Chúng tôi đã rời nhà được hơn ba tháng, hơn ba tháng tận lực chống đỡ, tôi vốn cho rằng chúng tôi đã quen với cuộc sống nghèo khổ, có thể sống như vậy cả đời, nhưng sự xuất hiện của “Ngu Cơ” đã làm đứt dây thần kinh yếu ớt đang căng cứng của tôi, làm tôi đau đến không thể chịu được.

Lý Ngôn Tiếu không lên tiếng, bộ dáng anh như vừa bị một cái chảo đập cho váng đầu, anh chậm chạp đứng lên, yên lặng đưa mắt nhìn tôi, hồi lâu mới nói: “Em đang nói gì?”

Tôi cố lấy dũng khí, hít sâu một hơi, lặp lại: “Ngôn Tiếu, anh về nhà đi, sau này chúng ta mỗi người một ngả.”

Giọng nói anh run run: “Vì sao?”

“Không vì cái gì cả, anh vất vả quá rồi, về nhà đi, về nhà rồi anh sẽ có thể sống an nhàn thoải mái, không cần phát sầu vì bữa cơm tiếp theo nữa.” Nói xong, tôi cắn chặt môi, tránh cho mình lại đổi ý.

“Vũ Thanh?” Giọng anh run đến lợi hại, đi đến bên tôi, tựa như không tin tôi lúc này và trước kia là cùng một người.

“Ngôn Tiếu.” Tôi thở dài, “Anh nghe em nói, đối với một người quan trọng nhất là gì?”

Anh mở to mắt nhìn tôi: “Sinh tồn.”

“Đúng, đúng vậy, em còn nhớ rõ câu này là anh nói với em, thứ quan trọng nhất đối với một người là sinh tồn, chứ không phải tình yêu. Anh và em, có tình yêu, nhưng chúng ta sẽ không có cơm no.”

“Anh có thể làm thêm nhiều việc, kiếm nhiều tiền hơn một chút, nếu em ăn không đủ no, anh có thể đem…”

“Được rồi!” Tôi cắt ngang lời anh, “Ý em không phải như vậy. Em đau lòng cho anh, anh nhìn anh gầy thành cái dạng gì rồi! Nghe em đi, anh về nhà trước, ở nhà một thời gian, em có thể tiếp tục yêu anh, chúng ta…”

“Không.” Anh kiên định nói, “Nếu như anh về nhà, bọn họ sẽ không để anh tìm được em lần nữa.”

“Vậy anh cứ ở nhà luôn cũng được!” Lửa giận trong lòng tôi cũng nổi lên, “Nhìn anh còn hơn cả quỷ đói! Em muốn anh được sống thoải mái, chứ không phải cả ngày phiền muộn!”

“Vũ Thanh, có phải em đã gặp mẹ anh không?”

“Ừ. Sao anh biết?”

“Anh đoán được… Mẹ anh đưa tiền cho em rồi?”

Tôi lắc đầu.

Anh thở dài một hơi, “Sinh tồn thật sự là mục đích sống cơ bản nhất, nhưng nếu chỉ có sinh tồn, vậy có khác gì gia súc? Anh đã có tình yêu, anh sẽ đặt tình yêu quan trọng hơn sinh tồn.”

“Anh đừng có nói mê nói sảng nữa!”

“Anh không nói mê nói sảng.” Lý Ngôn Tiếu cũng dần nâng cao giọng, “Là ai đòi anh dạy hắn đàn “Lương Chúc”, là ai nói với anh thích Lương Chúc vì yêu mà chết? Lâm Vũ Thanh, rốt cuộc em có phải là Lâm Vũ Thanh hay không? Em muốn anh yêu Lâm Vũ Thanh, còn muốn bắt anh yêu Lâm Vũ Thanh của trước kia?”

“Em tình nguyện cho anh yêu Lâm Vũ Thanh của trước kia, bởi vì như vậy anh có thể yêu người khác, yêu một cô gái, sau đó thành gia lập thất như bao người khác…”

“Anh lập lại lần nữa, người anh yêu là em!”

“Em không muốn anh yêu em.”

“Nhưng người thích yêu là em! Chỉ thích một mình em, hơn nữa còn là loại yêu thích kia.”

Tôi thật sự tức giận rồi, quát lớn với anh: “Được, thích, chỉ là thích! Nhưng anh có nghĩ tới không, chỉ có thích thì lấy cái gì ăn? Anh lớn bao nhiêu rồi, mười tuổi? Tám tuổi? Cai sữa chưa? Sao lại có thể ngây thơ như thế chứ!”

“Vũ Thanh, em sao thế?” Anh trừng to mắt nhìn tôi, giống như không quen biết tôi, “Vì sao anh ngây thơ? Em là Vũ Thanh mà anh biết sao?”

“Đúng.” Tôi sờ mặt mình, “Em chỉ muốn nói cho anh biết, trên đời này không nhiều người có tình được bên nhau, bởi vì không phải chỉ nói thích là được cùng một chỗ, không thích thì nhất định không thể chấp nhận!”

Lý Ngôn Tiếu không dám tin nhìn tôi hồi lâu. Qua rất lâu, anh mới nói: “Thứ anh thích, anh nhất định phải đạt được.”

“Bớt nhảm đi. Anh lại giở cái tính đại thiếu gia rồi, anh cảm thấy chỉ cần anh thích thì nhất định sẽ đạt được sao? Đúng vậy, em cũng thích anh, tạm thời sống chúng với anh – bởi vì không ở lại em sẽ tiếc nuối nhưng chúng ta đều là nam, cả thế giới không muốn chúng ta có thể cùng một chỗ, chúng ta, không có khả năng đó! Thích thì có là gì? Anh cảm thấy anh có thể không kết hôn sinh con sao?”

Anh vẫn như trước mở to mắt nhìn tôi, qua một lúc lâu mới nói: “Vậy em có thể không?”

Mắt tôi cay xè, cảm thấy mình sắp khóc tới nơi, “Anh không cần lo cho em, một mình em sống hết quãng đời còn lại cũng không liên quan đến anh, em chỉ muốn anh sống tốt, chứ không phải trở mặt với người nhà, muốn anh có một gia đình như người bình thường, sống cuộc sống hạnh phúc an nhàn…”

Lý Ngôn Tiếu nhắm mắt một lúc, tôi có thể thấy rõ mắt anh ngấn nước. Anh nói: “Đồ ngốc! Sao em có thể ngốc như thế chứ! Anh không giở tính đại thiếu gia, mà là anh rất yêu em! Nên anh mới không nghĩ nhiều đến như vậy, anh chỉ muốn được sống cùng em! Điều này là sai sao? Em muốn anh có một gia đình như người bình thường, sống cuộc sống hạnh phúc an nhàn, em cảm thấy có khả năng không? Rốt cuộc là anh ngây thơ, hay em ngây thơ mới đúng?”

“Cứ coi như em ngây thơ đi, nhưng anh định bỏ nhà đi như vậy sao?” Tôi quát lên, “Em thật sự cảm ơn anh đã để mắt đến em, vì em mà có thể bỏ cả nhà anh!”

“Anh thật sự có thể!”

“Ngôn Tiếu, tình yêu quan trọng, nhưng không quan trọng đến mức này, anh nghĩ rằng em thích đàn dương cầm sao? Em thích dương cầm cũng là vì bà nội, một người phải học thứ mình không thích mà bỏ qua sở thích của chính mình, như vậy mới gọi là trưởng thành.”

Lý Ngôn Tiếu càng không thể tin nổi: “Em không thích chơi dương cầm?”

“Đúng, đúng vậy! Nhưng em có thể thử làm việc mình không thích. Anh nên suy nghĩ toàn diện hơn, anh chọn người anh thích – là em, vậy anh phải buông bỏ tất cả những thứ khác, anh có đủ dũng khí để làm không?”

“Anh có!”

“Cho dù anh có cái gan đó, nhưng nó có thể đổi lấy cuộc sống đầy đủ không?”

“Em, em muốn đuổi anh đi.”

“Không, không phải em muốn đuổi anh.”

“Vậy em nói những lời này để làm gì?”

“Chúng ta nên nhìn lại mọi chuyện, chia tay đi!”

“Em không muốn cãi nhau với anh!” Tôi phiền muộn mà quay đầu về phòng, mọi chuyện đã bị tôi làm hỏng cả rồi.

Tôi ngồi trên giường mà hậm hực khó chịu. Tôi thật sự thương Lý Ngôn Tiếu, tôi không muốn nhìn anh vì cuộc sống của cả hai mà vất vả, không muốn anh một mình gánh lấy chỉ trích vì chuyện của chúng tôi, không muốn anh nghĩa vô phản cố mà tuyệt giao với người nhà…

Tôi biết dù cả hai có chia tay, tôi sẽ vĩnh viễn không quên anh, cũng không yêu người khác, một mình sống hết quãng đời còn lại. Tôi đã không còn là con nít nữa, lúc này tôi có thể tự quyết định cho cuộc sống của mình, tôi thà tự huỷ cuộc đời mình để anh được hạnh phúc, tôi muốn anh được làm một người bình thường, chỉ như vậy thôi.

Nhưng tại sao anh lại không hiểu?

Qua một lúc lâu, trong sân vẫn im ắng. Tôi không biết Lý Ngôn Tiếu đang làm gì, ở nơi nào. Tôi ra ngoài thì thấy anh vẫn còn đứng giữa sân. Anh ngẩng đầu, giống như đang ngắm mưa, từng giọt nước lăn xuống mặt, không biết là mưa hay nước mắt. Anh khóc sao?

Anh ngẩng đầu híp mắt ngắm mưa, nở một nụ cười cô độc. Lúc sau anh nghiêng đầu nhìn tôi, mỉm cười nói: “Vũ Thanh, trời mưa rồi, đây là em. Nếu mỗi lần anh khóc, trời đều mưa thế này thì tốt quá. Như vậy, em vĩnh viễn cũng không thấy được nước mắt của anh…”

Tôi giật mình, anh thật sự khóc sao? Tôi vừa định bước ra ôm chặt lấy anh, nào ngờ anh phất tay, đi vào phòng, bỏ lại một câu: “Để anh một mình, trước khi trời tối đừng đến tìm anh.”

Tôi sững sờ, nghĩ thầm cái người này lại nổi cơn cáu khỉnh nữa rồi, thế là tôi cũng hậm hực quay về, không thèm để ý tới anh. Tôi nằm trên giường nghĩ ngợi lung tung, lòng rối như tơ, mơ mơ màng màng ngủ mất. Ngủ thôi, ngủ rồi có thể quên đói bụng.

Sau khi tĩnh lại đã là buổi tối, bên ngoài mưa vẫn rơi tí tách, bụng của tôi thì kêu lên rồn rột, xung quanh không một bóng người, hoàn toàn yên tĩnh. Tôi nhớ đến câu nói của Lý Ngôn Tiếu lúc sáng, “Trước buổi tối đừng đến tìm anh”, mà bây giờ đương là buổi tối, hẳn có thể tìm anh rồi nhỉ?

Đầu óc tôi vẫn chưa tỉnh táo, bò xuống giường đi đến phòng anh. Không ngờ tìm hết một vòng, đến nửa bóng người cũng không thấy. Tôi đột nhiên cảm thấy lo lắng, anh đi đâu rồi?

Tôi ngồi trong nhà chờ một tiếng đồng hồ, bên ngoài trời đã tối đen, tôi bật đèn lên, lúc này mới phát hiện trên bàn có đặt thứ gì đó. Tôi nghi hoặc bước qua xem, trong đó bao gồm một bó cải thìa, nửa chén gạo, mấy lọ gia vị và mấy đồng xu, còn có một cái túi vải.

Tôi mở túi vải xem bên trong có gì. Sau khi trút hết đồ bên trong ra, một khắc đó bỗng thấy lòng giật nảy, chỗ này không phải là hơn sáu mươi đồng tôi cho anh sao? Một xu cũng không thiếu.

Tôi sững sờ một lúc, đầu óc trống rỗng.

Tôi lại tìm một lượt khắp nhà, không phát hiện được thứ gì khác. Tôi nghĩ anh sẽ để lại tờ giấy, nhưng không có. Tôi xem ngoài tiền và nguyên liệu nấu ăn thì còn gì khác không, nào ngờ ngoại trừ những vật trên bàn thì không có gì cả, có thể nói là – trong nhà chỉ có bốn bức tường.

Anh đem tất cả trong nhà để lại cho tôi, đó là toàn bộ gia sản của chúng tôi.

Nhưng mà, đây chính là toàn bộ của chúng tôi sao? Lý Ngôn Tiếu dùng những thứ này để duy trì cuộc sống của cả hai? Sao anh có thể làm được chứ? Nhất định anh rất vất vả, vậy mà trước mặt tôi còn giả vờ như thoải mái lắm. Tôi thật sự chưa thấy ai có thể yêu tôi như anh. Trái tim lại lần nữa nhói lên đau đớn.

Tôi suy nghĩ một hồi, quyết định đổ gạo ra nồi vo sạch, thêm nửa bó cải thìa, bỏ vào nồi nhóm lửa nấu cơm. Tôi không cách nào biết được, Lý Ngôn Tiếu đã đi đâu? Có phải anh hoàn toàn thất vọng về tôi rồi không? Tôi sẽ đợi anh về, đợi tôi nấu xong cơm, anh cũng về đến nhà, cùng tôi nói chuyện như những ngày trước, cho dù là giả vờ nhẹ nhõm cũng được.

Nhưng tôi không đợi được anh. Tôi ăn cơm xong thì ngồi trên ghế ngẩn người.

Khi đi anh không mang theo bất cứ thứ gì, vậy có thể đi đâu? Trước mắt tôi dường như xuất hiện ảo giác, thấy Lý Ngôn Tiếu xách đồ vừa mua về nhà, mồ hôi nhễ nhại bước vào cửa, hô lớn với tôi: “Lại bớt được hai hào!”

Mắt tôi cay xè, nhưng nước mắt lại không rơi được, chỉ còn biết cười khổ. Đúng là tôi muốn chia tay, nhưng – chẳng lẽ cứ như vậy mà tan? Sau này sẽ không được gặp lại sao? Biết rõ người kia vẫn sống tốt, nhưng lại phải giả vờ như không biết, đem ký ức và tình yêu dằn xuống tận đáy lòng, dù cho có vô tình chạm mặt cũng phải tỏ ra không quen biết…

Tôi dùng sức lắc đầu, đây đâu phải tình tiết trong tiểu thuyết, nghĩ vấn đề này để làm gì chứ!

Không, Lý Ngôn Tiếu nhất định sẽ trở lại! Tôi cứ như vậy ngồi đợi cả đêm, nhưng không ngăn nổi cơn buồn ngủ ập tới mà nằm trên giường ngủ mất. Trong mộng, tất cả đều là Lý Ngôn Tiếu. Anh cười, anh hát hí khúc, anh sờ đầu của tôi, anh giúp tôi đeo ba lô, nói với tôi “anh yêu em”…

Tôi mơ thấy Lý Ngôn Tiếu cười với tôi, tôi dang tay muốn ôm anh nhưng anh lại không chịu, xoay mình né tránh. Tôi giật mình ngồi dậy, cả người đổ đầy mồ hôi lạnh. Trong nhà vẫn chỉ có mỗi mình tôi, còn anh thì giống như hoàn toàn bốc hơi khỏi chốn này. Đầu óc tôi bắt đầu cảm thấy mông lung – trên thế gian này, đến tột cùng có tồn tại cái người tên Lý Ngôn Tiếu hay không?

Chẳng lẽ chín năm kia chỉ là ảo giác? Là giấc mộng thật dài?

Tôi thở dài, ấn ấn nhân trung, ngẩn người nhìn đồ đạc trên bàn. Lúc ngồi dậy, đột nhiên thấy trong đống đồ kia loé lên một điểm sáng nho nhỏ, giống như thứ gì phản xạ ánh trăng, thoáng cái liền vụt tắt.

Tôi nhíu mày, nhìn chằm chằm chỗ đó một lúc liền xuống giường bật đèn điện, cúi đầu lục lọi đống đồ. Là vật gì có thể phản quang nhỉ? Không phải rau, chẳng lẽ là đồng xu? Không đúng, tôi lập tức bác bỏ ý nghĩ này, đồng xu không sáng được như vậy, vật vừa rồi phản quang rất sáng.

Kỳ quái thật. Tôi thầm nghĩ vậy, hai tay mở túi vải, đột nhiên nhìn thấy trên bàn có một vật nho nhỏ. Tôi nhìn một cái liền dại ra – đó là một chiếc nhẫn!

Tôi cầm nhẫn lên, là nhẫn kim cương, cả chiếc nhẫn làm bằng bạc trơn bóng, bên trên có nạm một viên kim cương không nhỏ. Thứ này vừa nhìn đã biết giá trị xa xỉ, rất có thể là vật gia truyền của Lý gia.

Có lẽ Lý Ngôn Tiếu không muốn chiếc nhẫn bị lạc mất nên mới để trong túi tiền, như vậy khi tôi mở túi sẽ phát hiện. Nhưng không ngờ lúc tôi ngồi xổm trên đất mở túi tiền lại không thấy nó trước.

Tại sao lại để một chiếc nhẫn ở đây? Là Lý Ngôn Tiếu chưa kịp đưa nó cho tôi?

Tôi mơ mơ màng màng mà đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út, vừa khít. Tôi sửng sốt, đây là trùng hợp, hay do Lý Ngôn Tiếu đã lén đo kích cỡ ngón tay của tôi? Tôi vừa nghĩ đến đây, trong lòng “Oà” một cái, ký ức ập tới như thuỷ triều.

Buổi tối đầu tiên Lý Ngôn Tiếu bị giam lỏng, chúng tôi lén lút ngồi nói chuyện ở một nơi yên tĩnh.

Anh nói, anh nhất định phải sống chung với em.

Ừ.

Em đồng ý không?

Tôi trợn trắng mắt, cái này coi như là cầu hôn nhỉ? Thế nhẫn đâu?

Lý Ngôn Tiếu sửng sốt, sau đó nở nụ cười, sờ sờ đầu tôi: Vật này, sớm muộn gì cũng có thôi. Mẹ của anh cũng không có nhẫn, còn phải nhìn trộm đãi ngộ của em đấy.

Vật này, sớm muộn gì cũng có thôi. Đây nhất định là nhẫn đính hôn, không ngờ anh còn chưa kịp đưa cho tôi mà tôi đã ép anh đi. Nếu như anh đối với tôi đã nản lòng thoái chí, vậy tuyệt đối sẽ không để lại vật này. Nói cách khác, bởi vì tôi muốn một mình trông coi ký ức của cả hai, nên anh mới vứt bỏ đoạn tình khắc cốt ghi tâm này mà trở về hướng ban đầu?

Vậy cuối cùng tôi là loại người gì đây. Quá đáng thật.

Nước mắt lúc này đã đảo quanh hốc mắt, tôi đưa tay lên dụi, ngẩng đầu nhìn trần nhà, không để chúng có cơ hội rơi xuống.

Một đêm thức trắng.

Cả đêm tôi mãi ôm một suy nghĩ, chẳng lẽ đường tình của chúng tôi cứ vậy mà kết thúc sao? Chính tôi là người muốn chia tay, nhưng tại sao khi Lý Ngôn Tiếu rời đi thì tôi lại tự trách thế này. Rốt cuộc tôi đã làm ra cái gì? Ngôn Tiếu, anh có thể tha thứ cho em không? Ý nghĩ ban đầu của em cũng chỉ vì muốn tốt cho anh mà thôi.

Tôi nắm chặt chiếc nhẫn trong tay, cảm nhận xúc cảm vô cùng quen thuộc lướt qua.

Là cảm giác gì nhỉ? Tôi cau mày, không một đầu mối mà nhớ lại. À, đúng rồi, không phải lúc trước tôi thường xuyên nắm ngân trâm của bà nội ngủ sao?

Thôi chết, ngân trâm vẫn còn ở nhà chú. Tuy tôi đã giấu kín không một kẽ hở, nhưng vẫn không thể trở về. Còn có mấy bộ quần áo ở đó, tôi nhất định phải tìm cơ hội quay về lấy đồ.

Tôi đeo chiếc nhẫn trên tay, một đêm không chợp mắt. Tôi nghĩ, nếu Lý Ngôn Tiếu và tôi cứ như vậy mà tan, vậy tôi sẽ đi đâu? Nơi này – đương nhiên không thể ở được, nơi này từng có tình yêu của chúng tôi, một mình ở đây thì trống trải quá.

Nhà của chú, cũng không được, bọn họ chỉ ước gì cái của nợ là tôi đây có thể cách xa một chút ấy chứ.

Cuối cùng chỉ có thể đến trường. Vậy sau khi tốt nghiệp, sẽ về đâu? Có lẽ vẫn ở ký túc xá. Tôi sẽ không tìm người khác cùng nhau sống nửa quãng đời còn lại, cả đời này chỉ sống một mình.

Nghĩ đến ký túc xá, tôi lại giật mình. Lý Ngôn Tiếu không mang theo thứ gì, thế buổi tối anh ngủ ở đâu? Ký túc xá công nhân của bệnh viện? Chỉ sợ ở đó không còn chỗ.

Trời ạ – anh sẽ không về nhà chứ?

“Ngu Cơ” nói cô đã tìm Lý Ngôn Tiếu rồi, nhưng vậy cô nhất định cũng đã nói với anh, nếu thật sự không sống được thì có thể về nhà. Như vậy xem ra, Lý Ngôn Tiếu tám phần mười đã về nhà?

Trời tờ mờ sáng, xa xa truyền đến vài tiếng chim hót. Tôi ngồi nhìn ra cửa sổ, trận mưa này chắc không thể tạnh được, cứ tí tách tí tách rơi mãi.

Trong lòng tôi dần dần hiện lên một ý nghĩ, tôi nhất định phải tìm Lý Ngôn Tiếu về. Tôi nhớ tới “Loạn thế giai nhân” có một câu nói kinh điển của Lý Gia Lệ: Ngày mai tôi nhất định sẽ có cách đưa anh trở về, dù sao ngày mai chính là một ngày mới!

Lúc đọc xong quyển sách này ở nhà Lý Ngôn Tiếu, cảm giác của tôi giống như nuốt chửng cả quả táo. Lúc ấy, điều khiến tôi rung động lớn nhất cũng chỉ duy nhất một câu này. Tôi đọc thầm lại một lần, sau đó qua loa thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi tìm Lý Ngôn Tiếu.

Tôi định đến Lý gia trước, mặc dù biết rõ khi vào đó sẽ có hậu quả gì. Người nhà họ Lý, so ra cũng chỉ có “Ngu Cơ” là hiểu chuyện, hơn nữa tình cảm của tôi với cô cũng sâu nhất, còn những người khác thì chỉ xem tôi như người ngoài. Lý gia bây giờ, đối với tôi mà nói, quả thật cứ như “hang sói hang hùm”, nhưng không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con?

Lý Ngôn Tiếu, chờ em, tôi nhìn màn mưa ngoài cửa nói thầm như vậy.

Hôm nay em nhất định sẽ có cách đưa anh trở về, dù sao hôm nay chính là một ngày mới!

Chương sau →

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play