Tất cả cao thủ hiện diện thảy đều hồi hộp theo dõi diễn biến, nhưng Hồ Thiết Sanh chỉ thờ thẫn quay đầu nhìn Phong Lôi Tẩu.

Phong Lôi Tẩu nghiêm giọng nói :

- Vi Ngọc Cầm, xưa kia thị cũng từng có giao tình rất thâm hậu với Lạc Kỳ, Lạc Kỳ trung niên mất con, chỉ có mỗi đồ tôn này, thị đành lòng để hắn trở thành tàn phế ư?

Vi Ngọc Cầm cười khẩy :

- Đó là do hắn tự chuốc lấy, lão thân không tiện can ngăn vào chuyện bọn trẻ, huống hồ Lạc Kỳ...

Bà ta nói đến đó, mặt đầy vẻ ghen hờn, hiển nhiên bà ta vẫn còn ghen hờn đối với Lạc Kỳ và Dư Mộng Chân, ngước mắt nhìn trời không nói tiếp nữa.

Phong Lôi Tẩu lòng nóng như thiêu đốt, lớn tiếng nói :

- Thị có biết là Lạc Kỳ yêu thương thị không?

Vi Ngọc Cầm quay đầu lại, giọng nhạt nhẽo nói :

- Lý Phụng Các, lão thân tuổi đã gần đất xa trời, tôn giá đừng trêu cợt lão thân nữa.

Phong Lôi Tẩu chợt động tâm, nghiêm nghị nói :

- Lão phu này tuy là hay đùa cợt với thị, nhưng lúc này làm sao có thể nói bừa? Việc ấy lão phu biết rất rõ, nếu thị không màng đến thì thật phụ mối thâm tình Lạc Kỳ đã giành cho thị.

Vi Ngọc Cầm lặng thinh hồi lâu mới nói :

- Nếu vậy thì... tại sao khi xưa lại cứ lẩn tránh lão thân và đi theo Dư Mộng Chân?

Phong Lôi Tẩu đảo tròn mắt :

- Thị thật quá ấu trĩ, chẳng hiểu gì về chuyện nam nữ, nên biết là tình cảm giữa nam nữ hết hết sức tế nhị, càng yêu nhau càng giả vờ tỏ ra lạnh nhạt. Khi xưa thị tâm cao khí ngạo, mà Lạc Kỳ cũng kêu căng tự đại, dĩ nhiên không gần gũi nhau được rồi. Thị thử nghĩ xem lời nói của lão phu hữu lý hay không?

Vi Ngọc Cầm không khỏi động lòng, nhận thấy cũng có lý, bất kể là thật hay giả cũng chẳng thể trơ mắt ra nhìn Hồ Thiết Sanh tự hủy một tay. Vạn nhất lời nói của Phong Lôi Tẩu là sự thật, bà ta qủa là rất có lỗi với Lạc Kỳ.

Vi Ngọc Cầm chầm chậm quay người lại, hướng về Bạch Phàm nói :

- Bạch Phàm, hãy buông tha cho y thị.

Bạch Phàm tuy sắp trở thành môn hạ của Thiết Ông Xung, nhưng hiện vẫn chưa là sự thật, không dám trái lời, nhưng lại không cam tâm, ấp úng nói :

- Lời nói của sư tỷ, dĩ nhiên tiểu đệ phải tuân theo, nhưng tiểu đệ tin chắc lời nói của Lý Phụng Các hoàn toàn bịa đặt.

Vi Ngọc Cầm trầm giọng :

- Sao ngươi biết là bịa đặt?

- Hôm trước tiểu đệ nấp ngoài sơn cốc đã chứng kiến tận mắt Dư Mộng Chân gặp Lạc Kỳ và Bạch Long Xuyên, họ hết sức thân thiết nhau, sau cùng hai người đã nắm tay Dư Mộng Chân bỏ đi.

Hồ Thiết Sanh giật mmình nhớ lại chuyện hôm trước, Bạch Phàm qủa đã không nói dối, vậy chứng tỏ Phong Lôi Tẩu hoàn toàn là bịa đặt.

Vi Ngọc Cầm buông tiếng cười khẩy, Bạch Phàm lớn tiếng nói :

- Nếu sư tỷ không tin, hãy hỏi Hồ Thiết Sanh và Bạch Diêu Hồng, hôm ấy họ cùng với Hắc Đao Khách và Thiên Đài Kỳ Si đều nấp ở ngoài cốc nhìn trộm.

Vi Ngọc Cầm quay sang Bạch Diêu Hồng, trầm giọng hỏi :

- Tiểu nha đầu, Bạch Phàm có nói dối hay không?

Bạch Diêu Hồng vốn không quen nói dối, nhưng vì cứu Hồ Thiết Sanh, đành trừng mắt nói :

- Y hoàn toàn là bịa đặt, không hề có chuyện như vậy.

Bạch Phàm gằn giọng :

- Ngươi dám làm chứng dối hả?

Vi Ngọc Cầm khoát tay :

- Ngươi hãy lui ra.

Đoạn quay sang Hồ Thiết Sanh nói :

- Hồ Thiết Sanh, lão thân biết ngươi là người chính trực, quang minh lỗi lạc, ngươi hãy...

Hồ Thiết Sanh tiếp lời :

- Hồ Thiết Sanh này là một đại trượng phu đội trời đạp đất, không bao giờ nói dối, lời nói của Bạch Phàm quả là sự thật.

Lý Phụng Các và Bạch Diêu Hồng cùng bật lên một tiếng sửng sốt, bất giác thuỗn mặt ra tại chỗ.

Bạch Phàm buông tiếng cười vang :

- Sư tỷ đã tin rồi chứ? Thiết nghĩ Hồ Thiết Sanh hẳn là không mang cánh tay mình ra làm trò đùa.

Vi Ngọc Cầm chao người một cái, chứng tỏ bà ta hết sức đau lòng, cố nén niềm bi phẫn nói :

- Thôi được, bằng vào sự thành thật thẳng thắn của ngươi, hôm nay lão thân nhất định phải giúp ngươi một phen.

Bạch Phàm kinh hãi, tưởng hay chẳng ngờ lại hóa dở, rốt cuộc vẫn phải thả Bạch Ngọc Quyên.

Và lúc này Lý Phụng Các lại càng thêm kính phục Hồ Thiết Sanh hơn, gật đầu liên hồi, đó là đức tính cao đẹp nhất của người võ lâm, Hồ Thiết Sanh tuổi còn trẻ mà đã làm được như vậy, thật là vô vàn đáng quý.

Vi Ngọc Cầm trầm giọng nói :

- Bạch Phàm, bỏ người xuống đất, lui ra xa ba trượng.

Giọng nói bà ta lạnh như băng tuyết, Bạch Phàm không dám trái lời, riu ríu đặt Bạch Ngọc Quyên xuống đất.

Đột nhiên một tiếng trầm giọng quát :

- Hãy khoan.

Một người bịt mặt nhanh như tia chớp lướt đến nói :

- Có lão phu chủ quyết, Phàm nhi hãy khoan thả người.

Lý Phụng Các thở dài thầm nhủ :

“Có ma đầu này hiện thân, thế là công toi rồi”.

Vi Ngọc Cầm thoáng khom mình thi lễ :

- Sư huynh đã ra mặt, tiểu muội không tiện xen vào nữa.

Đoạn lui ra xa ngoài ba trượng.

Hồ Thiết Sanh sải bước tiến tới, ngẩng đầu ưỡn ngực, tay phải đặt lên bắp tay trái.

Bạch Diêu Hồng khóc lăn ra đất, tiếng khóc vô cùng não nùng bi thiết, nghe muốn đứt từng đoạn ruột, có vài cao thủ hắc đạo cũng bất giác rơi lệ.

Lý Phụng Các lớn tiếng nói :

- Hồ Thiết Sanh, vì toàn thể võ lâm, ngươi hãy hy sinh ả nha đầu này, đối với Bạch Long Xuyên, có lão phu chịu trách nhiệm.

Hồ Thiết Sanh não nề nói :

- Ý tiền bối là rất cao cả, nhưng ngặt nỗi vãn bối là phàm phu tục tử, không có được tấm lòng khoáng đạt như vậy, thật không thể đành lòng trơ mắt nhìn Quyên muội thảm tử.

Lý Phụng Các lắc mạnh đầu, liên tiếp thở dài một hồi, quay sang người bịt mặt nói :

- Hùng Côn, chả lẽ ngươi cũng không giữ thể diện hay sao?

Kim Bột Ngân Thủ Hùng Côn cười khẩy :

- Đây là điều kiện do Hồ Thiết Sanh tự đưa ra, lão phu không tiện sửa đổi.

Lý Phụng Các gắt giọng :

- Ngươi có biết khi nãy Vi Ngọc Cầm đã thua một chiêu không?

- Việc ấy không liên quan đến Bạch Phàm, hiện thân phận của Bạch Phàm ngang với Vi Ngọc Cầm, y thị không có tư cách can dự vào chuyện của Bạch Phàm.

Hồ Thiết Sanh trầm giọng :

- Lý tiền bối không cần phí lời, nếu hạng người này mà biết lẽ phải thì chốn giang hồ đâu có chuyện nhiễu nhương.

Hùng Côn không ngớt cười hăng hắc, vờ như không nghe.

Hồ Thiết Sanh lớn tiếng nói tiếp :

- Hồ mỗ bằng lòng chấp nhận điều kiện của các ngươi, hãy giao Bạch Ngọc Quyên cho Vi tiền bối trước đi.

Hùng Côn cười khẩy :

- Tại sao lại phải giao cho Vi Ngọc Cầm chứ?

Nhưng lại quay sang Bạch Phàm nói :

- Thôi được, ngươi hãy giao ả ta cho sư tỷ.

Bạch Phàm đặt Bạch Ngọc Quyên xuống trước mặt Vi Ngọc Cầm, nhưng không chịu lui ra xa.

Hồ Thiết Sanh nói :

- Vi tiền bối, xin hãy chú ý Bạch Ngọc Quyên giùm vãn bối.

Vi Ngọc Cầm gật đầu :

- Ngươi hãy yên tâm.

Hồ Thiết Sanh tay phải bẻ mạnh, rắc một tiếng, cánh tay trái đã gãy.

Lý Phụng Các buông tiếng thở dài thậm thượt, Bạch Diêu Hồng khóc đến ngất xỉu.

Ngay khi Hồ Thiết Sanh vừa bẻ gãy tay, Bạch Phàm đột nhiên nhanh như chớp lướt đến gần Bạch Ngọc Quyên.

Vi Ngọc Cầm vốn đã có ác cảm với y, buông tiếng cười khẩy, chân phải tung lên, bộp một tiếng, Bạch Phàm văng bay ra xa hơn hai trượng. Hồ Thiết Sanh liền thừa cơ giành lấy Bạch Ngọc Quyên.

Hùng Côn cả giận, trút hết lửa giận vào Lý Phụng Các và Hồ Thiết Sanh, buông tiếng quát vang, lao bổ vào Lý Phụng Các, Lưu Tinh thủ trên công vào hai mắt, dưới công vào trung bàn đối phương.

Bạch Phàm quát to :

- Mọi người cùng tiến lên.

Bọn ma đầu không dám trái lệnh, nhưng Vi Ngọc Cầm đã rón rén bỏ đi mất.

Hồ Thiết Sanh đặt Bạch Ngọc Quyên xuống, dặn Bạch Diêu Hồng :

- Hồng muội hãy trông chừng, đừng để cho Quyên muội chạy trốn đi nữa.

Hồ Thiết Sanh tay cầm Ma đao lao thẳng về phía Bạch Phàm, vung đao quét ngang, bọn ma đầu sợ hãi thoái lui, không ai dám đối chọi với bảo đao.

Bạch Phàm lớn tiếng nói :

- Hồ Thiết Sanh, ngươi hãy bỏ đao xuống, hai ta quyết tử chiến một phen.

Hồ Thiết Sanh vung tay, cắm Ma đao xuống đất, lấy bạch mao Lưu Tinh chùy ra, gằn giọng nói :

- Kẻ nào dám cướp đoạt Ma đao, Hồ mỗ sẽ cho chết ngay bên cạnh.

Đoạn quay sang Bạch Phàm nói :

- Bạch Phàm, ngươi mất tay trái, Hồ mỗ cũng chỉ có tay phải đối phó với ngươi.

Bạch Phàm nháy mắt với Bạch Long Sơn :

- Vậy mới là trận quyết đấu công bằng, nhưng bạch mao Lưu Tinh chùy của ngươi thì sao?

- Đề phòng có kẻ cướp đoạt Ma đao, nhưng Hồ mỗ tuyệt đối không dùng Lưu Tinh chùy này đối phó với ngươi.

Hồ Thiết Sanh nói xong, liền giắt bạch mao Lưu Tinh chùy vào bên lưng.

Bạch Phàm tung mình lao tới, chớp nhoáng tung ra mười mấy chưởng.

Hồ Thiết Sanh định tâm đánh bại y một cách tâm phục khẩu phục, rồi sẽ dùng cực hình tàn bạo giết chết y.

Hai người toàn lực thi triển tuyệt học, chưởng phong cuốn tung bụi cát, cuộc chiến hết sức ác liệt.

Trong khi ấy, cuộc chiến giữa Lý Phụng Các và Hùng Côn càng ác liệt hơn. Hùng Côn có Lưu Tinh thủ uy lực rộng đến ba trượng, Phong Lôi bát cước của Phong Lôi Tẩu tuy lợi hại nhưng so với binh khí kỳ môn vẫn thua thiệt.

Lúc này Bạch Diêu Hồng đã giải huyệt cho Bạch Ngọc Quyên, hai người nước mắt ràn rụa nhìn nhau, Bạch Ngọc Quyên lòng vô vàn cảm kích, và nàng đã biết chính Bạch Diêu Hồng đã hy sinh một cánh tay để cứu nàng và Hồ Thiết Sanh.

Bạch Diêu Hồng ngồi bên cạnh Bạch Ngọc Quyên nói :

- Quyên muội lúc này cần phải hết sức giữ gìn sức khỏe, mai này sinh con ra, Sanh ca hẳn là vui mừng lắm.

Bạch Ngọc Quyên nghẹn ngào :

- Hồng tỷ, tiểu muội kiếp này không báo được đại ân của Hồng tỷ, chỉ mong kiếp sau...

Bạch Diêu Hồng vội ngắt lời :

- Quyên muội đừng nên nghĩ vớ vẩn, hôm trước sở dĩ Sanh ca lạnh nhạt với Quyên muội là vì muội đã bỏ đi không từ biệt nên Sanh ca hết sức lo lắng, đó cũng là vì quá yêu thương Quyên muội mà thôi.

Đột nhiên Bạch Long Sơn tung mình lướt đến, vung tay chộp vào Ma đao.

Hồ Thiết Sanh mắt không rời khỏi Ma đao, Bạch Long Sơn tay chưa kịp chạm vào chuôi đao, bạch mao Lưu Tinh chùy của chàng đã bay đến, quấn vào hai chân lão, phịch một tiếng, ngã úp xuống.

Hồ Thiết Sanh giật mạnh, kéo Bạch Long Sơn bay về phía chàng. Bạch Phàm thừa cơ bổ ra ba chưởng, định cứu Bạch Long Sơn. Nào ngờ Hồ Thiết Sanh lại vung tay, Bạch Long Sơn bay vào chưởng kình của Bạch Phàm.

Bạch Phàm bắt buộc phải triệt chiêu rụt tay về, Hồ Thiết Sanh thừa cơ quét ra tám cước, bộp bộp hai tiếng, Bạch Phàm và Bạch Long Sơn cùng bị đá văng ba ra xa hơn trượng.

Hồ Thiết Sanh rút lấy Ma đao, tung mình đến bên Lý Phụng Các nói :

- Tiền bối hãy nghỉ ngơi chốc lát, để mình vãn bối thu dọn lão ta cho.

Hùng Côn lớn tiếng nói :

- Lý Phụng Các, hai ngươi hãy liên thủ thử xem.

Bỗng nghe Bạch Diêu Hồng hối hả nói :

- Quyên muội! Quyên muội đừng bỏ đi.

Lý Phụng Các và Hùng Côn cùng dừng tay, chỉ thấy Bạch Ngọc Quyên đã chạy ra xa hơn nửa dặm, vì Bạch Diêu Hồng phát giác quá muộn, không còn đuổi theo kịp nữa.

Lý Phụng Các và Hồ Thiết Sanh vội tung mình đuổi theo, Bạch Phàm vừa định đuổi theo, Hùng Côn trầm giọng nói :

- Bạch Phàm, không cần đuổi theo, bây giờ ngươi hãy đi gặp sư phụ.

Lý Phụng Các và Hồ Thiết Sanh chỉ chốc lát đã đuổi kịp Bạch Diêu Hồng, Hồ Thiết Sanh cắp lấy Bạch Diêu Hồng, tiếp tục đuổi theo Bạch Ngọc Quyên.

Ba người đuổi suốt cả buổi trời, đã không còn thấy bóng dáng Bạch Ngọc Quyên đâu nữa.

Lý Phụng Các nói :

- Chúng ta hãy chia nhau tìm kiếm, ngày mai gặp lại ở Lạc Dương.

Hồ Thiết Sanh và Bạch Diêu Hồng tìm quanh gần đó một hồi, không có kết quả, Hồ Thiết Sanh nói :

- Giờ cách Tết Nguyên Tiêu chỉ còn năm sáu ngày, chúng ta cần phải gặp gỡ với các vị tiền bối. Thiên Nhất bang đã tuyên bố nếu gia sư tổ và Bạch tiền bối mà không hiện thân trước Tiết Nguyên Tiêu, họ sẽ huyết tẩy võ lâm.

- Vậy chúng ta hãy đến Lạc Dương mau.

Hai người đến lạc Dương, gặp gỡ với quần hùng trong một khách điếm lớn, Lý Phụng Các nói :

- Thiên Nhất bang đã buông lời ngạo mạn, hẳn là sẽ hiển oai phong trước Tiết Nguyên Tiêu, chúng ta tuyệt đối không được khinh suất.

Người què trong Tề Lỗ song tàn bỗng hỏi :

- Thiết Ông Xung thật ra có hiềm khích gì với hai vị tiền bối Lạc Kỳ và Bạch Long Xuyên.

- Lạc Kỳ là truyền nhân của Thần Cung, Bạch Long Xuyên là truyền nhân của Tử Phủ, xưa kia hai vị chủ nhân của Tử Phủ và Thần Cung đã cùng nhau nghiên cứu một quyển bí kíp, chỉ thiếu một ngọn bảo đao, vì tuyệt học trong quyển bí kíp này phải cần có một bảo đao thi triển thì mới có thể phát huy uy lực tối đa. Vừa lúc ấy Thiết Ông Xung đã mang đến ba ngọn Ma đao, bằng lòng dùng đao trao đổi nửa phần tuyệt học trong bí kíp. Hai vị chủ nhân Tử Phủ và Thần Cung đã nhận lời, nhưng không bao lâu sau đã mất tích, theo suy luận thì là bị Thiết Ông Xung ám toán chết, bí kíp và bảo đao cũng cùng lúc biến mất.

Người què lại hỏi :

- Thiết Ông Xung mang đến Ma đao phối hợp với bí kíp nọ, vậy thì bí kíp ấy hẳn là Ma Đao Ca rồi.

Lý Phụng Các gật đầu :

- Không sai, chính là Ma Đao Ca, một môn tâm pháp võ công chí cao, e rằng ngay cả Lạc Kỳ và Bạch Long Xuyên cũng chưa từng nhìn thấy quyển bí kíp ấy.

Quần hào nghe vậy mới vỡ lẽ, thì ra Ma Đao Ca là vật sở hữu của sư môn hai vị Lạc Kỳ và Bạch Long Xuyên, và sư phụ của họ chính là chủ nhân Tử Phủ và Thần Cung, hai nhân vật thần kỳ trong lời đồn đại của giới võ lâm.

Hồ Thiết Sanh liền kể lại những gì đã chứng kiến ở dưới địa huyệt trong lăng Minh Đế.

Quần hùng kể cả Lý Phụng Các đều hết sức lấy làm lạ.

Lý Phụng Các lẩm nhẩm đọc :

- Một hai ba, ba hai một. Một hai ba bốn năm sáu bảy. Bảy sáu năm bốn ba hai một. Tam hoa cái đỉnh Tử Phủ tất. Ngũ khí triều nguyên Thần Cung xuất. Một hai ba. Ba hai một. Một hai ba bốn năm sáu bảy...

Ông lặp đi lặp lại và lắc đầu liên hồi, đăm chiêu suy nghĩ như bên cạnh chẳng có ai cả.

Văn Thân Dã Tẩu thấy vậy nói :

- Lý huynh làm gì mà như kẻ điên khùng vậy? Đó chẳng qua là những lời vớ vẩn của một lão điên, sao Lý huynh lại quan trọng hóa thế này?

Những người khác cũng hết sức nực cười, nhưng cố nén không dám cười thành tiếng.

Lý Phụng Các nghiêm mặt :

- Tư Mã huynh biết gì kia chứ? Lý mỗ nghĩ bài ca này rất có lai lịch, nhưng nhất thời chưa nghĩ ra được thôi.

Đột nhiên, ngoài sân vườn vang lên hai tiếng bụp bụp, quần hùng vội đi ra xem, chỉ thấy lão tam Long Chí Phi và lão tứ Long Chí Thăng trong Trung Nguyên ngũ kỵ sĩ đang nằm sóng soài trên vũng máu.

Tình trạng chết của hai người giống hệt như lão ngũ Long Chí Phấn hôm trước, đầu bị người đè lún vào ngực.

Lão đại Long Chí Khởi và lão nhị Long Chí Đằng bi phẫn đến mức suýt ngất xỉu, liền tức cởi ngựa ra, định đến ngay Thiên Nhất bang báo thù cho huynh đệ.

Quần hùng vội kéo giữ lại, cố khuyên hai người nhẫn nại.

Đêm ấy trôi qua trong sự giới bị nghiêm ngặt của quần hùng, theo ý những người tuổi trẻ thì lập tức tấn công vào Thiên Nhất bang, nhưng đã bị Lý Phụng Các ngăn chặn.

Ba ngày nữa lại trôi qua trong tình trạng bi phẫn và căng thẳng, trong khoảng thời gian ấy, Hồ Thiết Sanh hễ có rảnh là tập trung tư tưởng suy ngẫm về quái học và bộ pháp do Bạch Mao đại ca truyền dạy.

Đêm ấy là ngày mười hai tháng giêng, một trận mưa tuyết rất to vừa rơi xong, mặt đất một màu trắng xóa, Hồ Thiết Sanh giữ nhiệm vụ canh phòng, chàng đi đến hậu viên.

Đây chỉ là sân vườn cuối cùng trong khách điếm, chỉ có vài cây dương trụi lá và phủ đầy tuyết trắng.

Hồ Thiết Sanh cởi bạch ma Lưu Tinh chùy ra, tập trung tinh thần suy nghĩ và diễn luyện, vừa không ngừng lẩm bẩm đọc :

- Một hai ba, ba hai một. Một hai ba bốn năm sáu bảy...

Chàng vừa đọc đến đó, chợt động linh cơ, suýt nữa nhảy cẫng lên vì chàng đã hiểu ra hàm ý sâu sắc của môn tâm pháp chí cao này, thầm nhủ :

“Tam hoa tụ đỉnh Tử Phủ tất. Ngũ khí triều nguyên Thần Cung xuất. Đó rõ ràng là bốn câu trước, Tử Phủ là cốt lõi của Nhâm mạch, Thần Cung là khởi điểm của Đốc mạch, tinh khí thần là tam hoa, trước tiên do Nhâm mạch chuyển lên, đi qua ba huyệt nên gọi là một hai ba.

Sau đó vận ngược ba hai một, kể như là một tiểu tuần hoàn, vì loại tâm pháp này theo đường lối vắn tắt, nên khác hẳn các tâm pháp nội công khác.

Sau khi vận ngược ba hai một, lại từ huyệt đạo thứ nhất đến thứ bảy, sau đó lại vận ngược từ bảy đến một, tức là bảy sáu năm bốn ba hai một.

Vận công đến đó là đã đạt đến cảnh giới tối cao Tam Hoa Tụ Đỉnh, sau đó lại vận hành từ Đốc mạch, trước tiên là thuận một hai ba, rồi lại nghịch ba hai một, và sau cùng là một hai ba bốn năm sáu bảy, có lẽ vận đến đó là công thành viên mãn”.

Thế là Hồ Thiết Sanh lòng mừng khôn xiết, lòng tin tăng cao. Chàng quét mắt nhìn quanh, nơi đây rất yên tĩnh, nhưng không có chỗ kín đáo luyện công.

Đang khi tìm kiếm, bỗng thấy một bóng người nhỏ nhắn phóng nhanh đến. Hồ Thiết Sanh vội nấp vào sau một cây to, chỉ thấy người ấy đáp xuống sân vườn, đặt một bọc vải xuống đất, trong bọc vải có tiếng trẻ khóc oa oa, vang vọng trong đêm khuya.

Hồ Thiết Sanh bàng hoàng sửng sốt nhìn kỹ, quả nhiên là Bạch Ngọc Quyên. Chỉ thấy nàng mặt mày tiều tụy đầy vẻ bệnh hoạn, ngồi xổm xuống bên bọc vải, đưa tay nhẹ vuốt lên má đứa trẻ, nước mắt lăn dài xuống má, lẩm bẩm :

- Hồ Tiểu Sanh, mẫu thân đã thề kiếp này không thể ở bên phụ thân ngươi, nên phải giữ đúng lời thề. Chỉ tội nghiệp hài nhi vừa mới sinh ra đã phải rời xa mẫu thân...

Nàng nói đến đó đã khóc sướt mướt và đứa trẻ cũng đã nín khóc, Bạch Ngọc Quyên người chao đảo một cái, nói tiếp :

- Tiểu Sanh, mẫu thân tuy rời xa ngươi, nhưng có phụ thân và Hồng di chăm sóc cho, hẳn là ngươi không bao giờ phải chịu cực khổ, mai kia có cơ hội, mẫu thân sẽ lén lút đến thăm ngươi.

Dứt lời, nàng đưa tay lau nước mắt, run run đứng lên, mắt đăm đăm nhìn vào mặt con thơ, nước mắt lại tuôn xối xả, ôm mặt khóc thống thiết.

Hồ Thiết Sanh cũng nước mắt chảy dài, chầm chậm từ sau cây đi ra, định bắt lấy Bạch Ngọc Quyên, không cho nàng bỏ đi nữa.

Nào ngờ chàng vừa đi được mười mấy bước, Bạch Ngọc Quyên đã phát giác, hốt hoảng tháo lui.

Hồ Thiết Sanh thành khẩn nói :

- Quyên muội hãy lượng thứ cho ngu huynh, đừng bỏ đi nữa.

Bạch Ngọc Quyên kiên quyết :

- Không, tiểu muội lòng đã quyết, không thể cùng Sanh ca chung sống trăm năm, chỉ cần Sanh ca tử tế nuôi con của chúng ta là tiểu muội yên tâm rồi.

Hồ Thiết Sanh nước mắt ràn rụa :

- Quyên muội nhẫn tâm bỏ ngu huynh ra đi, chả lẽ cũng nhẫn tâm bỏ cả con thơ hay sao?

Bạch Ngọc Quyên lặng thinh, lòng tột cùng đau khổ.

Hồ Thiết Sanh nói tiếp :

- Quyên muội, ngu huynh và Hồng muội đều hế sức thương nhớ Quyên muội, Quyên muội đừng bỏ đi nữa. Vả lại, Quyên muội người yếu đuối, cần phải điều dưỡng. Nếu Quyên muội bỏ đi, ngu huynh chết cũng chẳng thể nhắm mắt.

Bạch Ngọc Quyên bỗng ngẩng lên nói :

- Từ khi hiểu lầm Hồng tỷ, bẻ gãy cánh tay của tỷ ấy, tiểu muội đã hết sức chán chường. Cách báo đáp duy nhất là lui nhường, để cho hai vợ chồng Sanh ca với Hồng tỷ yên vui trọn đời hầu chuộc lại tội lỗi của tiểu muội, xin Sanh ca hãy thành toàn cho.

- Quyên muội hành động như vậy khác nào làm hại ngu huynh với Hồng muội, khiến ngu huynh với Hồng muội không thể nào yên tâm được. Quyên muội đừng...

Bạch Ngọc Quyên lặng lẽ khóc, vẫn không chút xiêu lòng, nhưng thật ra nội tâm nàng còn đau khổ hơn Hồ Thiết Sanh, có điều tính tình nàng ươn ngạnh, vì đền bù sự tàn hại đối với Bạch Diêu Hồng, nàng nhất quyết không đồng ý.

Bạch Diêu Hồng vẫn kiên quyết nói :

- Sanh ca, tiểu muội lòng đã quyết, bất kỳ ai cũng không thể khiến tiểu muội thay đổi.

Hồ Thiết Sanh vẫn cố van nài :

- Quyên muội mới vừa sanh, sức khỏe chưa hổi phục, ngu huynh làm sao có thể yên tâm? Vả lại con thơ cũng cần phải bú sữa...

- Tiểu muội ở một nơi hết sức kín đáo, không ai tìm ra được, Sanh ca hãy yên tâm. Còn về việc con bú thì có thể tìm một nhũ mẫu.

Hồ Thiết Sanh đột nhiên tung mình lao tới, vươn tay ra chộp Bạch Ngọc Quyên.

Bạch Ngọc Quyên sớm đã đề phòng, lùi nhanh ra sau một bước, thê thiết nói :

- Sanh ca muốn tiểu muội chết, tiểu muội chết ngay cho Sanh ca thấy...

Hồ Thiết Sanh hoảng kinh :

- Quyên muội đừng làm vậy, ngu huynh bằng lòng.

- Sanh ca, tiểu muội đi đây, chỉ cần Sanh ca nuôi dưỡng con tử tế là tiểu muội yên tâm rồi.

Đoạn lại bồng con thơ lên hôn một cái, đứa bé như biết chuyện khóc thét lên, Bạch Ngọc Quyên nước mắt chảy dài, từng giọt rơi trên mặt con thơ, đặt đứa bé trở xuống nói :

- Hãy bảo trọng.

Đoạn quay người phóng nhanh đi, Hồ Thiết Sanh mắt nhòa lệ, bồng con thơ lên, nước mắt rơi ướt cả ngực áo.

Bạch Diêu Hồng thương yêu Tiểu Sanh như báu vật, nàng hai cánh tay không còn, suốt ngày đèo cậu bé trên mình.

Vì phải cho bé bú, Thiên Đài Kỳ Si đã tìm đến một nhũ mẫu, người này cũng là nhân vật võ lâm, thân thủ bất phàm.

Hôm Tiết Nguyên Tiêu, Lạc Kỳ và Bạch Long Xuyên chưa đến, chỉ có Ma Thủ Hồng Nhan Dư Mộng Chân và các cao thủ bạch đạo kéo đến Trích Tinh bình.

Trên Trích Tinh bình đông nghịt người, nhưng không có võ đài mà cũng chẳng có ghế ngồi cho khách, hiển nhiên Thiên Nhất bang chẳng xem nhân vật bạch đạo ra gì, đại hội hôm nay định một mẻ lưới diệt sạch nhân vật bạch đạo.

Hồ Thiết Sanh quét mắt nhìn khắp hiện trường, phía Thiên Nhất bang ngoại trừ Từ Tâm Bồ Tát Vi Ngọc Cầm, Kim Bột Ngân Thủ Hùng Côn và Bạch Phàm, đều đã có mặt đầy đủ.

Trên Trích Tinh bình gió lạng buốt xương, tuyết rơi trên đất sớm dã được quét sạch, một vầng trăng sáng đang ở giữa đỉnh trời.

Tiểu Lục Tử thấy đôi bên đã không nói mà cũng không động thủ, chỉ lẳng lặng gườm nhau mất thời gan, nóng ruột lớn tiếng nói :

- Sư phụ, chúng ta cứ động thủ đi, chả lẽ đến đây để ngắm trăng hay sao?

Hắc Đao Khách sột một tiếng, hít nước mũi vào :

- Không sai, phí phạm thời gian thế này, lão phu thật không sao chịu nổi.

Đoạn quay sang Vân Trung Phiêu Cổ Thương nói :

- Cổ Thương, ngươi hãy cút ra đây trước, chúng ta thư giãn gân cốt một hồi.

Cổ Thương cười khẩy :

- Hôm nay là cuộc chiến sinh tử của cao thủ tuyệt đỉnh, ngươi là cái thá gì chứ?

Hắc Đao Khách sải bước tiến ra sân, trỏ tay vào Cổ Thương trầm giọng nói :

- Cổ Thương, nếu ngươi không động thủ với lão phu thì ngươi là con rùa đen.

- Lão qủy, ngươi hãy quay đầu lại xem, có người đến kìa.

Hắc Đao Khách quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ba người đang nghênh ngang đi đến, dẫn đầu là Kim Bột Ngân Thủ Hùng Côn, kế đến là Vi Ngọc Cầm, sau cùng là Bạch Phàm.

Theo sau họ có tám đại hán vạm vỡ khiêng một Thiết Ông Xung (tượng người đứng hai bên mộ) to lớn, cao khoảng trượng hai, nhưng cổ chân thì lại nhỏ vừa tay cầm.

Quần hào vừa trông thấy món binh khí to lớn ấy, thảy đều yên lặng nghiêm trang.

Tám gã đại hán đặt Thiết Ông Xung xuống thẳng đứng trên đất, qùy xuống lạy ba lạy rồi mới đứng lên.

Trước tiên là Hùng Côn và Vi Ngọc Cầm và Bạch Phàm cung kính thi lễ với Thiết Ông Xung, đứng sang hai bên, sau đó bọn cao thủ hắc đạo lần lượt đến trước Thiết Ông Xung vái lạy.

Hồ Thiết Sanh cười khẩy nói :

- Người chưa đến binh khí đến trước, lại còn thi lễ với mấy bức tượng sắt, thật là quá đáng.

Dư Mộng Chân nghiêm giọng :

- Ngươi biết gì kia chứ? Đó chính là Thiết Ông Xung đấy.

Hồ Thiết Sanh và Bạch Diêu Hồng sửng sốt, thầm nhủ :

“Chả lẽ Thiết Ông Xung là một khối sắt chứ không phải là người sao?”

Lúc này Hắc Đao Khách đứng trong sân không biết nên tiến hay thoái, đứng thừ ra tại chỗ.

Ông không biết lợi hại, lại trầm giọng nói :

- Cổ lão tặc, ngươi còn chưa cút ra đây ư?

Cổ Thương lặng thinh, Hắc Đao Khách lại quay sang Hùng Côn nói :

- Hùng Côn, chả lẽ ngươi cũng là rùa rút cổ hay sao? Lão phu đâu phải đến đây để ngắm trăng.

Hùng Côn cười khẩy đi đến trước mặt Thiết Ông Xung, cung kính khom mình nói :

- Lão tặc này dám xấc xược ở trước mặt sư tôn, tội không thể dung tha, xin sư tôn giáng tội.

Những lời ấy vừa thốt ra, Lý Phụng Các và Dư Mộng Chân cả kinh, cùng lớn tiếng nói :

- Trần huynh, lui về mau.

Vừa dứt lời, đã rú lên một tiếng thảm thiết, người bay ngược ra xa hơn trượng, mặt mày tím ngắt, bất tỉnh nhân sự.

Quần hùng bạch đạo liền tức nhốn nháo, Tiểu Lục Tử bồng Hắc Đao Khách lên trao cho Thiên Đài Kỳ Si, buông tiếng quát vang, tung mình lao bổ vào người Thiết Ông Xung.

Lại một tiếng rú thảm thiết, Tiểu Lục Tử lần này bay ra xa hơn, ầm một tiếng, người lún sâu xuống đất, ngất xỉu tại chỗ.

Lý Phụng Các tức giận nói :

- Thiết Ông Xung, tôn giá cũng kể được là nhân vật số một trong võ lâm, chả lẽ lại không dám gặp người sao?

Hùng Côn gằn giọng :

- Lý Phụng Các, đại hội đêm nay ngươi chưa đủ tư cách lên tiếng.

Lý Phụng Các cười khẩy :

- Lý mỗ quyết thử xem sao.

Đoạn sải bước đi đến trước mặt Thiết Ông Xung, chỉ nghe một giọng sắc lạnh nói :

- Lý Phụng Các, ngươi mà dám bệu hình bệu dạng trước mặt lão phu, lão phu biến ngươi thành một đống thịt vụn ngay.

Lý Phụng Các tuy biết lợi hại, nhưng đã lỡ cưỡi lên lưng hổ, đành buông tiếng quát vang, thi triển Phong Lôi bát cước đá vào Thiết Ông Xung, chỉ nghe bộp một tiếng, Lý Phụng Các qủa nhiên đã trở thành một đống thịt nhầy nhụa.

Những cao thủ bạch đạo kinh hồn bạt vía, Lý Phụng Các công lực chẳng kém Dư Mộng Chân, vậy mà chỉ một chiêu đã chết thảm thế này, xem ra lời tuyên bố cuồng ngạo huyết tẩy võ lâm của Thiên Nhất bang qủa chẳng phải là hù dọa.

Hồ Thiết Sanh và Bạch Diêu Hồng lòng ngập bi phẫn, Hồ Thiết Sanh nói :

- Hồng muội, nếu ngu huynh gặp bất hạnh, Hồng muội đừng nên thương tâm mà cũng đừng lấy trứng chọi đá, hãy khuyên các vị tiền bối lui mau, nuôi dưỡng Tiểu Sanh trưởng thành, báo thù cho giới bạch đạo.

Bạch Diêu Hồng kinh hãi :

- Sanh ca không nên chết một cách vô ích, Sanh ca... không phải địch thủ đâu.

Hồ Thiết Sanh không nghe, cả lời khuyên của Dư Mộng Chân cũng chẳng màng, sải bước đi đến trước mặt Thiết Ông Xung, trầm giọng nói :

- Thiết Ông Xung, luận bối phận tôn giá kể như cao nhất trong giới võ lâm hiện nay, Hồ mỗ biết tôn giá đang chờ hai vị Tiên Kiếm và Ma Già. Theo tính cuồng ngạo của tôn giá, có lẽ cũng chẳng xem hai vị tiền bối ấy ra gì. Hồ mỗ bất tài, sẵn sàng thay hai vị tiền bối ấy tiếp tôn giá một chưởng, nhưng tôn giá phải hiện thân ra gặp.

Bỗng từ trong Thiết Ông Xung vọng ra một chuỗi cười vang như sấm rền đinh tai nhức óc.

Tiếng cười vụt ngưng, trầm giọng nói :

- Hay cho tiểu tử ngươi, bất kể công lực ngươi thế nào, nhưng lòng can đảm đáng kể được là số một võ lâm, lão phu chiều ý ngươi vậy.

Chỉ nghe một tiếng động vang rền, thân trước Thiết Ông Xung tách ra làm hai, một lão nhân cao to chính thước, vòng eo thon nhỏ, mắt như lục lạc, hai bàn tay to như chiếc quạt.

Diện mạo lão nhân này giống hệt như Thiết Ông Xung, chỉ có thêm một mái tóc bạc, chỉ bằng tướng mạo này cũng đủ khiến người khiếp đởm rồi.

Hồ Thiết Sanh tuy lòng khiếp hãi, nhưng ngoài mặt vẫn điềm nhiên, lấy bạch mao Lưu Tinh chùy ra, lòng thầm đọc bài ca quái lạ kia.

Đêm qua chàng diễn luyện một lần rồi, tuy chưa tinh thông toàn bộ, nhưng đã có thể dựa theo lời ca diễn luyện được hai bộ pháp và một chiêu thức, uy lực rất là lợi hại.

Hồ Thiết Sanh đứng đối mặt với Thiết Ông Xung, người thấp hơn đối phương gần nửa.

Thiết Ông Xung nhìn chằm chặp vào bạch mao Lưu Tinh chùy trong tay Hồ Thiết Sanh, ra chiều đăm chiêu suy nghĩ.

Dư Mộng Chân lớn tiếng nói :

- Thiết Sanh, ngươi hãy lui ra đã.

Hồ Thiết Sanh lúc này chỉ có tiến không lùi, lớn tiếng nói :

- Dư tiền bối không cần phải lo cho vãn bối, nếu hai vị Tiên Kiếm và Ma Già không đến kịp, vãn bối xin mạn phép tiếp lão một chưởng.

Thật là hào khí ngút trời khiến toàn thể cao thủ hai giới hắc bạch hiện diện đều bất giác sinh lòng kính phục.

Thiết Ông Xung khép lại chỗ tách ra trước ngực binh khí, thì ra đó là một cửa sổ có thể mở ra khép vào, vừa có thể giấu người vừa có thể làm binh khí.

Thiết Ông Xung cầm binh khí lên, nhẹ nhàng như cầm một chiếc chổi lông gà.

Quần hùng kể cả hai giới hắc bạch thấy vậy thảy đều biến sắc mặt.

Thiết Ông Xung trầm giọng nói :

- Tiểu tử, nếu ngươi giở được binh khí này lên, đêm nay lão phu tạm tha cho ngươi một con đường sống.

Đoạn lại nhẹ nhàng đặt Thiết Ông Xung xuống, hai tay chắp sau lưng lui ra năm bước.

Hồ Thiết Sanh biết món binh khí này nếu không có ba ngàn cân, đối phương không bao giờ dám thách thức chàng giở lên, bởi vì cao thủ võ lâm nhấc ngàn cân đó là chuyện bình thường.

Chàng sải bước đi đến trước Thiết Ông Xung, vừa định nắm lấy cổ chân binh khí, bỗng nghe tiếng cười sang sảng vạch không vọng đến. Tiếng cười vừa dứt, Lạc Kỳ và Bạch Long Xuyên đã sóng vai đứng giữa hiện trường.

Hồ Thiết Sanh liền rụt tay về, quỳ xuống vái lạy.

Lạc Kỳ và Bạch Long Xuyên đồng thanh nói :

- Khá lắm, ngươi hãy tạm lui ra.

Hồ Thiết Sanh vâng lời lui ra, Thiết Ông Xung cười vang nói :

- Có mang Ma đao đến không?

Lạc Kỳ và Bạch Long Xuyên ngạc nhiên :

- Tôn giá đừng tin lời đồn thất thiệt, tại hạ làm gì có Ma đao?

- Vậy Ma đao hẳn là ở trên mình hai người phải không?

Lạc Kỳ và Bạch Long Xuyên ngẩn người :

- Ma đao và Ma Đao Ca khi xưa đều bị tôn giá lấy đi và còn ám toán gia sư khiến hai vị lão nhân gia ấy tẩu hỏa nhập ma. Nghe đâu lập kế hãm hại gia sư khi xưa không chỉ có mỗi mình tôn giá, nếu không một mình tôn giá không thể đả thương hai vị lão nhân gia ấy, đồng lõa là những ai? Tôn giá hãy nói thật ra đi.

Thiết Ông Xung cười khẩy :

- Lão phu hỏi hai ngươi Ma Đao Ca có mang đến hay không? Hai người chưa trả lời kia mà.

Lạc Kỳ trầm giọng :

- Bọn này đã nói rồi, Ma đao và Ma Đao Ca xưa kia đã bị tôn giá lấy cắp đi, còn cố ý hỏi làm gì?

Thiết Ông Xung đưa tay chỉ Hồ Thiết Sanh, lạnh lùng nói :

- Nếu Ma đao xưa kia bị lão phu lấy đi, vậy thì Đồ Ngưu đao trong tay tiểu tử kia từ đâu có?

- Chuyện ấy Lạc mỗ cũng không rõ, nhưng tuyệt đối không phải bọn này trao cho y.

- Vậy đủ chứng minh cũng không phải lão phu giao cho hắn.

Bạch Long Xuyên gằn giọng :

- Lão tặc, khi xưa ám toán gia sư, khiến lão nhân gia ấy tẩu hỏa nhập ma, có phải chính lão gây ra hay không?

Thiết Ông Xung cười vang :

- Lão phu thân phận thế nào, muốn giết họ đâu cần phải ám toán. Khi xưa họ tự cho mình là Thái Sơn Bắc Đẩu, kiêu căng tự phụ, lão phu thấy gai mắt nên đã đưa họ về nơi Tây Thiên, vậy thôi.

Lạc Kỳ và Bạch Long Xuyên cùng lấy binh khí ra, trầm giọng :

- Thiết Ông Xung, cho dù không có đại hội hôm nay, bọn này cũng phải tìm lão tính nợ. Khi xưa giả mạo bọn này, sát hại con cái bọn này và tung tin đồn là Ma đao và Ma Đao Ca ở trong Thiên Ma Ồ, Dã Nhân cốc Thiên Sơn, phải chăng là quỷ kế của ngươi.

Thiết Ông Xung cười khẩy :

- Lão phu muốn giết các người dễ như trở bàn tay, hà tất phải uổng công như vậy, đó là do đồ đệ lão phu Hùng Côn gây ra, nhưng...

Bạch Long Xuyên gằn giọng :

- Nhưng sao?

Thiết Ông Xung nghiêm mặt :

- Theo lão phu suy đoán, dường như có một vị cao nhân hậu thuẫn cho các ngươi, người đó là ai?

Lạc Kỳ và Bạch Long Xuyên cười khẩy :

- Tại hạ dù võ công kém người cũng không cần nhờ đến kẻ khác trợ giúp, vả lại bọn này không có dã tâm độc bá võ lâm, đâu cần phải tâm khẩu bất nhất.

Thiết Ông Xung biết đối phương xỏ xiên mình, tức giận quát :

- Với thân phận lão phu, đối phó với hai người chưa cần phải dùng đến binh khí. Thế này vậy! Hai người hãy liên thủ tiếp lão phu ba mươi chưởng, nếu bất phân thắng bại, đại hội hôm nay dẹp bỏ để cho các ngươi có cơ hội chỉnh đốn thực lực. Tóm lại, lão phu phải khiến các ngươi tâm phục khẩu phục, bại mà không oán trách mới được.

Lạc Kỳ và Bạch Long Xuyên cùng buông tiếng cười vang :

- Bọn này tuy bất tài, nhưng nửa đời xông pha trên giang hồ chưa từng liên thủ đối phó ai bao giờ, chuyện ấy xin thứ cho khó thể tuân mệnh. Nếu tôn giá có hứng thú, bọn này mỗi người cùng tôn giá trao đổi ba mươi chiêu.

Thiết Ông Xung cười khẩy :

- Đó là các ngươi không tự lượng sức mình, chớ trách lão phu cậy lớn hiếp nhỏ.

Dư Mộng Chân lo lắng lớn tiếng nói :

- Hai vị hiền huynh hà tất...

Lạc Kỳ và Bạch Long Xuyên xua tay :

- Sống chết có số mệnh, tất cả đều có định số, cho dù bọn này bất định, phơi xác tại đây. Tin rằng trong giới võ lâm hẳn có những nghĩa sĩ đứng lên chống lại bọn tà ma, cho đến khi tiêu diệt hết bọn họ.

Đoạn Bạch Long Xuyên tiến tới một bước nói :

- Bạch mỗ tiếp tôn giá ba mươi chiêu chưởng trước.

Thiết Ông Xung cười khẩy :

- Hai ngươi đã không chịu liên thủ, vậy thì lão phu đổi lại là hai mươi chiêu và chỉ với một chưởng ứng phó, quyết không nuốt lời.

Quần hùng bạch đạo nghe vậy đều biến sắc mặt, hiện trường yên lặng đến mức hệt như một ngôi cổ mộ.

Bạch Long Xuyên ôm già thi lễ :

- Bạch mỗ mạn phép.

Dứt lời, Ma Già tam điệp đã tung ra, liền tức âm thanh quái dị vang dậy, không khí tưởng chừng như bị xé toạc, uy lực thật kinh người.

Nhưng Thiết Ông Xung ung dung đứng yên, bàn tay to bè giơ lên quạt một cái, kình phong hung mãnh liền bị đẩy sang bên, ầm một tiếng, mặt đất hiện ra một hố to, sâu khoảng năm sáu thước, cát bụi tung bay mù mịt.

Bạch Long Xuyên cả kinh, biết hôm nay khó thể thủ thắng, đành vận tụ công lực bình sanh tấn công tới tấp.

Chỉ nghe ầm ầm liên hồi, quanh hai người đã hiện ra thêm mấy hố sâu, vì chiêu nào của Bạch Long Xuyên cũng bị đẩy bạt sang bên, giáng xuống mặt đất.

Bạch Long Xuyên thi triển Ma Già tam điệp đến phần sau cùng, trên Ma già đã kết tụ một lớp băng dày, trong vòng mười trượng, kình phong cuồn cuộn, các cao thủ hắc bạch bị đẩy xô lùi ra xa.

Mười lăm chiêu qua đi, Thiết Ông Xung bắt đầu xuất thủ, chỉ thấy bàn tay bè của lão đẩy ra, cuồng phong nổi dậy, mặt đất nứt nẻ, bụi cát tung bay, ngoài mười trượng hiện ra một gò đất nhỏ.

Bạch Long Xuyên vận hết công lực bình sanh hóa giải chưởng lực đối phương, nhưng ám kình mạnh như bài sơn đảo hải đẩy ông loạng choạng lùi sau năm bước dài.

Những cao thủ bạch đạo cùng kêu lên thảng thốt, còn Thiết Ông Xung buông tiếng cười vang, ra chiều hết sức đắc ý.

Lạc Kỳ sải bước tiến tới nói :

- Lạc mỗ cũng phải tiếp tôn giá hai mươi chiêu.

Thiết Ông Xung cười khẩy :

- Đấu như thế này lão phu thấy quá mất thời gian, tốt hơn hai người nên liên thủ tiếp lão phu hai mươi chiêu.

Lạc Kỳ trầm giọng :

- Tôn giá chớ nên cuông ngạo, nên biết là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân. Tôn giá chưa đủ bản lĩnh độc bộ thiên hạ đâu.

Thiết Ông Xung gằn giọng :

- Bằng vào câu nói này, lão phu phải cho ngươi bêu xấu trước công chúng mới được.

- Khỏi lắm lời, xem kiếm.

Lạc Kỳ dứt lời, trường kiếm đã quét ra như sóng xô và phát ra tiếng rít ghê rợn, Ô mộc lập tức biến thành màu bạc.

Thiết Ông Xung vung tay gạt sang bên, chỉ hóa giải được nửa phần kình lực, bắt buộc phải lách tránh sang bên, sát cơ bừng dậy, vận tụ tám thành công lực bổ ra một chưởng.

Lập tức đất núi rung chuyển, những người công lực kém bị chưởng lực cuốn bay ra xa mấy trượng, hiện trường hết sức hỗn loạn.

Bỗng có người cất tiếng hát :

- Võ lâm già trẻ cùng chững bước, gió tanh mưa máu Ma Đao hiện. Nực cười tà minh nghịch đạo trời. Ba hôm năm bữa đầu lâu bay. Đầu người bạch đạo là vô giá. Ma Đao xuất vỏ qủy thần kinh.

Chỉ thấy trong cát bụi mù mịt thoáng có một bóng người tiến về phía món binh khí Thiết Ông Xung, trầm giọng nói :

- Thiết Ông Xung, nếu ngươi đón bắt được binh khí của ngươi, lão phu sẽ hiệu triệu tất cả các cao thủ hai giới hắc bạch tôn ngươi là Minh chủ võ lâm, quyết không nuốt lời.

Dứt lời, chỉ thấy pho tượng sẳt Thiết Ông Xung vù một tiếng bay vút lên không.

Tất cả quần hùng hiện diện đều thảy kinh hoàng lùi nhanh ra xa mấy mươi trượng, Thiết Ông Xung bay lên cao đến mức chỉ còn rất nhỏ bé, rồi kèm theo tiếng rít gió vang dội rơi nhanh xuống đất.

Pho tượng sắt này nặng trên ba ngàn cân, từ trên cao mấy mươi trượng rơi xuống, sức mạnh không dưới vạn cân, dù là Đại La Thiên Tiên cũng không dám đón bắt.

Thiết Ông Xung ngước lên nhìn, vốn định đón bắt, nhưng nghe tiếng rít gió quá hung mãnh, vội lùi ra xa mấy trượng.

Chỉ nghe ầm một tiếng như long trời vỡ đất, Thiết Ông Xung lộn ngược lún sâu xuống đất, chỉ nhô ra hai chân, bụi cát mù mịt.

Sau một chuỗi cười quái dị, người thần bí cười khẩy :

- Binh khí của mình mà không dám đón bắt, lại còn dám huyênh hoang khoác lác, hãy về khổ luyện thêm mười năm nữa rồi hẵng trở ra tranh hùng thì hơn.

Đoạn trầm giọng nói tiếp :

- Lạc Kỳ, Bạch Long Xuyên, hai người còn chưa rời khỏi đây, chả lẽ muốn lão phu bồng đi hay sao?

Lạc Kỳ và Bạch Long Xuyên liền quát to :

- Lui.

Rồi cùng quần hùng phóng đi xuống Trích Tinh bình, trong khi ấy người thần bí chẳng rõ đã biến đi đường nào.

Bọn ma đầu Thiên Nhất bang thảy đều im phăng phắc, chỉ có Thiết Ông Xung là hăng hắc cười vang, rút Thiết Ông Xung lên nói :

- Lão phu mà không báo mối thù này, thề không làm người.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play