Bốn tiện khách xem
như được chính thức giữ lại trong thôn, đương nhiên, cũng như một nhân
viên mới được hệ thống sinh ra, trưởng thôn vẫn sắp xếp cho bọn hắn một
chức vụ tương đối có tiền đồ, đó chính là thủ vệ thôn.
“Tại sao rõ ràng thân phận của chúng ta là thị vệ mà còn phải lao động?”.
Tam Bạch trong bốn kiếm khách ném cái xẻng trong tay xuống với vẻ mặt bi
phẫn, vừa thuận tay kéo vạt áo Đại Bạch lên xoa xoa khóe mắt không hề có nước mắt để biểu hiện sự xót xa của mình.
Khóe miệng Đại Bạch
giật giật, nhìn về phía người nào đó cầm roi dương dương tự đắc ở đàng
xa, nuốt một ngụm nước bọt: “Ăn nhờ ở đậu, chúng ta vẫn nên nhẫn nhịn
đi”.
Người nào đó mà Đại Bạch nói hiển nhiên chính là Trương Khởi Khởi.
Kể từ khí bốn kiếm khách đến, Trương Khởi Khởi nhất thời chính là nông dân đổi đời ca hát vui mừng.
Trước kia ở trong thôn, con riêng không quản việc, Đinh Đang đến muộn hơn
Trương Khởi Khởi nên sẽ không có tư cách hơn Trương Khởi Khởi, tự nhiên
Trương Khởi Khởi phải làm lão đại. Nhưng uy phong lão đaị kia lại không
hiển hiện được. Trong tổ ba người, con riêng hoàn toàn có thể bỏ qua,
còn lại cũng không thể để một mình Đinh Đang chịu trách nhiệm toàn bộ
công việc của thôn cho đến khi xong xuôi, vì xây dựng hình tượng nên
Trương Khởi Khởi cũng không dám sai bảo người trong thôn. Thật vất vả
mới có bốn mặt hàng bị ghét bỏ đến đây, cớ gì không lợi dụng cho tốt?
Nói ra thì vấn đề cũng do thân phận thị vệ của bốn người, trước kia ở địa
cầu, Trương Khởi Khởi từng chơi một trò chơi, trong trò chơi ấy, Trương
Khởi Khởi là một cung thủ nhỏ, có đam mê dùng tên bắn hoa cúc của quái
vật.
(*)Khụ, hoa cúc là gì thì quá quen với mấy nường đọc đam mỹ rồi hé, nường nào không biết cứ pm Sulli để được giải đáp ^^!.
Có thể nói trước kia chỉ số thông minh của Trương Khởi Khởi không đủ hoặc
là quá cô đơn, cô thường xuyên chạy đến thôn tân thủ, ra cửa thôn tán
gẫu với thị vệ thủ thôn, thị vệ kia chính là hình tượng vệ binh khờ
khạo, một năm bốn mùa bất kể mưa gió bão bùng hắn đều giữ vững cương vị
của mình, Trương Khởi Khởi vô cùng bội phục hắn, nhất là đẳng cấp coi
thường tất cả các tân thủ trong thôn lại càng khiến Trương Khởi Khởi
truy sùng.
(*)Truy sùng: Theo đuổi, sùng kính.
Tuy rằng Trương Khởi Khởi nói chuyện thị vệ ca ca chưa bao giờ đáp lại, nhiều lắm là đi vài bước bên hàng rào, nhưng cũng không thể dập tắt tấm lòng tôn sùng
nóng bỏng của Trương Khởi Khởi.
Về sau lê lết lên đến cấp 10,
trước khi phải ra khỏi thôn tân thủ, Trương Khởi Khởi lưu luyến không
rời nói lời tạm biệt thị vệ ca ca, để biểu đạt tình cảm không thể buông
bỏ của mình, lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng cô bắn mũi tên trong tay mình đến hoa cúc của thị vệ ca ca.
Nhưng trời nổi mây gió bất
ngờ, chỉ là một hành động có ý thân cận như vậy thôi, lại khiến thị vệ
ca ca cảm thấy bị sỉ nhục, vào lúc Trương Khởi Khởi xoay người, thị vệ
ca ca bước tới dùng trường thương nổ tung hoa cúc của Trương Khởi Khởi…
Từ đó, Trương Khởi Khởi liền hận người có nghề nghiệp họ Thị tên Vệ.
Sau khi bốn tiện khách ở lại thôn, bị Trương Khởi Khởi dốc sức coi như cu
li mà áp bức, nếu không phải Trương Khởi Khởi cứ mỗi 20 giờ lại biến mất [logout], loại khổ sở này cũng không biết đến khi nào mới có hồi kết.
Thời gian cứ thế ngày một qua đi, độ phồn vinh cũng dần dần được kéo lên
100, mà những người xuất hiện sau này, phần lớn đều là dân chúng bình
thường, ngẫu nhiên có vài người có thiên phú, đều là loại thiên phú
tương đối hiếm lạ, mà sau khi bọn Trương Khởi Khởi trải qua quá trình
thăng cấp gian khổ, rốt cuộc cũng lăn đến cấp 10, một con đường lớn
thênh thang ngời sáng hơn liền xuất hiện trước mặt tổ ba người.
Phải biết rằng, ngay từ đầu người trong thôn đã muốn nhanh chóng thoát khỏi
ôn thần con riêng này, đến cấp mười thì người cả thôn đều lệ nóng doanh
tròng, ước gì tổ tông này biến mất sớm một chút, nhưng đối với tổ ba
người mà nói, đây chính là một sự lựa chọn khó khăn.
Công lao của bọn họ người trong thôn có mắt đều thấy, cống hiến của Trương Khởi Khởi và Đing Đương xem như lớn lao, nếu muốn đổi lãnh đạo, nếu tổ ba người
cùng đi, cũng tạm thời không có lãnh đạo tốt, cho nên phương pháp viên
mãn nhất chính là một mình con riêng ra đi…
Nhưng điều này làm
sao có thể? Con riêng vốn chính là đi theo Trương Khởi Khởi, lần này
Trương Khởi Khởi kéo con riêng đến cấp 10, con riêng muốn quấn lấy
Trương Khởi Khởi, Trương Khởi Khởi vứt đi không được, có muốn ở lại cũng phải tha theo con riêng, về phần Đinh Đương – tự sinh tự diệt đi.
Bây giờ đã gặp phải quyết định gian nan, một bên là lựa chọn rời bỏ thôn
tân thủ, tiến vào trấn tân thủ lớn hơn, hoặc là trực tiếp phản quốc đến
trấn của nước khác, hoặc là ở lại nước này, dẫn dắt thôn tân thủ, có thể rời khỏi thôn tân thủ, cũng có thể đi đi về về thôn tân thủ, nhưng như
vậy chẳng khác nào làm trấn tân thủ bại lộ trên bản đồ, về sau người ta
muốn gây chiến cũng không lo việc tìm đường.
Vì thế trải qua
quyết định gian nan, Trương Khởi Khởi vẫn lựa chọn câu trả lời khiến
toàn bộ người trong thôn tuyệt vọng -- ở lại, cùng với con riêng….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT