Bên phía Địch Chi vẫn chưa tìm ra manh mối.

Không phải Hàn Tinh Vũ học về máy tính sao? Nếu anh ta trở về Hồng Kông, hẳn là anh ta cũng làm công việc liên quan đến máy tính? Thần đồng ban đầu chính là một chiếc máy tính có nhân tính, nghề nghiệp của họ càng thích hợp liên quan tới máy tính hơn so với bất cứ ai, đúng không? Sao tôi lại không nghĩ đến điểm này chứ?

Tôi lật tìm kiếm dữ liệu của tất cả các công ty máy tính, mục tiêu tập trung vào các công ty máy tính có quy mô lớn. Cuối cùng tôi cũng tìm được anh ta. Khi nhân viên trực điện thoại nói: “Công ty chúng tôi có một vị tên Hàn Tinh Vũ.” Vào giây phút đó, tôi quả thực hưng phấn đến độ nhảy cẫng lên.

Thư ký của anh ta lại nói:

“Ngài Hàn đã đến khu trò chơi.”

Lẽ nào tuổi tâm lý của anh ta vẫn dừng lại ở mười tuổi?

Tôi để lại cách thức liên lạc của tôi. Hôm sau, tôi nhận được điện thoại của Hàn Tinh Vũ. Giọng nói của anh ta sang sảng mà hớn hở.

Tôi nói nhanh gọn:

“Tôi có thể làm một cuộc phỏng vấn với anh không?”

“Là về cái gì?” Anh ta hỏi.

“Câu chuyện của thần đồng.” Tôi nói.

Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười vui vẻ của anh ta, cũng sảng khoái đồng ý. Tôi hẹn ngày hôm đó sẽ đến phòng làm việc của anh ta.

Tôi cho rằng thần đồng lớn lên sẽ mau già hơn so với những người cùng tuổi. Tuy nhiên, Hàn Tinh Vũ đứng trước mặt tôi có vẻ mặt trẻ măng, khiêm tốn lại lịch sự. Anh ta vẫn giống trên bức hình cũ kia, có một đôi mắt to, chỉ có điều không còn thấy mái tóc xoăn tự nhiên, có lẽ đã bị cắt ngắn. Anh ta bây giờ là giám đốc công ty máy tính gia đình Hùng Nùng. Tôi phát hiện anh ta thuận tay trái, Lý Hi Minh cũng vậy. Lẽ nào người thuận tay trái hay dùng não phải thực sự tương đối thông minh sao?

“Sao cô biết chuyện của tôi?” Hàn Tinh Vũ hiếu kỳ hỏi tôi.

“Tôi đã gặp thầy Mạc.” Tôi trả lời.

“Á, thầy Mạc vẫn khỏe chứ?”

“Thầy đã về hưu, thế nhưng thầy có ấn tượng sâu sắc với anh.”

“Nhà thầy ấy có rất nhiều bánh quy chocolate rất ngon, là vợ thầy làm. Tôi vì mấy cái bánh quy đó nên mới để thầy kiểm tra.” Hàn Tinh Vũ mỉm cười nhớ lại. Chuyện anh ta nhớ nhất không phải là khi tám tuổi đã có thể tính nhẩm ra một số bảy chữ số của một số lũy thừa ba và một số mười chữ số của một số lũy thừa tám, mà là món bánh quy của vợ thầy giáo.

“Lý Hi Minh cũng nhớ món bánh quy này nhất.” Tôi cười nói.

“Cô đã gặp Lý Hi Minh rồi sao? Anh ta khỏe chứ?”

“Anh ta hiện đang làm người phát thư trong văn phòng luật nơi bạn của tôi làm việc. Năm mười một tuổi, thiên phú của anh ấy đột nhiên biến mất, trở thành một người bình thường.”

“Bài phỏng vấn của cô là muốn đặt hai chúng tôi cùng chỗ để so sánh sao? Như vậy không hay lắm.” Anh ta thân thiết hỏi.

Tôi từng nghĩ rằng anh ta sẽ là một quái nhân,nhưng trí tuệ của anh ta lại không làm cho anh ta trở nên vô tình và kiêu ngạo.

“Con người với nhau không nên so sánh, tôi cũng không định làm vậy.” Tôi nói, “Cuộc sống hiện nay của Lý Hi Minh rất hạnh phúc, anh ta cũng không hoài niệm những tháng ngày làm thần đồng. Cái tôi muốn viết chính là sự trưởng thành và mộng tưởng của hai đứa trẻ được cho là thiên tài.”

“Được rồi! Tôi chấp nhận phỏng vấn của cô.” Anh ta nói.

Anh ta lại hỏi tôi: “Sao cô tìm được tôi?”

“Quá trình đó tương đối ngoằn ngoèo.” Tôi cười nói.

Tôi kể cho anh ta nghe đại khái quá trình tìm kiếm anh ta.

“Hai năm trước, tôi còn chưa làm công việc này ở đây.” Anh ta nói.

“Vậy anh đã ở đâu?”

“Tôi làm giám đốc một ngân hàng vốn nước ngoài ở phố Wall.”

“Khi đó anh chỉ mới hai mươi sáu tuổi, cấp dưới của anh sẽ nghe lệnh một vị giám đốc tuổi vẫn còn trẻ như thế sao?”

Anh ta nở nụ cười: “Lúc đó tôi giả ba mươi tuổi.”

“Sao anh lại chạy đến phố Wall vậy? Anh học về máy tính mà.”

“Tôi muốn hiểu rõ tiền tệ.”

“Hiểu rõ?”

“Hiểu rõ hoạt động của tiền tệ, tương lai mới có thể làm tốt việc kinh doanh máy tính này. Không tìm được nhà đầu tư mà nói, thì mộng tưởng bay cao bay xa thế nào cũng không có cách nào thực hiện được.”

“Vậy, mộng tưởng của anh là gì?” Tôi hỏi.

“Hiện nay chúng tôi đang cố gắng phát triển một phần mềm xa lộ thông tin.”

Cái gọi là xa lộ thông tin chính là internet sau này chúng ta biết đến. Vào năm 1994, cái danh từ internet này vẫn chưa được phổ biến.

“Đến lúc đó, thế giới này sẽ có sự thay đổi to lớn. Khoảng cách trên thế giới sẽ rút ngắn lại, kiến thức sẽ là miễn phí.”

“Vậy chuyện anh muốn làm chính là…”

“Đại học trực tuyến.” Anh ta nói, “Mỗi người đều có thể nhận được tri thức trên mạng internet.” Anh ta đắc ý nói.

“Sao anh lại quay về Hồng Kông? Ở nước Mỹ phát triển không phải rất tốt sao?”

“Tôi muốn làm chút gì đó cho người Trung Quốc. Trong tương lại, đại học trực tuyến phải phát triển tại Trung Quốc đại lục.”

Anh ta lòng đầy ước mơ, tôi lại cảm thấy chấn động. Đây là xa lộ rộng lớn bao nhiêu? Tại thành phố nhỏ như Hồng Kông này, lý tưởng thật xa xỉ, con người đang ở trước mặt tôi, là một người phấn đấu vì lý tưởng của bản thân.

“Hoặc có lẽ tôi sẽ thất bại.” Anh ta lại nói.

“Con người không có lý tưởng, lúc đó chẳng phải đã thất bại rồi sao?” Tôi cảm thán.

“Cô thích Don Quixote không?” Anh ta hỏi.

Tôi vốn định nói, tôi đã có một thời đọc cuốn tiểu thuyết của Cervantes[2] này, khi đó tôi mười một tuổi. Ai dè anh ta nói:

[2] Cervantes tên đầy đủ là Miguel de Cervantes y Saavedra (29/9/1547 – 23/4/1616) là tiểu thuyết gia, nhà thơ và nhà soạn kịch Tây Ban Nha. Ông được biết đến nhiều nhất với cuốn tiểu thuyết hai tập Don Quixote de la Mancha, được coi như tiểu thuyết hiện đại đầu tiên của châu Âu, một trong những tác phẩm vĩ đại nhất trong văn học phương Tây, và là tác phẩm lớn nhất bằng tiếng Tây Ban Nha. (Theo wiki)

“Tôi đọc ‘Don Quixote’ năm tôi sáu tuổi, tôi liền thích ông ta. Ông ta có lẽ là kẻ điên, thế nhưng tôi thích tinh thần của ông ta. Có đôi khi người ta khát khao một mộng tưởng không thể thực hiện.”

Chúng tôi đã trò chuyện rất nhiều về công việc của anh ta. Cuối cùng, tôi hỏi anh ta: “Cuộc sống của thần đồng hạnh phúc chứ?”

“Khi học đại học là không vui nhất.” Anh ta đáp lại.

“Tại sao?”

“Tôi mười bốn tuổi đã học đại học, tất cả bạn nữ cùng lớp của tôi đều lớn hơn tôi bốn, năm tuổi. Họ đều xem tôi là trẻ con, và không hẹn hò với tôi.” Anh ta cười nói.

“Tuổi tâm lý của anh hiện nay cũng là hai mươi chín tuổi chứ?” Tôi lại hỏi.

“Sao cô lại hỏi như vậy?”

“Hôm qua, thư ký của anh đã nói rằng anh đến khu vui chơi.”

“Đúng vậy, tôi đến đó có chuyện cần suy nghĩ.”

“Đến khu vui chơi để suy nghĩ công việc.”

“Khi tôi còn bé, tôi chưa từng đến khu vui chơi.” Anh ta nói, “Tôi không hòa hợp với các bạn nhỏ khác. Để chứng minh bản thân không giống với những người khác, tôi ngang ngạnh nói đi khu vui chơi quá trẻ con. Đến khi lớn rồi, tôi mới biết bản thân mình đã đánh mất thứ gì.”

“Anh thích chơi trò chơi nào?”

“Vòng xoay ngựa gỗ.” Anh ta nói với một nụ cười trẻ con.

“Tôi cũng vậy!” Tôi hưng phấn reo lên.

“Vòng xoay ngựa gỗ chơi vui nhất là những vòng xoay ngựa gỗ ở Châu Âu hay lưu động khắp nơi. Địa điểm và giờ mở cửa không cố định, lúc đang lái xe bắt gặp một vòng xoay ngựa gỗ liền có thể lập tức dừng xe ở một bên rồi lên chơi, như có một niềm vui ngẫu nhiên ập đến.” Trong suốt quá trình phỏng vấn, đây là thời khắc tôi thấy sự ngây thơ chất phác trẻ con nhất của anh ta.

“Sao cô thích trò này?” Anh ta bỗng hỏi tôi.

“Tôi thích cảm giác mãi mãi không dừng lại.” Tôi nói.

“Thế nhưng, âm nhạc sẽ dừng.” Anh ta nói.

“Đúng thế, đó là lúc tôi cảm thấy mất mát nhất. Nhưng mà âm nhạc nhất định sẽ lại vang lên.” Tôi cười nói.

Đó là lý do tôi thích vòng xoay ngựa gỗ. Nó là một nơi chốn bình yên, vĩnh viễn không kết thúc, vĩnh viễn viên mãn. Nếu cuộc sống cũng như vậy, thật tốt biết bao?

Thế nhưng, cuộc sống luôn muốn chúng ta lĩnh hội sự viên mãn ở trong tiếc nuối. Không phải sao? Chúng ta từ trong nỗi nhớ chia tay lĩnh hội được niềm hạnh phúc khi gặp nhau. Chúng ta từ nỗi đau bị phản bội lĩnh hội được sự đáng quý của sự chung thủy. Chúng ta từ trong nỗi đau thất tình lĩnh hội thâm tình tay nắm chặt tay.

Vào lúc đó, tôi không ngờ rằng, trong quá trình tìm kiếm và quen biết Hàn Tinh Vũ, tôi cũng song song ngẫu nhiên gặp một nơi chốn bình yên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play