Ðịnh số như đã an bài cho Lãnh Nhật Phong phải chết bởi thanh Huyết Hận kiếm của lão trượng Ðông Phong Ðiểu Khinh. Thanh kiếm đỏ rực màu huyết dụ từ từ hạ xuống, và tất cả mọi người đều chờ đợi thủ cấp của Thần Kiếm Giang Ðông rơi xuống đất.
Lâm Thanh Tử mặt tái như chàm đổ. Trái tim của gã thắt lại với những cái đau lan tới tận óc. Lâm Thanh Tử muốn thét lên và xuất thủ để cản thanh kiếm màu đỏ kia, nhưng y chỉ biết nhìn, bởi Thành Tử biết rằng một khi y ra tay thì Lãnh Nhật Phong cũng không bao giờ cho y hành động.
Thành Tử hiểu Nhật Phong như hiểu bản thân mình, nên đành cúi đầu chờ đợi khoảnh khắc sau cùng đến với Nhật Phong.
Thành Tử thầm nghĩ :
- Ðông Phong Ðiểu Khinh, Nhật Phong đi rồi, đến lượt Lâm mỗ và lão thanh toán với nhau món nợ này.
Một chiếc bóng nhỏ nhắn cắt một đường vòng cung lướt ra khi lưỡi Huyết Hận kiếm chực chờ cắt ngang thủ cấp của Nhật Phong.
- Keng.
Cùng với âm thanh khô khốc đó, Vũ A Tú thét lớn :
- Dừng tay...
Ðồng kim tiền đã nện thẳng vào sóng kiếm rồi rơi xuống ngay chân Ðông Phong Ðiểu Khinh.
Một thoáng sững sờ hiện lên ánh mắt của Ðông Phong Ðiểu Khinh. Lão nheo mày hỏi nàng :
- Sao con lại hỏi nội tổ câu đó. Chẳng lẽ ba năm rèn Huyết Hận kiếm của nội tổ chỉ để đốt sự hận thù sao?
A Tú lắc đầu :
- Nội tổ đừng quên, nội rèn Huyết Hận kiếm để dành cho A Tú tự tay mình trả hận cho Vũ đại ca.
Nàng nhìn Nhật Phong :
- Và hiện tại, sinh mạng của Lãnh Nhật Phong do A Tú quyết định.
Vạn Dược Thần Y Hà Tổ Tổ khẽ điểm một nụ cười. Lão nheo mắt với Lâm Thanh Tử.
Lâm Thanh Tử thấy được cái nheo mắt của lão Thần Y, phấn khởi hỏi Ðông Phong Ðiểu Khinh :
- Lão tiền bối, có đúng như Vũ cô nương nói không?
Ðông Phong Ðiểu Khinh ậm ừ rồi gượng gật đầu :
- Không sai.
Lâm Thanh Tử quay lại Vũ A Tú :
- Qui tắc giang hồ, một khi đã nói thì phải giữ lời. Lão tiền bối đây đã giao cho Vũ cô nương trọng trách lấy mạng Lãnh Nhật Phong thì cô nương hãy hành sự.
Ðông Phong Ðiểu Khinh trao thanh Huyết Hận kiếm qua tay A Tú.
Lão nghiêm giọng nói :
- Thần Kiếm Giang Ðông Lãnh Nhật Phong đã chấp nhận thanh toán tất cả mọi oan trái trên cõi đời này để xuống tử thành hội diện với các bằng hữu, con hãy ra tay đi.
Vũ A Tú đón lấy thnh Huyết Hận kiếm. Nàng tằng hắng rồi nói :
- Lấy mạng Lãnh huynh lúc nào cũng được, nhưng A Tú không giết Lãnh huynh lúc này, và chỗ này.
Ðông Phong Ðiểu Khinh tròn mắt :
- Con còn chờ đến bao giờ nữa.
- Còn muốn dẫn Lãnh Nhật Phong đến mộ phần của Vũ đại ca.
- Hay lắm. Hai người cứ đi đi. Thần Kiếm Giang Ðông đâu thể chết trước mặt mọi người được.
Lâm Thanh Tử đứng nép qua một bên :
- Mời Vũ cô nương và Lãnh đại ca.
Nhật Phong thở dài nói với Thành Tử :
- Lâm đệ ở lại bảo trọng, ta nghĩ giang hồ chưa đến lúc thái bình đâu. Sự bình yên hôm nay là khởi đầu cho những ngày giông bão sắp tới.
Nhật Phong và A Tú bước khỏi Tổng đàn Thiên Luân giáo. Chàng và A Tú đi đến đâu, quần hào nhường đường đến đó. Tất cả mọi người nhìn theo chàng bằng ánh mắt tiễn biệt.
Vạn Dược Thần Y bước đến bên Lâm Thanh Tử :
- Tiểu tử... Ngươi nghĩ thế nào?
Thành Tử thở dài một tiếng nói :
- Từ thiên cổ đến nay không ai lý giải được chữ tình.
- Ngươi nói đúng, thế còn ngươi thì sao?
- Tiền bối muốn nói gì?
Vạn Dược Thần Y quắc mắt nhìn Lâm Thanh Tử :
- Ngươi không nghĩ tới Như Bình à?
Lâm Thanh Tử nhún vai mỉm cười :
- Tất nhiên là phải nghĩ tới chứ, bởi đó là chữ tình của vãn bối mà.
- Thế ngươi còn đứng đây làm gì. Nếu ngươi nghĩ về Như Bình thì hãy tin lão phu đi, Vũ A Tú cũng đang nghĩ về Nhật Phong.
Vạn Dược Thần Y đặt tay lên vai Lâm Thanh Tử :
- Chữ tình sẽ hóa giải được chữ hận, nhưng một khi chữ tình biến thành chữ hận thì không có cái gì trên đời này hóa giải được đâu. Ngươi đừng để cho Hà Như Bình hận ngươi vì tình đó.
Lâm Thanh Tử nhăn mặt :
- Tình tình, hận hận. Eo ôi, vãn bối phải đi tìm Như Bình đây.
Lâm Thanh Tử nói xong, chẳng thèm chào ai, mà trổ luôn khinh công thượng thừa Triển Xí Phi Vân, thân ảnh như một con chim cắt lướt đi trong chớp mắt đã khuất dạng rồi.
Mông Thiền đại sư nói với Võ Ðang Thái Ất chân nhân :
- Giang hồ rồi cũng dịu lại. Mưa cũng có lúc tạnh, giông bão cũng có lúc tan, dù kẻ có tham vọng đến đâu, nhưng cũng đã ra người thiên cổ trở về với cát bụi, vì lẽ đó mà lão nạp sẽ lo hậu sự ở đây.
- Khi nãy bần đạo trộm nghe Nhật Phong nói, sự yên tĩnh của giang hồ hôm nay là khởi đầu cho những ngày giông bão sắp đến, trong lòng bần đạo cảm thấy lo lắng vô cùng.
- Tất cả đã qua rồi. A di đà Phật... kết cuộc quả là mỹ mãn, lão nạp hoan hỉ vô cùng.
Mông Thiền đại sư bước đến Tuệ Tĩnh phương trượng. Lão đại sư chắp tay xá Tuệ Tĩnh đại sư :
- Phương trượng sư huynh... người vẫn bình an chứ?
- A di đà Phật, sư huynh không sao cả. Chúng ta hãy lo hậu sự ở đây rồi quay về Thiếu Lâm tự.
* * * * *
Trở lại Nhật Phong và A Tú. Hai người rời khỏi Tổng đàn Thiên Luân giáo, vừa đi A Tú vừa nói với Lãnh Nhật Phong :
- Hồi đó Lãnh huynh và Vũ đại ca tỷ thí võ công ở đâu?
- Muội muốn ta dẫn muội đến đó?
A Tú gật đầu.
Nhật Phong thở dài :
- Ta dẫn muội đến đó muội cũng không ngờ đâu.
- Tại sao không ngờ?
- Rồi muội sẽ biết.
Nhật Phong nói xong nắm tay A Tú trổ luôn khinh công băng đi. Mất hết ba khắc, hai người đặt chân vào một vùng thung lùng bạt ngàn những cánh đào đang ra nụ. Tiết trời đã lập xuân, hoa đào như nhuộm hồng toàn bộ khung cảnh nơi đó.
A Tú nhướn mắt :
- Lãnh huynh và Vũ đại ca tỷ thí võ công ở nơi này sao?
Nhật Phong gật đầu :
- Trong rừng đào này.
Chàng dẫn A Tú đến một nấm mộ phủ đầy hoa đào :
- Vũ huynh của muội đang nằm trong nấm mộ này.
- Nấm mộ này do Lãnh huynh đắp?
- Nghĩa tử là nghĩa tận. Kiếm vô tình nhưng người không vô tình.
Nhật Phong thở dài :
- Ta đã đứng trước nấm mồ của Nhất Kiếm Đoạt Hồn rồi.
- Huynh đã đến trước nấm mồ của Vũ đại ca, và muội chỉ xin huynh hãy đốt một nén nhang cho người.
A Tú vừa nói vừa lấy một nén nhang, đánh đá lửa đốt rồi trao qua tay Nhật Phong.
Nhật Phong đón lấy nén nhang nàng trao. Chàng đứng trước nấm mộ phủ đầy hoa của Vũ Minh.
Nhật Phong trầm giọng nói :
- Ta sẽ nói gì đây với Nhất Kiếm Đoạt Hồn Vũ Minh.
A Tú nhìn chàng :
- Chỉ cần đại ca hứa không bỏ rơi A Tú... Trong cõi nhân gian này ngoài A Tú ra, không một nữ nhân nào khác xen vào trái tim của đại ca.
Nhật Phong quay qua nhìn nàng :
- A Tú, ta cần phải nói như vậy sao?
A Tú bặm môi gật đầu.
Nàng chớp mắt :
- Lãnh huynh không thể nói được câu đó à?
- Ta sợ mình sẽ mang khổ lụy đến cho nàng.
- A Tú chấp nhận tất cả.
Nhật Phong thở dài :
- Ta sẽ nói những gì nàng muốn.
- Ðại ca không miễn cưỡng đấy chứ?
- Miễn cưỡng ư? Nhật Phong chỉ sợ một ngày nào đó chính ta sẽ nằm yên trong lòng đất, để nàng...
Chàng thở dài bỏ lửng câu nói đó.
A Tú nhìn Nhật Phong :
- Lãnh huynh muốn nhắc đến Mông Diện Thần Nữ Kiều Vĩ Hồ?
Nhật Phong thở dài :
- Lãnh Nhật Phong không thể thờ ơ với sự tuyệt diệt của Kiếm môn.
A Tú lắc đầu :
- Chúng ta có thể rũ bụi giang hồ, tìm một nơi nào đó ẩn tích mai danh.
- Ðúng, Thần Kiếm Giang Ðông sẽ ẩn tích mai danh, nhưng không phải là lúc này. Nếu muội có thể lấy mạng huynh thì cứ ra tay, nhưng nghĩa sư môn không cho Nhật Phong gác kiếm đứng ngoài.
A Tú nhìn chàng :
- Ðại ca!
- Muội hiểu cho huynh.
- Muội sẽ không đòi hỏi Lãnh huynh điều gì nữa đâu. Dù sao chăng nữa, huynh cũng đã cứu mạng Tiểu Cầu. Chỉ một điều muộn van xin huynh là hãy sống cùng với muội.
A Tú vừa nói vừa trao thanh Huyết Hận kiếm vào tay Nhật Phong.
Nhật Phong toan lắc đầu, A Tú sa sầm mặt nói :
- Huynh phải nhận thanh kiếm của muội.
Nhật Phong đón lấy thanh Huyết Hận kiếm. Chàng thở dài bước đến ghim nén nhang xuống trước mộ Nhất Kiếm Đoạt Hồn Vũ Minh :
- Nhật Phong đốt cho huynh một nén nhang. Ngày xưa huynh lo lắng cho Tú muội bao nhiêu thì giờ đây Nhật Phong còn một ngày sống trong cõi đời này sẽ thay huynh lo cho Tú muội.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT