Sắc mặt tái mét, hắn vùng vẫy với mớ suy nghĩ rối rắm trong nội tâm rối loạn. Để đến cuối cùng, hắn quay nhìn về thân thể đứa con tràn đầy đinh nhọn, nhói đau, tự trách bản thân vô dụng. Rồi chỉ thẳng vào mặt bọn họ hét lớn:
- Các người quá đáng lắm! Tôi nhất định sẽ kiện lên tòa án!
Nghe một con người rơi vào đường cùng giãy giụa, nhóm cảnh vệ này càng cười to hơn:
- Ha ha ha... Bố mày không sợ, mày thích kiện thì cứ kiện!
- Mày tưởng bọn tao sợ sao? Đồ con lợn!
- Kiện đi! Rồi chống to hai mắt lên mà nhìn!
- Ha ha... Kiện đi! Bọn tao chờ!
- Kiện đi! Ha ha ha ha...
Cảm nhận được sự tự tin khôn cùng của bọn người đó, một cảm giác xấu xâm chiếm đầu óc hắn. Như thứ vi rút độc hại lan nhanh, nội tâm hắn nhanh chóng rạn nứt.
Và chẳng bao lâu sau, cảm giác ấy trở thành sự thật! Vi rút ấy đã bao phủ cả người hắn!
...
2 ngày sau, giữa tòa án.
Nguyên Vũ ôm lấy đứa con vì tổn thương quá mức mà đã hôn mê đứng giữa tòa án, trầm giọng trình bày:
- Thưa quý tòa! Con đường cha con chúng tôi đi qua, theo luật và nội quy của phía đông thành là hoàn toàn không cấm chạy nhảy. Con tôi nó chạy nhảy nhiều một chút thì sai sao? Mặt khác nó chỉ chạy nhảy có 15 mét mà thôi, chứ chẳng phải nó chạy nhảy gì quá nhiều. Thế có sai sao?
Và tiếp tục trình bày:
- Nếu như trong luật đã không cấm, ở đó càng không có biển báo nhắc nhở, thậm chí giữa con đường đó còn có nhiều người khác chạy nhảy, nhưng chỉ có cha con chúng tôi bị bắt giam. Mà cái lý do bị bắt lại là: “Chạy nhảy nhiều! Nhức mắt!”. Và bọn họ còn nói: “Chúng tao là luật! Luật là chúng tao! Mày thích thì cứ kiện!”.
Rồi ôm chặt lấy cơ thể nóng rang của con trai mình, xót xa:
- Thưa quý tòa! Rõ ràng hành động của họ là trái với luật! Chưa kể trong suốt hơn 2 tháng bị giam giữ, họ còn hành hạ, tra tấn chúng tôi. Và qua 2 tháng ròng tôi chờ đợi trong hi vọng, họ không sửa sai mà vẫn giam giữ chúng tôi, tra tấn càng thêm tàn khốc.
Mệt mỏi tràn về cơ thể hắn, hắn té xuống đất trong vô lực. Ánh mắt liệm đi, muốn ngất.
Nhìn thấy hắn như vậy, quan tòa, những tên cảnh vệ và những người xung quanh không tiến lên trợ giúp, mà cười cợt.
Vớt lại niềm tin vào công bằng của mình, với ý chí kiên cường, cuối cùng hắn đặt đứa con nằm ở trên mặt đất, cắn răng đứng lên, nói tiếp:
- Thậm chí từ hơn 2 tháng trước, phía đông thành không hề có thêm luật mới quy định chuyện cấm này, con đường kia vẫn có người chạy nhảy đó thôi! Xin hỏi con tôi chạy nhảy nhiều là vi phạm cái gì khi luật không cấm? Và vì sao người khác chạy nhảy ít trên đường thì không hề bị nhắc nhở, bọn họ vẫn còn nhởn nhơ mà không bị sao? Có công bằng không khi họ chỉ bắt giam cha con chúng tôi?
Vị quan tòa già cả cùng với các đồng nghiệp quan sát hồ sơ, nghe hắn trình bày từng chút. Thế nhưng đến cuối cùng, vị quan tòa nói:
- Ngươi phải hiểu để duy trì trật tự ở phía đông thành thì chạy nhảy là không được phép. Để duy trì trật tự bên ấy thì không được chạy nhảy. Huống chi con ngươi chạy nhảy nhiều lần trong 15 mét ấy? Cha con ngươi chính là lạm dụng chạy nhảy!
Vị quan tòa già đầy nếp nhăn nơi khóe mắt, lẩm cẩm gõ cái búa xuống một cái “bạch”, ánh mắt lóe lên một ý nghĩ nào đó, rồi đưa ra quyết định:
- Cho nên ta thấy quyết định của những tên cảnh vệ là không sai. Cha con ngươi bị bỏ tù chung thân là đúng! Trừ khi ngươi nộp phạt 200 triệu, còn không thì chấp nhận bản án đi!
Nhận được phán quyết, trong lòng hắn nở nụ cười tự giễu, 40 năm làm người nhưng giờ phút này lại khiến hắn cảm thấy bản thân mình quá non dại. Họ sẽ vì hắn mà lấy lại công bằng sao? Chỉ nhìn cái lý do vô lý và không hợp tình của vị quan tòa già, cũng đủ biết những ẩn ý phía sau.
Hiển nhiên, với vị quan tòa già, một con kiến không đáng giá so với một tên cảnh vệ, chứ nói chi là cả một nhóm cảnh vệ. Và cũng dễ hiểu, họ bao che khuyết điểm cho nhau giữa ban ngày ban mặt, giữa vô số quần chúng cũng là đương nhiên.
Hắn tự hỏi phải chăng ở Thành Thuận Vũ này, những việc tương tự xảy ra quá nhiều rồi. Thế nhưng bởi vì biết trước kết cục mà không ai dám khiếu kiện?
Phải chăng với bọn họ, quy định và luật lệ họ đặt ra chỉ để trưng bày? Họ muốn tống ai vào ngục thì tống, họ muốn tra tấn ai thì tra tấn.
Còn muốn kiện? Dư thời gian, dư công sức, dư hơi thì cứ đi kiện. Kết quả đã định sẵn từ đầu, kiện đi, kiện đi để rồi nhận lấy thất vọng tràn trề. Kiện đi, kiện đi để rồi họ vui sướng nhìn kẻ dân đen đau khổ, tuyệt vọng.
“Ha ha...” – Những tiếng cười âm u vang lên trong lòng bọn cảnh vệ, và cả các vị thẩm phán ngồi trên, như chế giễu con người phía dưới không tự lượng sức mình.
“Thấp cổ bé họng mà đòi kiện quan! Con sâu cái kiến mà đòi kiện củ khoai! Thằng bại não này, thần kinh của nó chắc có vấn đề.” – Muôn người đang xem nghĩ vậy.
Họ sợ cái gì? Họ sợ phiền phức!
Họ đang cố tránh nó đi là vì sao? Bởi vì chính họ cũng biết việc này sẽ không đi về đâu. Chuyện thường ở huyện, họ thấy nhiều như cơm bữa rồi!
Trong lòng Nguyên Vũ như tơ vò.
Khi hai người dân mâu thuẫn với nhau, hay khi người dân và người có quyền nổi lên tranh chấp, xin hỏi tòa án dựa vào cái gì để phán quyết?
Dựa vào luật!
Luật không cấm chạy nhảy ở đó, con hắn chạy nhảy trong 15 mét đoạn đường ấy là sai?
Đã bao lần hắn năn nỉ mà không có kết quả, bắt buộc hắn phải lên đây với hi vọng cầu cứu là vì hắn quá rảnh hay sao?
Công bằng ở đâu?
Lý và tình ở đâu?
Ngay cả một người giữ chức thẩm phán, lại đưa ra cái lý do hết sức vô lý ấy.
Bên phía đông thành có luật cấm sao?
Bên phía đông thành có biển báo nhắc nhở hay cái gì đại loại thế sao?
Đưa ra cái lý do: “Để duy trì trật tự, và vì lạm dụng chạy nhảy” mà bác bỏ khiếu kiện của hắn là đúng sao?
Mấy tên cảnh vệ kia bắt người không đúng luật, tra tấn, hành hạ hai cha con hắn suốt 3 tháng trời sao không bị xử phạt chút nào là vì sao?
Lẽ nào chỉ cần là người có quyền, thì dù phạm luật cũng không bị xử?
Ha ha ha... Thế thì đề ra luật lệ với nội quy để làm gì? Người có quyền cứ nhìn ai mà thấy không hợp thì bắt họ bỏ tù, đem tra tấn lấy niềm vui cho rồi, làm luật chi phiền phức vậy?
Nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó không cam chịu của hắn, vị quan tòa già nhấn mạnh:
- Quyết định của ta là quyết định cuối cùng! Ngươi không được phép khiếu kiện về vấn đề này nữa! Nếu tòa án tối cao không có ý kiến gì, thì cứ y thế mà làm!
Ngẩng mặt nhìn vị quan tòa già, nội tâm của hắn vỡ vụn, cuộc đời của hắn và con trai hắn đã rơi vào vực sâu vạn trượng.
Ai có thể cứu vớt cho họ đây?
“Không!” – Hắn gào thét trong lòng rồi lớn tiếng:
- Tòa án cấp này xử lý không công bằng, tôi sẽ kiện lên tòa án tối cao.
- Ngươi định vi phạm luật lệ của tòa án? Ngươi đang làm gì? Muốn tạo ra khiếu nại dằng dai, cãi cọ và gây mất trật tự? Coi chừng cái mạng của ngươi!
Vị quan tòa trừng mắt nhìn hắn, đe dọa.
Hắn ngẩn người ra. Không phải khi bị phán quyết không công bằng thì có quyền khiếu nại lên tòa án cao hơn sao? Đây chưa phải là tòa án cao nhất mà?
Và hắn vội vàng biện giải:
- Theo luật, tôi có quyền khởi kiện phán xử không công bằng, tôi có quyền khiếu nại hành vi không đúng chuẩn mực, hành vi không tuân theo pháp luật của ngài!
Vị quan tòa già sầm mặt lại, giận dữ đứng phắt dậy, gầm lên:
- Im mồm, còn cãi chày cãi cối à? Đây là phán quyết cao nhất! Cút!!!!!!
Công bằng?
Cuộc đời này chưa từng có công bằng qua...
Vọng tưởng và hi vọng vào hai chữ “công bằng” chỉ tự chuốc lấy đau khổ và nhận lấy miệt thị.
Hành động của bọn cảnh vệ và phán quyết của vị quan tòa già đã thể hiện ra mặt đối lập ấy.
Hiển nhiên nếu nghĩ rằng chỉ cần tuân theo theo luật của Thành Thuận Vũ là yên ổn sống ở đây thì một trăm phần trăm đã sai. Dường như dưới vỏ bọc luật pháp nghiêm minh, cũng như đề cao công bằng ấy là vô số luật ngầm và luật rừng.
Và có lẽ, nơi đây khuyến khích công dân đi nịnh hót và bợ đít quan lại để sống tốt hơn.
Không sai luật? Phí lời, quan là luật, luật là quan!
Kiện cáo? Cứ thoải mái, quan chẳng sợ!
...
Đau khổ giằng xé trong mưa, khóc nức nở như một đứa bé, Nguyên Vũ chết lặng.
Hắn như mất đi hết cảm xúc, không còn nhận ra được gì.
Thật lâu, thật lâu sau... Vẫn ôm thi thể đứa con, hắn ngẩng mặt nhìn trời, hai mắt tuôn ra hai dòng máu tươi chảy dài, run rẩy gào lớn:
- Công bằng? Ha ha ha ha... Cuộc đời này chưa từng có công bằng! Nắm đấm to mới là đạo lý!
Mưa chợt dừng, gió ngừng bay, mây tiêu tán... Cả thiên địa quy về tĩnh mịch, càn khôn bất động, nhật nguyệt phai mờ.
Bỗng giữa vòm trời trên đầu hắn xuất hiện một vầng sáng đỏ kéo dài về mọi hướng, nó đỏ tươi như máu, chứa đựng đầy hận thù, che kín đi luân lý và thường đạo.
Dị tượng sinh ra, ắt có lý do!
Cuộc đời này đã đẩy một con người rơi vào bi kịch. Cuộc đời này đã đánh đổ sự lương thiện trong tâm hồn Nguyên Vũ. Cuộc đời này đã đẩy hắn vào con đường không lối thoát. Cuộc đời này đã chú định vận mệnh của hắn!
Kể từ lúc này, một kẻ máu lạnh vô tình bước đi trên con đường khiến nhiều người sợ mất mật khi nhắc đến tên của hắn, một kẻ tàn bạo xuất thế tạo nên mưa máu tanh tưởi trải khắp mọi nơi.
Tà Vương xuất thế, thiên hạ đều kinh!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT