Tiểu Bạch đi ra từ WC, gặp Na Mi Rae lớn đặc biệt ngăn cô lại.

"Bác vẫn theo cháu làm gì chứ?" Tiểu Bạch đứng trụ tại cửa, bất đắc dĩ hỏi, "Mấy ngày nay, cháu đi nhà cầu, lúc nào ăn uống đều thấy bác xuất hiện."

"Cô cố ý tiếp cận Park Se Joo phải không, kỳ thực chắc cô cũng nhìn nội dung nhật kí rồi." Bác gái cầm cây lau sàn, nhìn chằm chằm Tiểu Bạch chất vấn.

"Cháu không biết bác đang nói gì cả." Tiểu Bạch bây giờ có đánh chết cũng không nhận.

"Tôi nghe nói trước đây cô cũng làm trong tổ vệ sinh." Bác gái cũng quyết không buông tha.

"Cho nên là?" Tiểu Bạch vẻ mặt bình tĩnh.

"Trước đây cô cũng chỉ là một lao công, sau khi từ chức lại chẳng biết dùng biện pháp gì để quay lại lần nữa, còn làm tới tác gia. Nhìn nhật kí của tôi xong, cô biết thân phận của Park Se Joo, cho nên cố ý tiếp cận, hẹn hò với anh ta đúng không."

"Bác ơi bác nghĩ nhiều lắm, cháu đã nói rồi, cháu căn bản không có xem qua quyển nhật kí gì của bác. Còn có Park Se Joo, chẳng phải anh ấy là một VJ bình thường sao, cháu tại sao lại muốn cố ý tiếp cận anh ấy." Tiểu Bạch vẻ vô tội nhìn Na Mi Rae lớn, giọng nói tràn đầy nghi hoặc.

"Cô định gạt ai, mau thừa nhận đi." Na Mi Rae lớn phi thường kiên định đoán.

"Nên nói cháu đều nói, nếu như bác không tin, cháu cũng chẳng có cách nào, cháu phải đi làm việc đây." Nói xong, Tiểu Bạch xoay người phải đi. Na Mi Rae lớn vội vàng đuổi theo, bác ta cố chấp giữ lấy Tiểu Bạch tiếp tục nói, "Cô đừng tưởng rằng như vậy là cuộc đời cô có thể thay đổi sao. Cô không muốn biết tương lai của mình ư?"

"Tương lai?" Tiểu Bạch nhướng mày.

"Phải." Thấy Tiểu Bạch vẫn kiên trì không xem qua nhật kí, Na Mi Rae lớn bắt đầu cải biến kế sách, "Người bên cạnh cô trong tương lai tuyệt đối không phải người hiện tại, cô sẽ gả cho một người bình thường, sống cuộc đời bình thường, cho nên hiện tại cũng không cần nghĩ xa vời quá nhiều, không thì đến lúc đó đau lòng cũng là cô."

Tiểu Bạch thấy đối phương dáng vẻ làm như có thật, nghĩ đến bác ta vì mình, tùy ý quấy rầy duyên phận người khác, hiện tại lại tới lừa gạt cô, giọng nói không được tốt lắm, "Tương lai của cháu do cháu quyết định, không cần bác phải nói, bác vẫn nên quản chính mình thì tốt hơn."

"Cô đừng không tin, tôi nói cho cô biết, cô rất nhanh sẽ mất đi công tác, cô chờ xem." Bác gái nhìn bóng lưng Tiểu Bạch rời đi, gọi với.

"Chẳng hiểu mô tê gì." Tiểu Bạch đi nhanh chóng, trong đầu lại bắt đầu tính toán kế tiếp nên làm gì bây giờ. Bác gái này bị ép, phỏng chừng cái gì cũng nói được, cô muốn chuẩn bị đánh nhanh thắng nhanh.

... ...... ...... .......

Ngày thứ hai, Tiểu Bạch vừa vào phòng làm việc, liền phát hiện bầu không khí vô cùng nặng nề. Mọi người thấy cô xuất hiện, khuôn mặt đều xoắn xuýt khổ sở.

"Làm sao vậy?" Cô ngồi xuống bên cạnh tác gia Bae nhỏ giọng hỏi.

Tác gia Bae nhìn chằm chằm kịch bản trong tay, thở dài, "Cô tự mình đi xem thông báo ở hành lang đi.

Tiểu Bạch nghe vậy, đầu óc mơ hồ đứng lên đi ra ngoài.

"Cái gì? Tôi và Kim Shin bị điều đi làm ở nông thôn." Tiểu Bạch nhìn tên trên thông báo, cực kì kinh ngạc, "Tại sao lại là hai chúng tôi?"

"Chae Ah." Tiểu Bạch còn chưa suy nghĩ cẩn thận có chuyện gì xảy, Park Se Joo khẩn cấp chạy tới, có thể là vừa nghe chuyện cô bị điều đi nông thôn, liếc nhìn thông cáo, cả giận nói, "Tôi đi tìm chủ tịch."

"Ai, anh chờ một chút." Tiểu Bạch bận ngăn Park Se Joo, "Chút việc điều động công tác này, anh đi tìm chủ tịch làm gì."

"Ngài ấy sao có thể an bài như vậy chứ, em rõ ràng không làm sai chuyện gì, đây không phải là một cách trừng phạt sao." Park Se Joo cau mày, rất đau lòng Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch nghe được Park Se Joo nói biến tướng nghiêm phạt, đột nhiên nghĩ đến lời bác gái nói hôm qua. Lẽ nào...

"Chủ tịch của chúng ta, có phải rất mê tín hay không?" Cô đột nhiên hỏi.

Park Se Joo nghe vậy sửng sốt, không rõ thế nào đột nhiên trọng tâm câu chuyện thay đổi, "Đúng là rất mê tín."

Quả nhiên, Tiểu Bạch trong nháy mắt hiểu, Na Mi Rae lớn trong chương trình không phải là châm chọc Kim Shin, mà là khiến chủ tịch chú ý, để tiếp cận chủ tịch.

"Em không sao cả, chủ trì Kim Shin không phải cũng cùng đi nông thôn sao, đều là công tác, nơi nào đều giống nhau." Tiểu Bạch trong lòng có cân nhắc, trái lại mỉm cười an ủi Park Se Joo.

"Chae Ah."

"Được rồi, em thực sự không có việc gì, cũng chẳng phải bị xa thải, đừng bởi vì... loại sự tình này đi làm phiền chủ tịch." Tiểu Bạch buông lỏng, vỗ vỗ vai Park Se Joo, lôi kéo anh quay lại.

Thấy dáng vẻ lạc quan của Tiểu Bạch, Park Se Joo càng thêm đau lòng, hạ quyết tâm muốn tìm bà nội mình nói thẳng.

Trở về phòng làm việc, Kim Shin cũng đã biết tin tức, thoạt nhìn giống Tiểu Bạch, cũng không có phản ứng quá lớn. Ngược lại thì Na Mi Rae, vội vội vàng vàng ra ngoài, đoán là đi tìm Na Mi Rae lớn.

"Ai nha, thực sự đáng tiếc, mới vừa cùng Chae Ah công tác ăn ý chút xíu, cô lại đi." Lee Jae Soo thấy tất cả mọi người im lặng, đáng tiếc nói.

"Trong thời gian qua, tôi cũng cùng mọi người làm việc rất vui vẻ." Tiểu Bạch ngẩng đầu cười cười.

"Nhưng là tiền bối Kim Shin đi, chúng ta chưa có MC khác mà, vậy làm sao bây giờ?" Có người đưa ra một vấn đề thực tế.

"Cái này..." Mọi người trong lúc nhất thời cùng phạm khó.

"Chẳng lẽ muốn điều MC mới qua đây?"

"Hay là muốn hủy tiết mục của chúng ta?"

Mọi người lập tức nghị luận ầm ĩ, tổ trưởng Na vẫn không nói gì lúc này đứng lên, "Tôi đi tìm chủ tịch."

"Tôi cũng đi." Park Se Joo cũng không kiềm chế được, đứng lên theo tổ trưởng Na ra cửa.

Tiểu Bạch thấy bầu không khí của mọi người trầm thấp, cầm cái chén đi phòng nghỉ. Lúc đi qua hành lang lại vừa vặn thấy Na Mi Rae nói chuyện cùng bác gái, cô thoáng dừng bước, trốn ở một bên.

"Bác tại sao lại nói lung tung với chủ tịch, để chủ trì Kim đi nông thôn." Na Mi Rae rất tức giận.

"Tôi nói với cô nhiều lần rồi, không được phép thích Kim Shin, người cô phải nắm chặt là Park Se Joo." Bác gái rất không vui, cường điệu lần nữa.

"Park Se Joo với Chae Ah đã cùng nhau rồi, hơn nữa anh ta không phải bác nói tài phiệt cái gì, chờ một chút... Chae Ah đi nông thôn cũng không phải bác làm đi."

Bác gái thấy Na Mi Rae phát hiện, cũng không giấu, "Tôi chỉ nói với chủ tịch, cháu trai bảo bối của bà ấy thích một cô gái mà thôi, quyết định cuối cùng là bà ấy."

"Bác hơi quá đáng rồi đấy." Na Mi Rae giậm chân, xoay người muốn đi.

"Mi Rae à, Chae Ah kia cũng không có tốt lành gì, cái con bé đó biết thân phận của Park Se Joo mới tiếp cận anh ta, cô phải tin tưởng tôi." Bác gái lôi kéo cô ấy lại nói.

"Bác nói cái gì chứ, bác nên đi gặp bác sĩ đi." Na Mi Rae cực kì khó nhịn, một lòng muốn gặp Kim Shin, tránh tay bác gái đi luôn.

Nhìn hành lang trống rỗng, Tiểu Bạch cắn môi, quả nhiên là bác gái làm. Chủ tịch Lee Mi Ran xem ra đã biết bản thân, lấy tính cách bảo vệ cháu mình, nhất định sẽ đến tìm cô, cô phải lên tinh thần mới được.

Trở về phòng làm việc, tổ trưởng Na cùng Park Se Joo đã về, nói là chủ tịch đáp ứng chỉ cần tiết mục có tỉ lệ người xem đạt được yêu cầu của bà ấy, có thể hủy thông cáo điều công tác Kim Shin và Chae Ah.

"Thật tốt quá, chúng ta chỉ cần có tin tức tốt, có phải Kim Shin và Chae Ah có thể ở lại hay không." Na Mi Rae phi thường cao hứng.

"Tuy nhiên, tỉ lệ người xem chủ tịch yêu cầu quá cao, nếu như không làm ra được điểm sáng gì thì rất khó đạt tới." Tác gia Bae trực tiếp giội nước lã.

Tổ trưởng Na thấy mọi người khó xử, "Hiện tại vội vàng cũng không có biện pháp, mọi người nhanh tay thu thập tư liệu, chúng ta họp, chọn một đề tài thích hợp."

"Cũng chỉ có thể như vậy."

"Đúng vậy..." Mọi người đều gật đầu.

... ...... ...... ...... ...

Buổi tối Tiểu Bạch và Park Se Joo đang định cùng nhau tan tầm. Lúc ra cửa Park Se Joo chợt bị một cuộc điện thoại gọi đi, Tiểu Bạch thấy dáng vẻ của anh, đoán anh đi gặp chủ tịch, cũng không nói gì, tính một mình ngồi xe buýt về nhà.

Lúc đứng ở trạm chờ xe buýt, một người phụ nữ quần áo đẹp đẽ quý giá, mang mũ lông chim lén lút tới gần Tiểu Bạch, Tiểu Bạch cảm giác được đối phương quan sát, ngẩng đầu một cái, nhận là ra bà nội Park Se Joo, chủ tịch Lee Mi Ran.

"Ngài có cần giúp gì không?" Tiểu Bạch nở nụ cười nhiệt tình, thân thiết hỏi.

"À, tôi nghĩ đi đến đài truyền hình gần đây." Lee Mi Ran thấy Tiểu Bạch hỏi mình, một bên quan sát cô vừa nói.

"Đài truyền hình gần đây? Là YBS sao?" Tiểu Bạch phối hợp suy nghĩ một chút rồi hỏi.

"Đúng vậy, đúng vậy." Lee Mi Ran gật đầu, "Nhưng mà tôi không biết nên đi thế nào."

Tiểu Bạch cười càng thêm dịu dàng, đỡ lấy Lee Mi Ran, giọng nói mềm nhẹ, "YBS ở gần đây, cháu cũng là nhân viên YBS, để cháu đưa ngài đi."

"Ôi thực tốt quá, tiểu thư cô tốt quá." Lee Mi Ran để Tiểu Bạch dẫn, một đường hướng YBS đi đến.

Lee Mi Ran thấy Tiểu Bạch tự nhiên hào phóng, quần áo phẩm vị không sai, trong lòng âm thầm cộng điểm, cố ý hỏi, "Tiểu thư còn trẻ đẹp như vậy, có bạn trai hay không?"

"Bạn trai?" Tiểu Bạch giả bộ thẹn thùng gật đầu, "Có ạ."

"Ồ, anh ta là người thế nào vậy?"

"Anh ấy... là đồng nghiệp với cháu. Người cực kì ôn nhu, có giáo dưỡng, mặc dù chỉ là một VJ nhỏ, nhưng khiến người ta cảm thấy thật ấm áp, thật an toàn, là người đàn ông chính hiệu đó." Ở trước mặt Lee Mi Ran, Tiểu Bạch không hề cố kị khen ngợi Park Se Joo.

Dù sao cũng là cháu mình, nghe Tiểu Bạch khoe như vậy, Lee Mi Ran cao hứng vô cùng, bà vỗ tay Tiểu Bạch, cười nói, "Tiểu thư vậy thật là có phúc khí."

"Cháu cũng cảm thấy như vậy, a... đến YBS rồi, ngài có muốn cháu đưa ngài vào không."

Thấy nhanh như vậy đã đến YBS, Lee Mi Ran có chút hối hận không đem địa điểm nói xa một chút, nhưng bà rất nhanh tìm được biện pháp mới, "Hôm nay may mà có tiểu thư giúp đỡ, người lớn tuổi, trí nhớ cùng thị lực cũng không tốt, thường thường lạc đường, ngày mai tôi còn muốn từ nhà qua đây, không biết có thể tìm được hay không."

Đối phương đều đã nói như vậy, Tiểu Bạch đương nhiên hiểu ý, "Ngày mai ngài xuất phát từ đâu, nếu như tàu điện ngầm tiện đường, cháu có thể mang ngài cùng đi."

"Thật sao?" Lee Mi Ran không nghĩ tới Tiểu Bạch sẽ nhiệt tình như vậy, hài lòng cầm tay cô, "Vậy thì ổn rồi, nhà của tôi ở Cheongdam Dong gần đây, đến YBS thì phải ngồi tuyến nào đây?"

"Cheongdam Dong?" Tiểu Bạch suy nghĩ một chút, "Vậy ngài hãy chờ ở trạm xe lửa gần đó, chúng ta trao đổi số điện thoại, ngài mai cháu đón ngài."

"Tốt." Lee Mi Ran cao hứng gật đầu, lấy điện thoại di động trao đổi số cùng Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch nhìn Lee Mi Ran vào YBS, cầm điện thoại di động chậm rãi xoay người, như có điều suy nghĩ nói, "Ngày mai? Nếu bác gái nói không sai, sự cố kia chính là ngày mai....."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play