hải tặc hung ác nảy sinh sợ hãi.

Hải tặc mà, chúng đều là những kẻ cùng hung cực ác, trên tay kẻ nào không có vài cái mạng sống của người khác, so với những tên côn đồ lưu manh, càng thêm dính nhiều máu tươi, càng thêm hung ác. Nhưng ở dưới tình huống giết chóc của hắn, lại liên tục lùi về phía sau, như thế cũng đủ biết ở đoạn đường này hắn đã giết chết bao nhiêu người.

Cứ mười bước giết một người đã không thể diễn tả được số lượng người chết trên tay hắn.

Mà sau lưng hắn, lại là một đường máu tươi ngắt quãng, trên đường lại đầy rẫy thi thể hoặc gần chết, hoặc đã chết của bọn hải tặc.

Lúc này có thêm Paras gia nhập chiến đấu, nơi đây hoàn toàn nghiêng về một phương.

Thân ảnh của Paras thoắt ẩn thoắt hiện, quỷ mị vô cùng. Mỗi lần nó hiện thân là có một người ngã xuống, ngực không thủng một cái lỗ to thì đầu cũng nát như tương.

Với phẩm chất Tướng cấp, nó chính là loại pokemon mà kinh nghiệm chiến đấu đã ngấm vào xương. Lúc này, nó chẳng khác gì một cỗ máy giết chóc, nó hoàn toàn không biết sợ hãi, cũng hoàn toàn không có nửa điểm chần chừ. 

Scratch, Slash, Giga Drain liên tục được nó sử dụng. Càng sử dụng, ba kỹ năng trên tay nó càng trở nên nhuần nhuyễn, độ thuần thục của kỹ năng không ngừng tăng lên, và do đó, uy lực của 3 kỹ năng ấy cũng không ngừng tăng cao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play