Những điều anh quan tâm, yêu thích và cần chịu trách nhiệm không nhiều, em là một trong số đó. Anh cũng không cần làm tốt nhất, chỉ muốn làm những gì em yêu cầu, mở lối đường núi, gặp nước bắc cầu cho em, dùng cách ngốc nghếch nhất để nói em biết rằng: anh thực sự, vô cùng yêu em.
————-
Lượng du khách trong mùa xuân năm nay nhiều nhất trong các năm. Đường sắt, đường bộ, đường thủy, đường hàng không cũng vận chuyển hành khách nhiều nhất. Cho dù các công ty hàng không lớn đều có sự chuẩn bị, nhưng đối mặt với sự "di dân" toàn quốc quy mô lớn này, đa số các công ty vẫn xuất hiện tình trạng lực bất tòng tâm.
So sánh như vậy thì ưu thế nhân sự của Hàng không Trung Nam đã hiển hiện rất rõ. Trong tình trạng phải đảm bảo giờ giấc nghỉ ngơi đầy đủ của các phi công, họ vẫn giữ được trạng thái tốt nhất cho việc thay đổi tổ bay. Mà nhân viên của Trung Nam lại vì Cố Nam Đình, và cả mọi lãnh đạo của bộ phận bay từ các ngày cận tết đến tận trong Tết đã đích thân lên đường, để tiện cho công ty tiến hành sắp xếp nhân sự, giải thoát bớt sự căng thẳng của phi công khi thiếu người, đảm bảo tinh thần sung mãn cho họ.
Đương nhiên trong số những nhân viên tích cực đó không bao gồm Kỳ Ngọc. Khi cô ta nhận ra, trong thành viên tổ bay mà Cố Nam Đình là cơ trưởng chắc chắn có Trình Tiêu, cô ta không còn có thể tự lừa mình dối người mà cho rằng tin đồn Cố Nam Đình thích phi công Trình Tiêu là giả được nữa. Nhận thức đó khiến tâm trạng cô ta sa sút cực điểm. Ngay cả tiếp viên trưởng cũng nhận ra sự bất thường đó và hỏi: "Cảm thấy không khỏe hả?"
Kỳ Ngọc chỉ có thể nghiến răng phủ nhận: "Không ạ, chỉ hơi mệt thôi." Sau đó nhìn bảng phân công chuyến bay, đợi cơ hội lần sau được cùng chuyến bay với Cố Nam Đình.
Hôm tết Nguyên Tiêu 15 tháng Giêng, Cố Nam Đình bay trên chuyến bay từ thành phố G đến thẳng đảo Bali, cơ phó vẫn là Trình Tiêu.
Lúc Cố Nam Đình lên máy bay, Kỳ Ngọc đã chờ đợi bao lâu cơ hội này đang đứng trước cửa buồng lái, "Anh Nam Đình, em để một ly café trong đó cho anh. Chuyến này anh phải bay tám tiếng, em lo anh..."
"Không cần đâu." Ánh mắt Cố Nam Đình lướt qua gương mặt được trang điểm tỉ mỉ của cô ta, anh sực nhớ ra điều gì đó, "Được, cám ơn."
Kỳ Ngọc từ thất vọng chuyển sang mừng rỡ vì anh đã thay đổi ý kiến, "Bữa trưa lát nữa em sẽ mang vào cho anh."
"Không cần, anh có chuẩn bị, của Trình Tiêu cũng không cần mang vào." Cố Nam Đình đi được hai bước lại ngừng, quay lại nhìn cô ta: "Bác gái Kỳ có gọi điện cho anh, hy vọng anh điều em sang khu vực thành phố S. Em lại từ chối nhận sự điều động bình thường của công ty, xin Lâm Tử Kế ở lại? Kỳ Ngọc, cha mẹ không thể xa con được. Ngoài ra có những lời vốn không nên do anh nói, nhưng anh vẫn muốn nhiều chuyện một chút, rốt cuộc là đồng nghiệp của nhau, cho dù đối phương không phải là sự lựa chọn của em thì cũng cố hết sức đừng làm tổn thương, đừng chà đạp người khác."
Anh lại biết cả mối quan hệ giữa cô ta và Lâm Tử Kế, bao gồm... sự lợi dụng của cô ta?!
Trong mắt Kỳ Ngọc đã rưng rưng lệ, cô ta nghẹn ngào: "Em chỉ muốn ở lại tổng bộ, ở lại cạnh anh."
Ở lại cạnh tôi? Cố Nam Đình nhìn vào mắt cô ta, bỗng hiểu ra, anh hơi nhăn mày, "Đừng lại chuyện vô ích, anh đã có người trong lòng mình rồi." Sau đó nhắc nhở, "Sau này ở công ty vẫn nên gọi anh là Cố tổng."
Kỳ Ngọc trong tích tắc tâm đã nguội ý đã lạnh.
Trình Tiêu kiểm tra máy bay xong, lúc lên đã phát hiện mắt Kỳ Ngọc đỏ hoe, rõ ràng mới khóc xong.
Trong thời gian đợi cất cánh, Cố Nam Đình đưa bình giữ nhiệt mà trước đó Kỳ Ngọc mang vào buồng lái cho Trình Tiêu, "Buổi tối không ngủ được thì anh chịu trách nhiệm."
Trình Tiêu mở bình ra, phát hiện bên trong là café, cô thông minh hỏi ngay: "Mượn hoa dâng phật à, là anh chọc cho người ta phải khóc hả? Sắp bay rồi, không lo ảnh hưởng tới cảm xúc của cô ta à?"
Đối với sự nhạy cảm của cô, Cố Nam Đình không hề bất ngờ, "Nếu cô ấy vẫn muốn công việc này thì nên điều chỉnh tốt cảm xúc của mình."
Trình Tiêu xuýt xoa, "Đúng là tàn nhẫn."
"Anh xưa nay luôn biết phân biệt cuộc sống và công việc, biết rõ nặng nhẹ thế nào." Cố Nam Đình quay sang hỏi cô, "Giống như với em, thời gian làm việc thì em là nhân viên của anh, ngoài ra thì em là đối tượng mà anh theo đuổi."
"Cố tổng nếu đã nguyên tắc như thế," Trình Tiêu lắc lắc bình giữ nhiệt trong tay, "Cái này để làm gì đây?"
Cố Nam Đình cười, "Còn làm gì được, đương nhiên là lợi dụng công việc để lấy lòng em rồi."
Trình Tiêu phê bình anh, "Công tư bất phân."
Cố Nam Đình cũng không để bụng, anh hỏi: "Lễ phục là kiệt tác của cô ta à?"
Lúc này trên đài chỉ huy chỉ thị: "3369 được phép cất cánh."
Trình Tiêu đặt bình nước xuống, giọng trong trẻo lặp lại huấn lệnh: "3369 có thể cất cánh."
Tất nhiên Cố Nam Đình cũng không truy hỏi cô điều gì vào lúc này, anh không suy nghĩ gì nữa, đẩy cần số về vị trí chỉ định. Tiếp đó hai người như đã cùng bay với nhau vô số lần, làm đâu ra đó, phối hợp ăn ý. Khi Cố Nam Đình thao tác cho máy bay cất cánh êm ái, máy bay tiến vào giai đoạn lấy độ cao, anh nói: "Nếu trong quá trình lấy độ cao, động cơ đơn ngừng thì đừng để biểu tốc thấp hơn VMC (viết tắt của Visual Meteorology Condition: Điều kiện khí tượng tối thiểu bay bằng mắt). Ngoài ra, nếu không muốn thất tốc thì lúc này đừng dưới độ dốc 15 độ..."
Đây là việc mà Cố Nam Đình sẽ làm mỗi lần bay trong dịp Tết, trong tình trạng máy bay giữ một độ cao nhất định, phổ cập cho Trình Tiêu những khả năng sẽ gặp phải trong lúc bay. Cho dù trước đó họ trao đổi gì với nhau, ánh mắt và lời nói của anh trước đó một giây còn mờ ám thế nào, thì chỉ cần đài không lưu chỉ thị "máy bay được phép đẩy ra", anh sẽ thu lại mọi cảm xúc, điều chỉnh trạng thái ở mức tốt nhất.
Trình Tiêu nghe giọng nói trầm trầm mạnh mẽ của anh, nhìn vẻ mặt chăm chú nghiêm túc của anh, chia sẻ kinh nghiệm bay phong phú của anh, cô sẽ cảm thấy việc bay có ý nghĩa hơn nhiều so với những gì cô nhận định, mà áp lực phải gánh vác cho an toàn sinh mệnh của hàng trăm người cũng được giảm xuống nhiều nhất.
Quả nhiên, bay cùng Cố Nam Đình là một trải nghiệm rất khác.
Mọi việc khi bay rất thuận lợi, tiến vào khu vực đảo Bali, không cần Cố Nam Đình nhắc, Trình Tiêu đã dùng thứ tiếng Anh trôi chảy của mình nói qua điện đàm không dây: "Xin chào, Trung Nam 3369, độ cao 9500 mét, code radar 2426, xin nghe huấn lệnh."
Đài Bali đáp lại: "Chào Trung Nam 3369, Kiểm soát Tiếp cận Bali (Bali APP), đã nhận dạng radar, hãy hạ độ cao xuống 5700 mét, giữ hướng bay hiện tại."
Trình Tiêu lặp lại huấn lệnh, và nhắc lại cho cơ trưởng, "Hạ độ cao 5700 mét, giữ hướng bay."
Cố Nam Đình lặp lại, nhận được câu đáp "checked" của Trình Tiêu, anh chỉnh độ cao lên 18700 ft, đồng thời báo cáo: "5700 mét 18700 feet."
Trình Tiêu xác nhận: "Checked."
Cố Nam Đình xoay nút độ cao FCU, báo cáo biến hóa của FMA.
Bali APP tiếp tục: "Trung Nam 3369, hạ xuống và giữ độ cao 3000 mét, liên lạc với đài 118.7, tạm biệt."
Trình Tiêu thuật chỉ lệnh lại cho cơ trưởng, "Hạ độ cao 3000 mét."
Cố Nam Đình chỉnh độ cao FCU xuống 9800 feet, đồng thời báo: "3000 mét 9800 feet."
Sau đó Trình Tiêu liên lạc với đài chỉ huy: "Chào đài chỉ huy, Trung Nam 3369, độ cao 3000 mét, nghe anh chỉ huy."
Đài chỉ huy chỉ thị: "Trung Nam 3369, đài chỉ huy đảo Bali nhìn thấy, giữ độ cao 650 mét, bay thẳng đến điểm rẽ số 23."
Cố Nam Đình căn cứ theo chỉ lệnh hạ độ cao, sau đó chỉ thị: "Thao tác trên bảng điều khiển, bay thẳng đến vòng rẽ số 23."
Trình Tiêu thao tác, đồng thời báo điểm đầu tiên trong trình tự.
Cố Nam Đình nói: "Checked, dẫn vào."
Trình Tiêu đáp: "Chấp hành bay thẳng."
Khi độ cao máy bay gần 2100 feet, đài chỉ huy chỉ thị: "Trung Nam 3369 tự thực hiện vòng rẽ, có thể tiếp tục tiếp cận, giảm độ cao chuẩn bị hạ cánh".
Trình Tiêu lặp lại rồi truyền đạt: "Vòng rẽ, có thể tiếp tục tiếp cận, giảm độ cao chuẩn bị hạ cánh".
Cố Nam Đình xoay cần điều khiển sang phải.
Đến khi anh điều chỉnh xong độ cao, Trình Tiêu xin huấn lệnh từ đài không lưu: "Đài chỉ huy không lưu Bali, Trung Nam 3369, vòng rẽ 23."
Đài chỉ huy cuối cùng đáp lại: "Trung Nam 3369, phục vụ radar ngừng, mặt đất lặng gió được phép hạ cánh."
Trình Tiêu nói với Cố Nam Đình: "Đã có huấn lệnh hạ cánh."
Cố Nam Đình "ừ" một tiếng, giọng trầm trầm: "Checked."
Cất cánh sau tám tiếng, máy bay đã an toàn hạ cánh ở đảo Bali. Trong lúc hành khách xuống máy bay, Cố Nam Đình quay sang nhìn Trình Tiêu, "Nếu là lần đầu cùng tổ bay, anh sẽ tưởng rằng em là một cơ phó giàu kinh nghiệm đấy."
Trình Tiêu hiểu anh đang khen ngợi mình, nhưng cô nói: "So với lãnh đạo cao nhất của tổ bay, em không chỉ chê bai cơ phó một chút thôi đâu."
Cố Nam Đình cố ý bẻ cong ý tứ của cô, "Em cũng nghiện cung đấu nhỉ."
Trình Tiêu nhướn hàng mày thanh tú, "Có thể làm đầu phượng thì ai lại chịu làm đuôi phượng?"
Do hôm sau phải quay lại thành phố G, để đảm bảo thời gian nghỉ ngơi của tổ bay, sau khi dùng bữa, Cố Nam Đình để mọi người đi nghỉ, bao gồm cả Trình Tiêu. Đưa cô đến cửa phòng, anh dặn, "Tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đi, anh ở bên cạnh, có việc thì gọi anh."
Đó cũng là những lời họ chúc nhau ngủ ngon phải có khi qua đêm bên ngoài sân bay trong những chuyến bay họ đi cùng nhau trong dịp Tết này.
Trình Tiêu từng kháng cự, "Anh thế này em sẽ có áp lực mất."
Cố Nam Đình tỏ vẻ không quan tâm: "Cái anh cần chính là khiến em thấy áp lực, ép em phải nhận lời ở bên anh trước khi trở thành cơ trưởng."
Đối mặt với sự thẳng thắn không cần sĩ diện này của anh, Trình Tiêu chỉ có thể nói: "Em sẽ thuyết phục bản thân đừng nghĩ quá nhiều."
Cố Nam Đình cười, xoa đầu cô, "Không sai, chỉ cần biết mọi hành động anh làm chẳng qua là thủ đoạn theo đuổi em là được. Không theo đuổi được em là do anh không có bản lĩnh, chẳng liên quan gì đến em."
Mà đêm nay, Trình Tiêu lại nói: "Nếu em có chứng cứ chứng minh là cô ta thì đã cho cô ta biết tay rồi. Tật là do thói quen mà ra, em không thích cho kẻ khác có cơ hội hai lần xúc phạm em đâu."
Nếu cô không trả lời rõ ràng, Cố Nam Đình thực sự cho rằng cô đang mặc nhận, thế thì với Kỳ Ngọc... Cố Nam Đình bước lên, đưa tay định nắm tay cô, "Trước kia anh không biết. Hôm nay anh đã từ chối cô ta rõ ràng rồi."
Trình Tiêu đã nhanh hơn anh một bước, mở cửa phòng rồi kịp thời lùi ra sau, "Sự đụng chạm cơ thể cố ý của anh đối với em cũng là xúc phạm! Ngoài ra, giai đoạn này chúng ta vẫn chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới, thế nên không cần giải thích với em."
Khi cửa phòng đóng "rầm" lại, Cố Nam Đình bất lực tựa đầu vào vách tường.
Lẽ nào thực sự phải chờ ba năm? Dài đến độ anh không thể chờ nổi!
Hôm sau quay về G thì đúng 14 tháng 2 ở Bắc Kinh. Khi Kiều Kỳ Nặc mang một bó hoa hồng to đến sân bay, trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, anh bước đến gần, Trình Tiêu liếc nhìn Cố Nam Đình, "Đường đường là Cố tổng cũng làm những chuyện nhàm chán này."
Cố Nam Đình trả lời như vẻ đương nhiên, "Người không có kinh nghiệm yêu đương như anh chỉ có thể dùng cách thức ngốc nhất để diễn tả lòng mình. Huống hồ anh không mong sau này có người oán trách anh là không biết lãng mạn." Trong lúc nói, anh nháy mắt ra hiệu với Kiều Kỳ Nặc.
Kiều Kỳ Nặc hiểu ý ngay, cho dù trong lòng rất nghi hoặc: Sếp à, anh không định đích thân tặng sao? Lúc đến gần lại tỏ vẻ cực kỳ nghiêm túc, "Cố tổng đã nói, hôm nay mỗi một người phụ nữ trên chuyến bay đều nên nhận được quà." Trong lúc nói anh đưa hoa ra, "Trình Tiêu, em thay mặt mọi người nhận lấy đi."
Cố Nam Đình "có ý" với Trình Tiêu là bí mật mà cả công ty ai cũng biết, bây giờ lại hành động lộ liễu như thế, tổ bay ai mà không hiểu chứ. Họ vừa nói: "Cám ơn Cố tổng, nhờ cô nhận giúp nhé Trình Tiêu", vừa cười mờ ám bỏ đi trước, chỉ mỗi Kỳ Ngọc lặng lẽ không nói câu nào, bước lên xe của tổ bay.
Thấy Trình Tiêu không đưa tay nhận, Kiều Kỳ Nặc dúi bừa bó hoa vào lòng cô, "Anh chỉ phụ trách tặng, còn những chi tiết quan trọng như chọn, đặt mua v.v... đều do đại boss bọn anh đích thân đảm nhiệm."
Trình Tiêu không tiện đập bó hoa hồng nặng ch1ch vào mặt Cố Nam Đình trước mặt mọi người. Nhưng hôm sau, khi anh đến bộ phần phục vụ khoang hành khách và phòng biên tập, nhìn thấy trên bàn mỗi nhân viên nữ đều cắm một đóa hoa vô cùng quen mắt, anh hỏi: "Ai tặng thế?"
Hạ Chí trả lời điềm nhiên như không: "Không phải anh tặng hả? Lúc Trình Tiêu mang tới còn tặng thêm mỗi người một chai nước khoáng, dùng để cắm hoa."
Cố Nam Đình gọi cho Trình Tiêu, nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Em có ý gì thế?"
Đối với cuộc gọi trong dự đoán này, Trình Tiêu trả lời, "Nếu đã là quà Cố tổng tặng cho mọi người, đương nhiên phải... tặng hết không sót một ai!"
Tặng hết không sót một ai? Cố Nam Đình suýt thì tắc thở.