Trời muốn mưa. Nhưng cứ nhìn những đám mây đen dày đặc thì có thể có bão nữa.

Courtney nghĩ thế rồi quay nhìn về phía Chandos, thấy anh còn ngủ, nàng quyết định ra bờ sông tìm thực phẩm và sẽ quay về pha cà phê sớm trước khi anh dậy.

Lối ra sông cũng mờ mờ tối vì thiếu ánh nắng sớm mai, ánh sáng mờ từ đó làm tâm hồn nàng cũng u ám, chẳng muốn nghĩ đến chuyện tiếp tục đi trong thời tiết này dù Chandos có khỏe đi nữa, nhưng nghĩ đến lúc về trại, ngồi trú dưới mấy miếng che để mưa tạnh cũng không thấy tốt đẹp gì.

Trong khi lượm những thứ rau Courtney tự an ủi mình, mưa cũng chẳng sao. Chandos sắp khỏEve rồi. Cũng còn may lắm, cuộc đời cũng còn những cái vui mà, cơn mưa như thế này đâu để làm ta nản lòng.

- Cô là Courtney Harte, phải không?

Nàng đang cúi mình xuống dòng nước và bỗng thấy mình như biến thành khối băng, toàn thân cứng nhắc

- Có điếc không cưng?

Mắt nàng tròn xoe khi thấy những hình bóng,ngôn từ đều là thật cả.

- Ông ấy bảo ông không nói được tiếng Anh mà.

- Ai nói? Ai nói cái quỷ gì vậy?

Nàng quay sang và bắt gặp một khuôn mặt đàn ông.

- Lạy Chúa! tôi tưởng ông... người Comanche ... Gần vùng này có một tên đó

- Sao cô biết? Cô thấy hắn à?

- Mà .... không

- Tôi cũng có thấy đứa nào đâu, nhưng, cô có phải là người nhà Harte không?

Chuyện gì thế này? Người đàn ông này không có vẻ gì đáng sợ, khuôn mặt này chắc hay cười, chung quanh miệng và mắt đều có nhiều nếp, hai má đầy thịt và cặp mắt màu khói.

Ông ta cao trung bình, hơi có vẻ gan bướng, khoảng ba mươi lăm tuổi.

- Ông là ai vậy?

- Jim Evans, người truy tầm những kẻ phạm pháp.

- Trông ông không hợp với nghề này lắm...

- Ừ, tôi cũng biết vậ... Ông ngoác miệng cười.

Tôi là thứ ngoài rìa, không đúng như hình ảnh chung về người làm nghề này. Thôi, cô phải nói rõ lai lịch cho tôi biết cô là ai đi nào?

Nếu hắn không nói nghề nghiệp, nhưng nghề của hắn khiến nàng nghĩ hắn có thể đang lùng Chandos.

- Tôi không phải là Courtney Harte.

Hắn lại ngoác miệng cười.

- Cô đừng nói láo nữa, hiểu không. Mặc dù hình dáng người ta mô tả cho tôi rất thiếu, tôi mới chỉ gặp có hai người đàn bà gần giống. Còn bây giờ tôi lấy mạng tôi ra để cá là tôi đã tìm được đúng Courtney Harte rồi.

- Ông dựa vào đâu mà dám hỏi tôi?

- Tôi phải hỏi thôi. Người ta không trả tiền tôi để tôi phạm sai lầm. Và tin tôi đi, cô đáng đồng tiền lắm.

- Tôi, đáng đồng tiền? Tôi xin báo ông biết tôi chưa hề bị pháp luật truy tố.

- Tôi có nói cô bị truy tố đâu.

- Nhưng ông chuyên đi bắt những người bị truy tố chứ?

- Tôi chỉ làm để lãnh thưởng. Không phải chỉ những tên phạm pháp tôi mới truy lùng. Tôi tìm kiếm mang về cho khách hàng của tôi bất kỳ ai, miễn là trả giá cao, và cô, được trả giá cao đó. Chồng cô muốn tôi sớm mang cô về nhà.

"Chồng cô" điều khó tin bỗng chốc làm nàng hiểu ra và tức giận.

- Cái thằng Reed Taylor thuê ông? Nó dám sai ông đi...

- Ông ấy trả tôi nhiều tiền.

- Nhưng hắn không phải chồng tôi. Hắn chẳng là cái gì cả.

Jim Evans nhún vai:

- Tôi không cần biết. Hắn muốn cô phải trở lại Kansas và bao giờ tôi giao được cô cho hắn, hắn mới trả tiền tôi.

- Tôi sợ ông phí thời gian thôi.

- Tôi sợ cô chưa hiểu thôi. Cô phải đi về Kansas thôi. Chuyện cô phản đối, cô nói với Reed Taylor chứ không phải tôi.

- Nếu tôi từ chối?

Hắn rút súng, chĩa vào nàng. Courtney thấy tim mình nhảy nhịp gấp ba và khi nàng kịp nhớ mình có giắt khẩu súng ở lưng váy, hắn đã đoạt mất.

- Đừng ngạc nhiên cô em, tôi rất thạo nghề đấy.

- Tôi hiểu rồi. Nhưng chẳng lẽ ông bắn tôi. Tôi chắc Reed chẳng trả tiền đâu nếu ông mang cái xác tôi về?

- Đúng, nhưng hắn không nói tôi phải mang cô về trong trạng thái thế nào, Có thể nàng chạy kịp hắn không? Nhưng gã này như biết trước đã dấn tới.

- Đừng kêu và đừng chạy, nếu cái thằng đi với cô đến đây, tôi bắn nó ngay thôi.

Rồi hắn ra dấu về phía thượng lưu. Nào đi!

- Nhưng còn đồ đạc của tôi. Chắc ông chẳng muốn tôi đi mà k...

- Xoay sở hay đấy, nhưng thôi quên đi cái thằng dân Mễ có kể cho tôi về cái gã lai đi với cô. Tôi chưa cần gặp hắn sớm như vậy đâu, ta cứ việc đi. Hắn sẽ không hiểu chuyện gì xảy ra cho cô.

Nàng chết lặng một lúc. Với cơn mưa này, Chandos có tìm nàng, cũng không còn dấu vết gì nữa. Nàng chỉ hi vọng Chandos thức giấc và đi tìm vì thấy nàng lâu về. Nàng tìm cách hoãn binh.

"Cái gã người Mễ ông vừa nói, chẳng lẽ lại là Romero chăng?"

"Đúng rồi, tụi tôi gặp hắn và hai tên trên đường về. Hắn kể hết chuyện về cái thằng bạn cô đó. Nó tả thằng bạn cô như cả một đội quân với một tay súng. Cô biết mà, khi ông bạn ta thất bại, thì ông ta vẽ kẻ thù ra sao ai mà tin được? Hoặc là ông bạn ta lại còn che giấu nữa. Nhưng Pretty Boy đòi giết họ, buộc họ phải quay trở lại. Thế nhưng tên Mễ đã đề nghị chỉ tụi tôi chỗ họ gặp cô lần cuối và tụi tôi theo đến đây, dễ thôi!"

- Pretty Boy là ai vậy?

- Cô tưởng tôi điên khi vào cái vùng quỷ này một mình sao? Bọn kia ở trên đầu sông chờ tôi. Tụi nó bàn rằng bạn cô sẽ ít thấy hơn khi tôi một mình đi trước và dễ có cơ may chộp được hắn.

- Vậy là ông thấy tôi ra đây có một mình?

- Ừ, may mắn thôi, hắn lại toét miệng ra cười. Vậy là tôi đã nói rõ rồi nghe. Đừng có tìm cách gặp lại chàng lai của cô nữa.

Và thế là nàng bị hắn lôi đi. Nghĩ đến Chandos không còn sức khỏe như xưa và có thể bị giết vì thế, vả lại tự an ủi rằng mình cũng chẳng gặp nguy hiểm gì nhiều, chỉ bị buộc phải trở về Kansas thôi, nên nàng yên lặng đi không kêu cứu.

Nàng sẽ phải ân hận vì thái độ này

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play