Đảo JeJu không những phong cảnh đẹp đẽ, trung tâm thương mại cũng đa dạng vô cùng. Tiểu Bạch đi dạo nửa ngày, mua được vài bộ quần áo, lại thay mấy cái túi phù hợp, lúc này mới trở về khách sạn.
Han Chae Ah tuy rằng tính cách yếu đuối nhưng lớn lên cũng không tệ, da trắng nõn, hai má lúm đồng tiền, mỗi khi cười rộ lên đôi mắt cong cong như trăng non, khiến người khác có cảm giác cực kì thân thiết.
Tiểu Bạch cẩn thận chọn một bộ trang sức tao nhã, thay một cái váy trắng dài nhìn có vẻ giản dị, hẹn nhà hàng sẵn, đi xuống chuẩn bị ăn cơm. Làn gió thổi nhè nhẹ, gấu váy khẽ bay lên, nụ cười của cô gái xán lạn, khiến không ít phái nam phải quay đầu lại nhìn.
Đi tới bên cạnh bãi cỏ, Tiểu Bạch lại ngoài ý muốn gặp được bác gái lần trước, bác gái đang cầm lọ nước lẩm bẩm gì đó, một chốc lại phiền não lắc đầu.
Nhìn bác gái đi xa, Tiểu Bạch mới khẽ mỉm cười cất bước, bất ngờ đụng phải tầm mắt của người trong lều vải, chàng trai trong lều vải một tay bưng cà phê, một tay tùy ý khoát lên lưng ghế dựa, điệu bộ không tập trung lại tao nhã khó tả, ánh mắt nhìn Tiểu Bạch mang sự thưởng thức thuần túy, thấy cô phát hiện mình, hơi gật đầu xem như chào hỏi.
Tiểu Bạch thấy ánh mắt của đối phương, biết sự cải tạo của mình thành công rồi, tối thiểu hình tượng cũng gọi là bắt mắt.
Cô hào phóng cười lại, cũng không đến bắt chuyện, trực tiếp xoay người đi.
Tới nhà hàng phải đi ngang qua bể bơi sau khách sạn, Tiểu Bạch một đường chậm rãi, mới vừa đi tới bên hồ bơi, liền phát hiện nhiều người đều xì xào bàn tán về bóng lưng đang lúng túng trong nước. Hóa ra là nút thắt áo của cô gái trong nước bị rớt ra, cố gắng mãi nhưng không buộc lên được. Mắt thấy sẽ rơi hết, Tiểu Bạch cũng không kịp nghĩ nhiều, bước chậm vào trong nước, giúp cô gái cột chắc nút buộc áo tắm trong ánh mắt soi mói của mọi người.
"A... thực sự cảm ơn." Cô gái thoát khỏi khó khăn, thở phào nhẹ nhõm quay đầu lại.
"Không sao, tiện tay thôi." Tiểu Bạch xua tay ý bảo cô ấy không cần để ý.
"Hóa ra là cô à, tôi gọi Na Mi Rae, thực sự rất cảm ơn cô." Na Mi Rae kéo tay Tiểu Bạch, cảm kích nói.
"Thực sự không có gì."
"Na Mi Rae, cô đang làm cái gì đấy?" Na Mi Rae còn đang nói chuyện với Tiểu Bạch, bác gái đi cùng cô ấy đột nhiên tức giận xuất hiện.
Na Mi Rae buông tay Tiểu Bạch, vừa đi hướng bác gái, vừa nói, "Bác à, bác không biết đâu, nếu không có vị tiểu thư này tôi suýt thì..."
"Chát" Na Mi Rae đang khoa tay múa chân với bác gái nói về cuộc mạo hiểm vừa rồi, bác ta liền đen mặt, thẳng cho Na Mi Rae một bàn tay, Na Mi Rae nhất thời sửng sốt, tùy ý để bác gái lôi mình đi.
"Thật dữ à..." Tiểu Bạch nhìn bóng lưng bộ đáng thương của Na Mi Rae, có chút đồng tình với cô ấy, liếc khắp bốn phía, phát hiện mọi người còn đang nhìn mình, lúc này mới nhớ tới bản thân còn trong hồ.
Tiểu Bạch di chuyển bước chân đi tới cạnh hồ bơi, đang muốn bám vào tay vịn, bỗng dưng xuất hiện trước mắt một bàn tay rộng lớn với các ngón thon dài. Cô ngẩng đầu lên, là chàng trai trong lều vừa nãy, "Cảm ơn." Tiểu Bạch cười cảm tạ, kéo tay đối phương thuận thế lên bờ.
Lên bờ, Tiểu Bạch mới cúi đầu nhìn cái váy của mình, gương mặt có vẻ đau khổ, "Ôi cái váy mới của tôi..."
"Ha ha..." Chàng trai bên cạnh nhịn không được cười lên, "Tôi thấy cô vừa rồi rất liều đó, làm sao giờ lại đau lòng rồi."
"Có đi có lại mà, vừa rồi không nghĩ nhiều như vậy, nhưng mà một lát tôi phải đi nhà hàng ăn cơm, cũng không thể đi như vậy được, nếu đi chậm, ví trí kia liền hủy rồi." Tiểu Bạch chậm rãi thở dài, mím môi đến nỗi hai lúm đồng tiền đều lộ ra,
thoạt nhìn cực giống bạn nhỏ bị mất kẹo.
"Ha ha..." Chàng trai nhìn vẻ mặt cô lần thứ hai bật cười, thấy Tiểu Bạch xấu hổ nhìn mình mới vội vàng xin lỗi, "Xin lỗi, không phải tôi cố ý đâu, hừm... Nếu như cô không ngại, cô trở lại đổi quần áo rồi chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm đi, vừa lúc tôi cũng đặt chỗ, còn ven biển nữa, quanh cảnh rất đẹp."
"Chúng ta không quen không biết... Tại sao anh muốn mời tôi ăn?" Tiểu Bạch quan sát đối phương một cách nghi ngờ, bộ âu phục định chế, cử chỉ khéo léo, tóc tai chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ, hai tròng mắt đen như mực, thoạt nhìn trầm tĩnh lại ôn hòa, ẩn ẩn giấu đi những đốm sáng điểm trong đó.
"Cô không cảm thấy chúng ta có duyên sao? Vừa nãy cũng gặp." Chàng trai cười rộ lên đặc biệt có sức quyến rũ.
"Xin lỗi..." Tiểu Bạch chớp mắt mấy cái, "Tôi không có hứng thú với tài phiệt nhị đại*.."---- chủ yếu là bởi tôi có nhiệm vụ.
*nó liên quan tới mấy chap cuối nên để nguyên cụm này. Tài phiệt nhị đại có thể hiểu là đời con của những người giàu có quyền lực.
"Cái gì mà tài phiệt nhị đại chứ... Tôi không phải đâu..." Đối phương nghe vậy ngẩn người, lập tức xua tay nói.
"Thật sao..." Tiểu Bạch thoáng nhìn một cái đồng hồ màu bạc trên tay anh ta, trên mặt khắc những viên kim cương không chỉnh tề, dáng vẻ đặc biệt tinh xảo mà cô vừa nhìn thấy lúc đi dạo một cửa hàng xa xỉ nào đó ở trung tâm mua sắm, nghe nói là bản số lượng có hạn của một nhà thiết kế cao cấp. Nhưng cô cũng không vạch trần người trước mắt, sắc mặt buông lỏng, tựa hồ tin lời đối phương, trêu ghẹo nói, "Nhìn anh mặc bộ vest phẳng phiu, tôi còn tưởng anh là kẻ có tiền đấy, mặc quần áo này... Chắc không phải vì đặc biệt đến đảo JeJu tán gái chứ?"
"Cô đoán đều đúng rồi, kỳ thực tôi là nhân viên bình thường thôi, mặc quần áo thế này cũng không hợp với tôi." Chàng trai phối hợp sờ sờ cái đầu, nở nụ cười ngượng ngùng.
"Rất là hợp đó." Tiểu Bạch khoa trương quan sát một chút, trong lòng tựa hồ cũng không hiểu lắm ý của đối phương, thấy rõ ràng là cô đùa, tên kia dĩ nhiên đồng ý lời cô.
"Tôi tên Park Se Joo, thật không phải người xấu... Chỉ là vừa rồi thấy cô cứu người, cảm thấy cô rất đặc biệt..." Park Se Joo nhìn ra sự khó hiểu của Tiểu Bạch, lễ phép giải thích.
Tiểu Bạch nghe xong lời của anh ta, lúc này sửng sốt, Park Se Joo? Bác gái vừa rồi ở đại sảnh không phải tìm Park Se Joo sao?
"Như vậy à..." Tiểu Bạch làm ra biểu tình chợt hiểu, hào phóng tự nhiên nói, "Tôi là Han Chae Ah, thực sự cũng là tiện tay cứu người thôi, phái nữ rất xấu hổ khi gặp phải loại chuyện này mà, nhìn thấy đương nhiên phải giúp rồi."
"Vừa nãy tất cả mọi người chỉ xem trò vui, tuy rằng tôi cảm thấy không thích hợp nhưng cũng không ra tay giúp đỡ, chỉ có
Han tiểu thư không để ý chút nào tiến lên, nên tôi cảm thấy cô rất đặc biệt." Trong mắt Park Se Joo tràn đầy hiếu kì cùng thưởng thức.
"Anh quá khen rồi, tôi sẽ ngại đó." Tiểu Bạch nghĩ đến bác gái kia mất công sức lớn như vậy tìm anh ta, anh ta khẳng định có chỗ hơn người, còn không bằng làm quen một chút, biết đâu sẽ có lợi.
"Kỳ thực tôi mặc quần áo này cũng không quen, tôi đúng lúc cũng muốn thay đồ. Không biết Han tiểu thư có nguyện ý cùng tôi ăn tối không?" Park Se Joo thấy vẻ mặt Tiểu Bạch đều buông lỏng, tiếp tục tung cành ô-liu.
"Chuyện này..." Tiểu Bạch nhìn ánh mắt nghiêm túc của đối phương, chậm rãi gật đầu, "Có thể... Nhưng địa điểm do tôi chọn."
"Tất nhiên." Thấy Tiểu Bạch gật đầu, Park Se Joo rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, vẻ tươi cười thoáng cái sáng hẳn lên.
... ...... ...... .........
Trở về phòng, trời đã sẩm tối, Tiểu Bạch đóng cửa lại, lập tức hô, "Tiểu Hắc."
"Làm sao vậy?" Tiểu Hắc chậm rãi xuất hiện trong không trung, nhàn nhã lên tiếng.
"Cậu đi phòng đối diện xem một chút, nghe xem họ đang nói gì, hai người phòng đối diện có cái gì đó không ổn."
"Được thôi." Tiểu Hắc nghe vậy liếc nhìn cửa, lách người qua trong chớp mắt.
Tiểu Bạch nắm chặt thời gian mở vali, lấy ra một cái váy viền hoa để thay, lại đem mái tóc xõa cột lên. Chuẩn bị tốt, Tiểu Hắc cũng vừa về.
"Tiểu Bạch. Có tin tức lớn." Tiểu Hắc vừa xuất hiện đã vọt đến bên người Tiểu Bạch hô.
"Vừa đi vừa nói chuyện, tôi muốn ra ngoài." Tiểu Bạch quan sát bóng người xinh đẹp trong gương, hài lòng ra cửa.
"Tôi nói với cô này, bác gái phòng đối diện đến từ tương lai đó, với cô gái con lại chính là một người, chỉ là khoảng thời gian khác nhau mà thôi." Tiểu Hắc bên cạnh Tiểu Bạch liên tục nhấn mạnh.
Tiểu Bạch nghe vậy cũng không cảm thấy kinh ngạc lắm. Chuẩn xác mà nói, cô cùng Tiểu Hắc đã đủ quái, cho nên cái gì nữa cũng có thể xảy ra trên thế giới này.
Đi vào thang máy, Tiểu Bạch bấm tầng một, suy tư một hồi mới thầm hỏi, "Bác gái kia là tương lai của Na Mi Rae, bác ta có mục đích gì?"
"Tôi nghe bác gái cãi nhau với Na Mi Rae trẻ, nói các loại như phải thay đổi số phận mình, muốn Na Mi Rae trẻ phải chọn công việc khác, trả lại cho bác ta mấy cái mục tiêu, ngay cả đáp án cuộc thi nhân viên công vụ cũng lôi ra được... À rồi.. Hai người họ còn nhắc tới cô gặp phải Park Se Joo?"
"Đúng vậy, tôi thấy bác gái kia cứ một mực muốn tìm Park Se Joo..." Tiểu Hắc nói chuyện, Tiểu Bạch nghĩ tới.
"Ừ, ừ." Tiểu Hắc thấy con số trong thang máy đã nhảy đến 1, nói nhanh hơn, "Tôi nghe bác ta nói Park Se Joo là người thừa kế YBS đó."
"Cậu nói gì cơ..." Tiểu Bạch nghe vậy hai mắt sáng lên, nhìn cửa thang máy từ từ mở ra, bóng lưng Park Se Joo đang tựa ở góc đại sảnh, Tiểu Bạch ra khỏi thang máy, chậm chậm đi đến phía anh ta, "Cậu có xác định không nghe lầm?"
"Đương nhiên không rồi, cô nghĩ tại sao tôi tìm cô gấp như vậy, chính là sợ cô bỏ mất cơ hội đấy." Tiểu Hắc cười đắc ý nói.
"Tôi biết rồi." Tiểu Bạch thấy Park Se Joo quay đầu nhìn mình, vẫy vẫy tay một cái, lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng khoan khoái, trong đầu thầm nói với Tiểu Hắc, "Cậu đi đi, tôi tùy thời hành sự."
"Vậy cô cẩn thận, gặp nguy hiểm kêu tôi." Tiểu Hắc gật đầu một cái liền biến mất trong không khí.
"Xin lỗi, để anh chờ lâu..." Tiểu Bạch khôi phục tâm tình, chậm rãi đi tới trước mặt Park Se Joo, mỉm cười đẹp đẽ.
"Không quan hệ, đến muộn là đặc quyền của phụ nữ mà. Chỉ là... lỡ mất cơm tối rồi... Chúng ta đi đâu đây?" Park Se Joo cũng đã đổi một bộ quần áo thể thao, cả người thoạt nhìn hoạt bát sạch sẽ, cười hỏi.
Tiểu Bạch đá lông nheo mấy cái, hào phóng kéo tay anh ta, cố ý thừa nước đục thả câu, "Đi sẽ biết."
Park Se Joo nghe vậy nhướng mày, đáy mắt tràn đầy ý cười cùng sự dung túng, "Nghe lời cô."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT