Sau khi Tiếu Tĩnh đỡ hắc y nhân đến phòng chứa củi lại về phòng của mình chuẩn bị thuốc, lúc này mới phát hiện nha hoàn gác đêm chẳng biết đã đi nơi nào, trong lòng xẹt qua một tia dự cảm xấu nhưng vẫn cầm thuốc đi đến phòng chứa củi, hắc y nhân ngực trúng một kiếm, từ sau viện đến phòng chứa củi khắp nơi đều là máu của hắn, Tiếu Tĩnh kéo y phục của hắn ở trên vết thương rắc lên bột phấn màu trắng, lại thay hắn băng bó một chút, mới thoáng buông lỏng.

"Thật đáng tiếc, không phải nói con tiện nhân kia trồng loại hoa rất đẹp sao? Thế nào đều đị chặt đứt, loại dã chủng thế này làm sao xứng so sánh đóa hoa xinh đẹp của mình, chỉ có ta mới có tài phối được hoa đẹp." Sau khi Tiếu Tình được thả ra chợt nghe nói hậu viện của Tiếu Tĩnh trồng rất nhiều đóa hoa đặc biệt, có hồng có trắng còn có màu xanh da trời, kỳ lạ hơn chính là còn có màu đen. Thực sự nhịn không được nàng ta liền chuẩn bị nửa đêm đến trộm hoa, tuy rằng nương để cho nàng ta tự mình yên tĩnh không được vọng động, thế nhưng len lén tới hẳn không có người nào sẽ phát hiện đi.

Nghe được thanh âm oán trách Tiếu Tình, trong lòng Tiếu Tĩnh thầm kêu không tốt, nếu là bị nàng ta nhìn thấy mình và một nam tử áo đen đơn độc ở một chỗ. Hơn nữa còn là ở trong phòng chứa củi, nàng dù có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch oan.

Nam tử áo đen hơi mở mắt, nhìn một chút máu trên mặt đất và vết thương trên người, vết thương rõ ràng đã được xử lý qua, còn cầm máu,băng bó, thủ pháp rất chuyên nghiệp.

"A!" Tiếng thét chói tai của Tiếu Tình vang lên. Nàng ta nhìn thấy vết máu đỏ tươi trên mặt đất, hắc y nhân cầm lấy kiếm ra sức đứng dậy, đem Tiếu Tĩnh kéo đến phía sau cửa, cố ý gõ hai cái vào cánh cửa, tiếng vang trên cánh cửa đưa tới sự chú ý của Tiếu Tình, Tiếu Tình cau mày một cái, từng bước một đi đến phòng chứa củi, hắc y nhân một tay cầm đánh Tiếu Tình ngất xỉu "Đem nàng ta nâng vào bên trong đi." Tiếu Tĩnh cũng không nói lời vô ích. Đem Tiếu Tình nâng vào trong phòng, hắc y nhân kéo Tiếu Tĩnh định mang nàng rời khỏi phòng chứa củi, lại nhìn đến cách đó không xa có vô số ánh sáng của những cây đuốc, còn có tiếng la của nữ nhân "Nhanh, tiểu thư bên kia, thích khách áo đen đi ra bên kia rồi. Nhưng nghìn vạn lần không đượcxảy ra chuyện gì?" Giọng nói của nữ nhân bên ngoài còn có thanh âm của thị vệ. Tiếu Tĩnh khẽ cau mày, từ trước ngực hắc y nhân kéo xuống một khối áo, hắc y nhân nhìn nàng "Ngươi đang làm gì?" Trong ánh mắt có chút phẫn nộ và nghi vấn, Tiếu Tĩnh mỉm cười "Ta giúp ngươi một lần. Ngươi giúp ta một lần cũng là tất nhiên đi. Đem giầy cởi ra." Nói xong liền khom lưng đem giầy của hắc y nhân lấy xuống, hắc y nhân không biết nàng đang muốn làm gì liền ngây ngốc để cho nàng lấy giầy của mình, ai biết Tiếu Tĩnh đem giầy ném tới bên người Tiếu Tình, thuận tiện cởi áo ngoài của Tiếu Tình ra, xoay người lôi kéo hắc y nhân rời đi phòng chứa củi.

Bọn họ chân trước vừa rời đi Vương di nương chân sau liền mang theo bọn thị vệ xông về phòng chứa củi, thấy bên trong phòng chứa củi có một nữ tử nằm ởtrên đất, hai bên trái phải còn có lả tả áo và giầy của nam nhân, áo ngoài của nữ nhân bị ném qua một bên, trong lòng Vương di nương liền vui vẻ, Tiếu Tĩnh, ta không tin ngươi lần này có thể tránh được. Vương di nương không nói hai lời liền chạy vội qua "Tiểu thư, ngươi như thế nào nửa đêm ngủ ở đây? Đây là cái gì? áo còn có giầy của nam nhân, tiểu thư ngươi làm sao có thể làm ra loại sự tình này!" Vương di nương hét to, e sợ người khác sẽ nghe không được tiếng thét của nàng ta, tiếng khóc rung trời nhưng không có nửa giọt nước mắt, mà khi nàng ta đem nữ nhân kia lật lên định để cho mọi người nhìn thấy bộ dạng xấu xí lúc này của Tiếu Tĩnh thì nàng ta liền choáng váng, lúc này Tiếu Tình đang hôn mê bất tỉnh sợi tóc mất trật tự áo ngoài bị ném ở một bên, thực xấu xí.

"Tĩnh nhi làm sao vậy?" Lý di nương đỡ Lão Phu Nhân chậm rãi đi vào phòng chứa củi, nhưng lại thấy Tiếu Tình quần áo xốc xếch nằm ở trên mặt đất, hai bên trái phải còn có áo và giầy của nam nhân, không cần nghĩ cũng biết chuyện gì đã xảy ra, loại này chuyện đồi phong bại tục này Tiếu Tình đều làm được, còn tới chỗ của bà nói là Tĩnh nhi xảy ra chuyện, đây không phải là có ý định oan uổng Tĩnh nhi của bà sao? Lão Phu Nhân tức giận đến quải trượng đều cầm không vững, toàn thân run rẩy, hận không thể xông lên hai đánh Tiếu Tình tỉnh lại.

"Không. . . Không phải như thế, Tình nhi là bị người oan uổng, là Tiếu Tĩnh, nhất định là Tiếu Tĩnh." Vương di nương run rẩy, nàng ta thực sự không nghĩ ra đây là có chuyện gì xảy ra. Rõ ràng nhận được tin tức là Tiếu Tĩnh và một người nam nhân ở phòng chứa củi, thế nào hiện tại lại đổi thành Tình nhi?

"Ngươi im miệng cho ta. Dạy dỗ một nữ nhi không biết liêm sỉ như vậy ngươi còn dám oan uổng Tĩnh nhi, thực sự là chẳng biết hối cải. Người đâu, đi gọi Tĩnh nhi ra, ta muốn xem Vương di nương còn có cái gì để nói."

Không lâu lắm Tiếu Tĩnh đã bị mời đến, sắc mặt không được tốt lắm, làm như bị đánh thức tâm tình có chút không tốt, Lão Phu Nhân đem nàng kéo đến bên người hỏi "Con vừa đi đâu?"

"Tổ mẫu, ta có thể đi đâu được? Đều không phải ở trong phòng ngủ ngon giấc sao?" Tiếu Tĩnh hơi chu cái miệng nhỏ nhắn, thần sắc hết sức thanh tỉnh, đi tới bên cạnh Lý di nương nửa dựa vào người nàng ta, làm như có thể tùy thời ngủ, Lý di nương nhẹ vỗ về lưng của nàng "Lão Phu Nhân, nhìn bộ dáng này của tiểu thư giống như còn chưa ngủ tỉnh! Làm sao có thể chạy đến nơi này làm loại chuyện này."

"Ta không tin, ngươi đi gọi nha hoàn gác đêm tới, là nàng ta tận mắt thấy Tiếu Tĩnh và một người nam nhân ở chung với nhau." Vương di nương gào thét, phẫn nộ tới cực điểm, Tiếu Tĩnh mỉm cười, thì ra là thế.

"Hôm nay chính là nô tỳ gác đêm, vết thương trên tiểu thư người vẫn chưa có hoàn toàn khôi phục, hôm qua khí trời tốt liền ở phía sau viện một thời gian, sau đó dùng qua cơm chiều liền kêu mệt mỏi rồi đi ngủ thật sớm, chưa từng ra khỏi cửa phòng nửa bước." Bội Nhi vẻ mặt trấn định nói.

Ánh mắt độc ác của Vương di nương bắn về phía Bội Nhi, rõ ràng là không phải nha hoàn này gác đêm "Tối hôm qua không phải nha hoàn này gác đêm." Lần này Vương di nương rống còn lớn hơn nữa, hận không thể xông lên cắn chết Bội Nhi.

"Không phải Bội Nhi gác đêm chẳng lẽ là do Vương di nương tự mình qua đây trông coi?" Tiếu Tĩnh bĩu môi lầm bầm khe khẽ nói, giống như đang nói mớ, càng khiến Vương di nương tức giận muốn chết "Có bản lĩnh ngươi gọi mọi người trongMạn Đà Viên ra để đối chứng."

"Làm ra loại chuyện này lại còn đổ oan cho người khác, còn không mauđem nàng(Tiêu Tình) mang về, chẳng lẽ còn muốn để cho nàng tiếp tục ở đây làm mất mặt xấu hổ phải không?" Nói xong Lão Phu Nhân liền sờ sờ đầu của Tiếu Tĩnh phân phó Bội Nhi đỡ nàng trở về phòng sau đó giận đùng đùng rời khỏi Mạn Đà Viên, khóe miệng Tiếu Tĩnh khẽ nhếch, cùng loại thủ đoạn nho nhỏ này để đối phó nàng, có phải hay không quá coi thường nàng rồi? Vương di nương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play