Cuối cùng cũng đến buổi tối, tôi đợi mọi người trong nhà ngủ hết mới lén lút xuống giường, chuẩn bị đi tìm Lý Ngôn Tiếu. Tôi hóp lưng như mèo ra đến cửa, đương lúc đêm khuya tĩnh lặng thế này, tôi thầm nghĩ, Lý Ngôn Tiếu cũng thật là, so với việc tôi đến tìm anh thì anh cứ ra tìm tôi có phải dễ dàng hơn không, vậy mà còn bắt tôi đi chuyến này.
Có điều, vừa nghĩ đến có thể nhìn thấy anh, tôi liền mở cờ trong bụng, giống như đạt được hạng nhất trong kỳ thi vậy.
Tôi vòng đến sân sau nhà anh xem thử, mảnh sân này sát với sân sau của một nhà khác, nếu như tôi muốn vào được nhà anh thì phải vào được nhà bên cạnh, nói như thế thì rủi tôi bị người ta bắt được cũng chỉ biết im lặng chịu đựng mà thôi – phải nói là khổ không nói nên lời. Khi đó nhất định người ta sẽ nói tôi là ăn trộm, như vậy lại càng phiền toái.
Tôi chạy đến trước cửa lớn – tường rào tương đối cao, tôi nghĩ hết cách cũng không cách nào có thể trèo lên. Tôi đứng chần chừ trước cửa cả buổi, cuối cùng nghĩ được một biện pháp rất mạo hiểm – Lý gia và nhà bên cạnh dùng chung một bức tường, mà cửa lớn bên kia lại tương tự cánh cửa của bệnh viện, đều là những thanh sắt giao nhau, so ra dễ trèo hơn một chút.
Kế hoạch của tôi đại loại thế này: Trước tiên sẽ bò lên cổng lớn của nhà bên cạnh, sau đó trèo lên tường viện của nhà bên đó rồi từng chút từng chút di chuyển đến Lý gia, cuối cùng là nhảy xuống sân bên này. Những động tác này có độ khó cực cao, tôi vừa nghĩ thôi đã phải lau một thân mồ hôi lạnh. Nhưng tôi không có sự lựa chọn, chỉ cần có thể nhìn thấy Lý Ngôn Tiếu, cho dù có bị gãy xương cũng không sao.
Tôi nhoài người vào cửa nhà bên cạnh nhìn thử, cũng may, trong sân không có chó. Hơn nữa nhà bên này cũng thần bí y hệt người nhà họ Lý, đến bây giờ tôi vẫn chưa biết chủ nhân bên trong là ai, chắc có lẽ không kinh động đến người bên trong đâu nhỉ.
Tôi nhẹ chân nhẹ tay trèo lên, cửa sắt phát ra âm thanh leng keng rất nhỏ. Tim tôi thoáng cái ngưng đập, trong đêm tối tĩnh mịch thế này, một chút âm thanh nhỏ như vậy cũng có thể bị phóng đại thành tiếng sấm. Tôi giữ nguyên tư thế trong chốc lát, đợi mồ hôi lạnh vừa rồi túa ra khô bớt, mới khẽ cắn môi, mặc kệ tất cả, nhanh chóng trèo lên như một con khỉ, sau đó nằm bò trên cửa sắt tính toán bước tiếp theo phải làm thế nào.
Hiển nhiên đây mới là bước khó khăn nhất, cái này cơ bản cũng có thể coi là “làm việc trên cao” rồi, nếu như phía dưới có người thấy tôi, nhất định sẽ nghĩ tôi đang diễn xiếc. Từ cửa sắt bò lên tường viện quả thật là không có khả năng. Tôi nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ đến đau cả đầu cũng không tìm được biện pháp tốt, chỉ có thể dùng cách ngu ngốc mà thôi.
Tôi đứng trên cửa sắt, trong nháy mắt đã mất thăng bằng, thân thể lập tức nghiêng ngã về phía trước, hai tay cố gắng bám chặt tường việc, sau đó nửa người dưới lập tức treo lủng lẳng trên không. Tôi thở dài một hơi, đưa mắt quan sát tình hình bên dưới, nếu như ngã xuống từ độ cao này, cùng lắm cũng chỉ trật chân mà thôi. Tôi dùng chân quơ quào đạp loạn lên tường định tìm chỗ để đặt chân, nhưng bức tường lại bằng phẳng vô cùng, không có chỗ nào để đặt chân cả.
Tôi lập tức bị dọa cho hồn phi phách tán, chuyển hai chân qua một bên, sau đó không chút chuẩn bị nhảy xuống – hoặc nói đúng hơn là rơi xuống – rơi ra ngoài tường viện.
Trong tích tắc rơi xuống ấy, bởi vì sự việc phát sinh quá đột ngột, hơn nữa với độ cao này không đủ để tôi làm công tác chuẩn bị, lúc tiếp đất đến một động tác giảm xóc cũng không có, chỉ cảm thấy mắt cá chân đau đớn kịch liệt, cả người xụi lơ nằm dưới đất.
Con chó săn bên trong vẫn còn sủa, mà lòng tôi thì sốt ruột không thôi. Tình hình thế này không biết có dẫn ai đến đây hay không. Tôi cắn răng đứng lên, mặc cho chân trái đang đau đớn vẫn cố gắng chạy thật nhanh đến con hẻm nhỏ bên cạnh, sau đó rúc vào một chỗ tường lõm, hoàn toàn ẩn mình trong bóng đêm.
Quả nhiên, tôi nghe thấy tiếng con chó gầm gừ, sau đó đến tiếng rút chốt truyền đến từ cánh cửa đỏ thẫm. Chắc hẳn là chú hai hoặc cậu cả của Lý Ngôn Tiếu rồi. Người đó ra khỏi cửa lớn, nhìn quanh bốn phía, lại còn đi đến con hẻm tôi đang trốn nhìn một cái. Tôi ngừng thở, nhúc nhích một chút cũng không dám, trái tim như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Năm giây này là năm giây chịu đựng khó khăn nhất của tôi, nói thế cũng không phải khoa trương, quả thực năm giây này trôi qua mà dài dằng dặc tựa năm năm. Cũng may tôi trốn trong bóng tối, người đó không thể thấy được tôi, hắn nhìn xung quanh một chút, liền trở vào cánh cửa đỏ thẫm.
Tôi không lập tức về nhà mà ở trong bóng đêm chậm rãi ngồi bệt xuống đất, xoa mắt cá chân đau nhức đang sưng tấy lên. Lúc này đây, mắt cá chân lại truyền đến đau đớn, đến các đốt ngón tay cũng sưng lên như cái bánh bao.
Người họ Lý thật âm hiểm, nhất định vì phòng ngừa tôi mà nuôi con chó săn lớn xác kia, chiêu này rõ hay nhỉ. Tôi đem người họ Lý ngoại trừ Lý Ngôn Tiếu mắng mấy lần, đến “Ngu Cơ” và ông nội cũng không buông tha.
Nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là tôi không có cách nào đi tìm Lý Ngôn Tiếu nữa rồi. Không có cách tránh con chó lớn xác kia, hơn nữa chân của tôi đã biến thành cái dạng này, làm sao lại tiếp tục trèo tường qua bên kia? Lý Ngôn Tiếu cũng không nói cho tôi biết nhà có nuôi chó, có thể là vừa mua buổi chiều nên không có cách nào nói cho tôi.
Những biến cố phát sinh vừa rồi, có lẽ Lý Ngôn Tiếu không biết được. Chắc giờ này anh đang ngủ say rồi, hoặc cũng có thể anh vẫn còn thức, đợi tôi đến gõ cửa sổ phòng. Tôi cảm suy nghĩ thứ hai có khả năng rất lớn, nếu như anh còn thức, nhất định sẽ nghe được tiếng chó sủa, nhưng không biết anh có nghĩ đến tôi là người quấy nhiễu chó săn không?
Sợ rằng sẽ không.
Tôi đột nhiên cảm thấy rất nhớ Lý Ngôn Tiếu – cùng anh cách một bức tường, mãnh liệt nhớ nhung. Tôi nhớ cảm giác ấm áp được anh ôm trong lòng, còn có môi anh, cái mỉm cười luôn treo bên khóe miệng… Mắt cá chân vẫn đang đau đớn, việc này làm tôi càng nhớ anh hơn. Tôi siết chặt hai tay ôm lấy chính mình, há to miệng, trong lòng thầm nghĩ hai chữ Ngôn Tiếu…
Trong đêm tối, tôi không muốn về nhà, tôi bi quan nghĩ, nếu cứ một mực chờ ở đây cũng rất tốt, đợi hôm sau có người phát hiện ra tôi, khi đó tôi đã chết cóng rồi – không đúng, bây giờ là mùa hè – nhưng tôi mặc kệ, bất luận là nguyên nhân gì, dù sao ngày hôm sau tôi cũng đã chết. Lý Ngôn Tiếu nhất định sẽ ôm tôi khóc, cho dù anh ít khi khóc. Người họ Lý sẽ thấy thẹn với tôi, từ đó về sau tôi có thể lưu danh “vì yêu mà chết” anh minh truyền thế…
Tôi nhẹ nhàng chà xát cái mũi, cảm thấy bị chính mình làm cho cảm động mất rồi. Nhưng rất nhanh tôi liền tự tát mình một cái trong lòng. Mày không phải con nít, sao có thể suy nghĩ cảm tính như vậy chứ? Nghĩ mấy chuyện này không có tác dụng gì đâu! Bây giờ phải nhanh nghĩ cách mới phải!
Tôi suy tư cả buổi, cân nhắc toàn bộ khả năng, cảm thấy hôm nay tôi đi tìm Lý Ngôn Tiếu đúng là không quá thực tế, vì vậy đành phải đưa ra một lựa chọn gian nan – về nhà. Ngày mai lại nghĩ cách đến bệnh viện tìm Lý Ngôn Tiếu. Đêm nay nhất định lại là một đêm khó ngủ, tôi đoán chắc như thế.
Tôi gian nan đứng lên, trước mắt toàn sao bay vèo vèo, vốn nơi này có một chút ánh sáng nhưng bây giờ tôi chỉ nhìn thấy tối đen. Tôi cắn răng chịu đựng, cố nén đau đớn vịn tường bước về.
Mới vừa ra khỏi con hẻm nhỏ, phía trên đột nhiên truyền đến âm thanh xột xoạt, tôi giật mình, chẳng lẽ chú hai của Lý Ngôn Tiếu vẫn chưa đi? Nãy giờ vẫn luôn mai phục bên trên sao? Không lẽ tôi bị tóm rồi? Bây giờ chân của tôi đang đau nên thân thủ cũng không còn linh hoạt như trước nữa. Vừa quay đầu lại, một bóng đen liền xẹt qua đỉnh đầu, làm tôi càng thêm hoảng sợ, bóng đen vững vàng rơi xuống trước mặt tôi, sau đó nhanh chóng đứng lên, đi đến bên cạnh tôi.
Tôi tập trung nhìn vào, người này không phải là Lý Ngôn Tiếu sao? Trên vai anh còn đeo một cái ba lô, tươi cười nhìn tôi.
Tôi vừa định kêu lên một tiếng kinh hỉ, anh liền bịt chặt miệng tôi, sau đó nắm tay tôi nhanh chóng kéo tôi bỏ chạy. Mắt cá chân lại đau, tôi không có cách nào chạy được, lảo đảo một chút liền ngã sấp xuống. Lý Ngôn Tiếu một tay ôm eo tôi, một tay luồn dưới đầu gối, đem tôi bế lên, giống như không phía chút sức lực nào. Chúng tôi chạy khoảng năm phút đồng hồ, đi tới một bãi cỏ trống bên cạnh, đặt mông ngồi lên một đống gạch.
Tôi nở hoa trong bụng, không nghĩ sự tình sẽ phát triển ra ngoài ý muốn như vậy.
Lý Ngôn Tiếu nói: “Chiều nay trong vừa mới mua chó, anh liền đoán tối nay nó có thể dọa em nên định đi tìm em trước. Không ngờ em lại đến sớm như vậy, anh vừa nghe tiếng đã thấy chú hai xuống dưới tìm người rồi. Đến khi chú trở về anh mới nhanh chóng trèo tường ra.”
Tôi nói: “Vậy sao con chó kia lại không sủa anh?”
“Dù sao anh cũng là một trong những chủ nhân của nó, hơn nữa anh còn cho nó ăn.”
“Rồi cũng sẽ có một ngày anh tìm cơ hội bán nó làm thịt thôi.”
Tôi cười rộ lên, tựa đầu vào vai anh.
Anh bỏ ba lô trên vai xuống, sau đó nói: “Chân của em bị trật rồi, để anh xem thử.”
Tôi kinh ngạc hỏi: “Anh mang theo gì thế?”
“Thuốc dán, còn có Vân Nam bạch dược gì gì đấy.” Anh rất đắc ý nói: “Chúng ta đúng là tâm linh tương thông mà, anh dùng cẳng chân cũng có thể biết rõ tình huống của em.”
“Thôi đi, anh khoác lát quá rồi đấy, cái gì mà cẳng chân chứ.” Tôi đem chân đặt lên đùi anh, anh sờ lên mắt cá chân của tôi, liền nói:
“Khổ cho em rồi, làm em bị dọa phải không?”
“Ừm, em rơi từ trên tường xuống đấy.”
“Ai…” Anh thở dài, “Người nhà anh cũng ác thật, đối với một đứa bé trước kia yêu thích như thế, bây giờ lại giống như cừu nhân không bằng.”
“Không sao, em hiểu mà. Chuyện của hai chúng ta không ai chấp nhận, nhưng họ không nói với chú thím của em, chỉ việc này thôi em đã cảm thấy họ rất khoan hồng độ lượng rồi.”
“Anh nhất định phải sống cùng em.”
“Ừ.”
“Em đồng ý không?”
Tôi trợn trắng mắt: “Cái này coi như là cầu hôn nhỉ? Thế nhẫn đâu?”
Lý Ngôn Tiếu sửng sốt, sau đó nở nụ cười, sờ sờ đầu tôi: “Vật này, sớm muộn gì cũng có thôi. Mẹ của anh cũng không có nhẫn, còn phải nhìn trộm đãi ngộ của em đấy.”
Tôi cười cười không trả lời.
Anh vẫn bám riết không buông, hỏi tôi: “Thế em có đồng ý hay không? Được rồi, vậy em nói cho anh biết, em có thích anh không?”
Tôi lườm anh một cái: “Anh nói xem? Vì cái gì em phải nửa đêm chạy đến tìm anh, còn bị ngã từ trên tường xuống…”
“Ai nha.” Anh ngắt lời tôi, “Em không thể nói thẳng với được anh sao?”
Tôi cảm thấy rất buồn cười, thì ra Lý Ngôn Tiếu là một đứa trẻ thiếu thốn cảm giác an toàn. Nhưng vừa nghĩ đến bề trên của anh tạo nhiều áp lực như thế, tôi cảm thấy mình cần phải cho anh một chút an ủi, thế là liền nói một câu “Em thích anh.”
Lý Ngôn Tiếu ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh: “Là thích như thế này phải không?”
“Yêu thích giống như cha em đối với mẹ em ấy.”
“Chính là như thế đấy.”
Lý Ngôn Tiếu thoa thuốc lên chân cho tôi, nhẹ nhàng vuốt vuốt, sau đó còn dán thêm thuốc, tôi cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Chúng tôi ngồi trong gió đêm, thân thể dựa sát vào nhau, cảm giác vô cùng an tâm và mãn nguyện. Tôi nói: “Ngày mai anh đi làm có ngủ gật hay không đây?”
“Không biết nữa.” Anh nhẹ cười, “Anh vừa nghĩ đến có mẹ anh canh chừng nghiêm túc như thế liền cảm thấy rất xúc động, sao có thể ngủ gật cho được.”
“Ai… Nếu mẹ anh không đến canh chừng, vậy em có thể tìm anh rồi.”
“Thế em cứ chờ ở đó, đến lúc mẹ anh đi vệ sinh thì nhanh chóng chạy vào nói với anh hai câu, một buổi sáng đoán chừng bà đi vệ sinh hai ba lần, mỗi lần khoảng bảy tám phút. Đến lúc anh đi vệ sinh em cũng có thể đến nhà vệ sinh nam tìm anh.”
“Ôi, anh rảnh đến không thể rảnh hơn rồi đấy.”
“Rất có thể thực hiện mà.”
“Em còn có bài tập nữa.”
Lý Ngôn Tiếu lấy từ trong ba lô ra một cái quạt, vừa quạt xung quanh hai người vừa gãi chân: “Em có bị muỗi đốt không? Trên đùi anh bị đốt sưng hai vết rồi này.”