Mấy ngày sau, tại quán rượu Ocean.

Perli quan sát thân hình vội vội vàng vàng tiến vào quán của “hắn”, nhỏ nhẹ gật gật đầu.

Đối với lão Perli, “hắn” đích thật là cái người rất chịu khó, đối đãi với mọi người thân thiện, tử tế, nhìn không giống một cái thiếu niên mới mười bốn, mười lăm tuổi. Đặc biệt, làm ông chủ, lão cực kỳ yêu thích nhân viên có tay chân lanh lẹ, làm việc cực tốt để ngươi không yên tâm không được như vậy.

Im lặng nhìn vài giây, ánh mắt của lão chuyển hướng tới một người phục vụ khác, khóe miệng nhếch lên, không khỏi lại lắc đầu.

So sánh với “hắn” mà nói, quả thực người này là quá khiến người ta thất vọng. Không chỉ có bản tính côn đồ, lại còn đi trễ về sớm, luôn luôn làm việc cho có. Nếu không phải hắn là con trai của tên Cô Độc, có cô vợ tên Uyển Nhi, mà hai người lại là bạn thân của lão, thì lão đã sớm đuổi cổ tên khốn Cô Đồn này ra khỏi quán rượu rồi.

Khẽ thở dài, lão Perli nhìn về thắt lưng của “hắn”, nơi có một quả pokemon, nhìn chằm chằm mấy giây sau, liền chuyển ánh mắt đi chỗ khác.

Rất dễ hiểu, ngươi có thể mang pokemon phòng thân thì được. Nhưng ở chốn đông người, ngươi nên tôn trọng người khác, chớ bao giờ lấy ra pokemon của mình mà khoe khoang, hay chỉ là vô ý vui đùa. Nơi công cộng, trừ trường hợp bất khả kháng, tốt nhất không nên để pokemon thoát ra khỏi quả pokemon.

Trên quầy lại không có việc gì, lão Perli đột nhiên nhớ ra cái gì đó, đối với “hắn” hô to:

- Hành Giả, tới đây một chút.

Thiếu niên quay đầu, thấy ông chủ kêu gọi chính mình, liền bưng khay thức ăn phân phát cho các vị khách, sau khi làm xong liền chạy tới.

- Ông chủ, có chuyện gì sao?

Lão Perli cười nhẹ một tiếng, nói ra:

- Hành Giả, vài ngày sau con gái của ta – Swally Perli, cùng với các bạn học của nàng muốn ra ngoài cắm trại dã ngoại, ta không quá yên tâm để bọn họ đi ra ngoài như thế. Cho nên ta nghĩ mời ngươi giúp ta một chuyện, ngươi có thể đi cùng với các nàng được chứ?

“Hắn” khẽ giật mình, gương mặt nhăn lại.

Một giây về sau, “hắn” cảm thấy chính mình biểu lộ có chút không thích hợp, vô ý thức giật giật khóe miệng, lại điều chỉnh nét mặt của mình trở nên tự nhiên một chút, không giống như vậy cứng ngắc.

- Ông chủ, chuyện này e rằng tiểu thư Perli sẽ không hy vọng ta đi cùng. Hơn nữa nếu ta đi, quán rượu làm sao bây giờ?

Đối với cùng người khác ra ngoài, “hắn” căn bản không có bất cứ hứng thú gì.

Swally dù có xinh đẹp thế nào thì đều cùng “hắn” không có bất cứ quan hệ nào.

- Hắn không đi, ta đi!

Ở thời điểm khó xử này, Cô Đồn vốn một mực du đãng bỗng nhiên lên tiếng, vẻ mặt đã biến thành ân cần, hắn không ngừng đi tới vị trí của hai người.

- Chú Perli, ngươi cũng hiểu mà, trong quán rượu có nhiều việc bề bộn, thiếu Hành Giả thì không được. Nhưng là ta cảm thấy cho ta đi cùng với tiểu thư Perli lại vô cùng thích hợp. Chú Perli, liền để ta đi cho, ta tuyệt đối cam đoan, tiểu thư Perli nhất định có thể bình an trở về.

Nghe gã Cô Đồn nói thế, “hắn” có chút động lòng.

Nếu như có người có thể thay thế “hắn” đi, việc này cớ sao lại không làm? “Hắn” còn cần thời gian huấn luyện con Paras đây. “Hắn” còn cần thời gian chọn nơi vắng vẻ huấn luyện Butterfree đây. “Hắn” còn cần thời gian đi cướp bóc đây. “Hắn” ước gì mình có nhiều thời gian ở một mình.

Vừa nghĩ như thế, “hắn” định cố tình giúp tên Cô Đồn nói chuyện, nhưng nhìn thấy biểu lộ trên mặt lão Perli có chút quỷ dị, môi rung rung thoáng phát, nhưng không có mở miệng.

- A!

Lão Perli phát ra một tiếng cười khẽ, thanh âm trầm thấp, nghe giống như là một chiếc chuông khổng lồ đang rung động “boong boong”, âm thanh hợp tấu cùng cộng hưởng.

- Cô Đồn, may mắn ngươi gọi ta một tiếng chú, có một số việc ta không có cùng cha ngươi nói, ngươi làm ở đây mấy ngày nhưng rốt cuộc đã làm bao nhiêu chuyện tình? Trong lòng ngươi hiểu rõ. Ngươi vẫn là ở đây làm việc cho tốt, còn chuyện của con gái ta, ta tự mình nắm chắc, không cần ngươi quản, cũng càng không cần ngươi quan tâm.

Lời nói vừa ra, Cô Đồn lập tức biến sắc.

Lão Perli nói chuyện với giọng nói rất bình thường, nhưng ý tứ lại như là một con dao với cái lưỡi dao sắc bén, nó đã đâm trúng trong lòng của hắn.

Hắn nhếch miệng, tuy có chút không phục, nhưng sau khi trầm mặc vài giây, vẫn là nói một tiếng:

- Chú Perli, ta đã biết.

Thở nhẹ ra một hơi, lão Perli quay mặt qua, cười hì hì nói với “hắn”:

- Không có việc gì, người trẻ tuổi nên đi ra ngoài nhiều một chút, coi như ta xin ngươi giúp một chuyện, được hay không được?

Đối phương đều đã nói như vậy rồi, “hắn” tự nhiên không có cách nào từ chối:

- Được rồi ông chủ, ta nhất định sẽ đi.

Ít nhất lão chủ quán cho “hắn” một nơi để ở, dù rằng đó là tính toán lợi nhuận tương lai của lão, nhưng mà đó cũng xem như là một ân tình, có ân không báo thì không chút thích hợp. Lại nói tiếp, chút chuyện nhỏ này cũng không có gì, nhiều lắm là lãng phí thời gian một hai ngày. Mặc dù làm cho kế hoạch của “hắn” chậm trễ, thế nhưng cũng không có ảnh hưởng quá lớn.

- Vậy làm phiền ngươi rồi. Đúng rồi, chưa gì ta đã quên, ta phải đi ra ngoài đòi nợ, tên khốn kia thiếu nợ ta mười cái tiền đồng mà hồi lâu còn chưa trả đây. Ngươi trông tiệm hộ ta một chút.

- Ông chủ, không có vấn đề gì.

Lão Perli dương dương đắc ý, ngửa đầu đi ra quán rượu của mình.

Đi ra vài bước về sau, hồi tưởng lại bộ dáng của “hắn”, bỗng nhiên nhíu mày. Người này tựa hồ có chút phản cảm với con gái của mình.

Trong đầu xẹt qua khuôn mặt cứng ngắc của người thiếu niên khi nhắc đến việc kia, mặt lão cũng có chút biến hóa. Đối với lão, an toàn của con gái vẫn rất trọng yếu. Tuy rằng nói giao cho người có trách nhiệm sẽ tốt hơn nhiều so với kẻ vô tâm, thế nhưng nếu giao cho kẻ vô cùng phản cảm về con gái mình, e rằng hai bên sẽ xảy ra xung đột.

- Có thể là ta không có chú ý chăng? Nhiều năm không có trải qua cuộc sống mạo hiểm rồi, có khi sức quan sát cũng hạ thấp vài cái cấp bậc.

Ở trong quán rượu, “hắn” như cũ là bận bịu đến mức không nghỉ tay.

Đã qua mười mấy phút, trong lúc “hắn” vô tình ngẩng đầu quan sát quán rượu, trông thấy vẻ mặt gã Cô Đồn ảm đạm, “hắn” do dự một chút mới lên tiếng nói:

- Kỳ thật không phải khó khăn như ngươi nghĩ, muốn tiếp cận Swally thì còn rất nhiều cơ hội.

Dĩ nhiên “hắn” chỉ còn ở đây khoảng chục ngày nữa, “hắn” không muốn gây sự hay chọc ai ôm giận vào lúc này. Với hình tượng một nhà huấn luyện pokemon có tiềm lực trong tương lai, thân thiện là đức tính “hắn” cần phải đóng thật đạt. Một nhà huấn luyện pokemon không có tính thân thiện thì làm thế nào có thể huấn luyện pokemon của bản thân ngày càng hùng mạnh? Chỉ dùng bạo lực sợ rằng chỉ mang lại hiệu quả ngược.

Cô Đồn ngẩng đầu nhìn “hắn”, không nhịn được mắng:

- Ngươi không rõ, ta không phải vì Swally.

- Há, đó là vì cái gì?

- Bến cảng Ngã Hành chỉ có duy nhất một học viện, ở học viện này có rất nhiều người có gia thế quyền quý hoặc tiền đầy bồn bát. Nếu như có thể làm quen và tạo mối quan hệ tốt đẹp với bọn họ, trở thành bạn bè của những con em quyền quý, về sau nhất định ta sẽ có được một tiền đồ cực kỳ tốt. Chỉ cần theo sau bọn hắn, ta chắc chắn sẽ có huy hoàng cùng vinh quang! Khi đó, ta cũng tuyệt đối không có chênh lệch với con em quyền quý là bao.

Ánh mắt của gã Cô Đồn sáng ngời, nhưng nghĩ tới sự thật, lại ảm đạm, một màu sa sút tinh thần:

- Đáng tiếc cơ hội này lại không ở trên tay ta, lão Perli chết tiệt lại không cho phép ta đi, thật sự là đáng tiếc, thật sự là đáng hận.

Nghe thấy âm thanh chửi bới ấy, “hắn” nhíu mày, bày ra bộ dáng bức bình phong nên có, bưng lên chén đĩa lại để xuống, thanh âm đột nhiên lạnh xuống.

- Ồ? Thì ra liền chỉ vì việc này mà ngươi chửi bới lão Perli? Có tất yếu phải làm thế không?

- Ta mắng hắn thì làm sao vậy? Mắc mớ gì tới ngươi?

Gã Cô Đồn trợn trắng mắt, gã tựa hồ như nhớ ra cái gì đó, gã vươn tay ra, bắt lấy cổ áo của “hắn” trong một phát, đẩy ngã “hắn” xuống quầy rượu. Đương nhiên là “hắn” cố ý để gã thỏa thích làm như vậy.

- Nếu không phải ngươi nịnh hót, cái lão Perli đáng chết như thế nào sẽ chọn ngươi đi mà không phải là ta?

Nhìn thấy bàn tay đối phương đang nắm chặt cổ áo của mình, “hắn” ngẩng đầu, nhìn xem ánh mắt hung ác đối diện, khóe miệng hơi vểnh lên.

Vô luận ở thế giới nào, luôn không thể thiếu loại người này, ưa thích biểu hiện sự nóng giận của bản thân, luôn tự cho mình đều đúng, đem hết thảy sai lầm đẩy hết lên thân người khác. Thời điểm như thế này, nếu là một người thiếu niên làm lụng mệt mỏi mà không có sức lực, nói không chừng liền nhịn, mà “hắn”…

“Hắn” nhẫn nhịn đã đủ rồi. Không, nói cách khác là đã đến giờ “hắn” đem việc này gắn lên bức bình phong của mình cho nó trở nên vững chắc hơn. Ban đầu nếu như gã Cô Đồn nghe lời khuyên của “hắn” mà để mọi chuyện trở thành yên lặng thì bức bình phong của “hắn” chỉ được dát thêm một viên sỏi nhỏ, còn bây giờ? Ha ha… Có mà mười viên gạch. “Hắn” ngu sao mà bỏ?

- Mặt ngươi làm sao vậy?

Mặc cho đối phương bắt lấy cổ áo của mình, “hắn” chỉ vào mặt của gã ta, khuôn mặt bình tĩnh nói ra.

Gã Cô Đồn sững sờ, gã vẫn nắm chặt cổ áo của “hắn” không có buông ra:

- Mặt ta làm sao?

- Nó sưng lên.

- Không có a.

Gã sờ sờ khuôn mặt của mình, lẩm bẩm nói ra câu ấy, trong nội tâm có chút không hiểu.

Lúc này, lập tức một cái tát mang theo gió rít đánh tới.

Gã ta còn không kịp phản ứng, má phải lập tức lõm xuống, dưới lực đánh, gã chỉ khẽ nhếch miệng “A” một chữ, nhưng còn chưa kêu xong, cả người đã bay lên.

Gã bị quất cho một cái tát trực tiếp vào mặt. Và rồi bị lực đánh đẩy văng ra xa, té xuống đất!

Đầu gã một hồi vù vù trăng sao, như là đi vòng quanh bảy tám chục vòng tròn, trong khoảng thời gian ngắn, đầu óc trống rỗng.

- Vừa rồi không có sưng, hiện tại, nó sưng lên.

“Hắn” hời hợt nói ra một câu, xòe bàn tay ra, sửa sang lại quần áo bị nhăn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play