Trước đó Vũ Hạo đã
tìm cách liên lạc với Lý tướng quân.Hôm nay đến lúc Lưu Hoàng hậu kết án lưu đày hắn,Lý tướng quân mới theo chỉ thị của Trác Vũ Hạo bước ra:
-Bẩm Hoàng hậu,nếu Hoàng hậu đã niệm tình là con cháu Trác gia thì xin Hoàng hậu hãy thu hồi ý chỉ,giảm bớt hình phạt cho Thuần vương điện hạ.
Hoàng hậu biết từ xưa đến giờ Lý Trình này luôn không can dự đến mọi
chuyện,luôn giữ thái độ trung lập dù ông ta là Hữu tướng quân do chính
tiên đế chiếu cố lựa chọn,nay lại đi cầu xin bà giảm tội cho Thuần
vương.Bà ta bắt gặp ánh mắt của Trác Vũ Hạo thì điên tiết lên,quay qua
chỗ Lý Trình mắng:
-Lý tướng quân nói thế có ý gì,lẽ nào bản cung xử lí như vậy là chưa thoả đáng với ý của tướng quân?!
-Bẩm Hoàng hậu,thần không dám nhưng nếu là người của hoàng tộc thì phải có
bổn phận lo tế bái cho tổ tiên, làm trọn trách nhiệm với hoàng tộc. Đằng này Hoàng hậu lại ra chiếu chỉ cấm Thuần vương trở về hoàng cung, há
chẳng phải đã ngầm không thừa nhận Thuần vương điện hạ nữa ư?!
-Tướng quân thật hồ đồ,tha cho Thuần vương ta làm sao dám đứng trước linh cữu của Từ Thục phi đây?
-Vậy Hoàng hậu nghĩ rằng Từ Thục phi nương nương nỡ để Thuần vương chịu khổ
cực ư?!Hoàng hậu,hãy nể mặt Từ Thục phi mà tha cho Thuần vương.
Lý tướng quân lại tiếp tục quay sang hỏi ý kiến Trác Dạ Hàn:
-Lạc vương điện hạ,người là huynh đệ ruột của Thuần vương,người nói xem như thế có thoả đáng hay không.
Dạ Hàn không muốn nhúng tay vào mà mặc kệ cho Lưu Hoàng hậu xử lí nhưng
lúc này bất đắc dĩ cũng bị ép phải thuận theo lời của Lý Trình:
-Hoàng hậu,Lạc vương ta cũng thấy nên cho Thuần vương một cơ hội.
Lẽ nào bây giờ bà còn có thể không nghe theo,dù bà là người đứng đầu nhưng cũng chỉ là một nữ nhân bình thường,bọn họ đã nhường đến mức này cũng
có thể coi là tốt lắm rồi,nếu còn cố tình lên mặt thì không biết hậu quả sẽ như thế nào đây.
-Được rồi-Lưu Hoàng hậu bực dọc nói-Bản cung sẽ thuận theo ý Lý tướng quân,điều Thuần vương đến Yên Châu, ngày lễ
quan trọng hay giỗ tiên đế được phép trở về.Lý tướng quân đã hài lòng
chưa?
-Hoàng hậu quả là người thấu tình đạt lý,thần không dám có ý kiến nữa.
Lưu Hoàng hậu từ tốn đứng dậy rời khỏi chính điện,lúc đi ngang qua còn lườm Trác Vũ Hạo bằng đôi mắt sắc như dao găm.
-Di giá điện Ngân Bích.
Trác Vũ Hạo đợi sau khi bà ta đi khuất mới phủi y phục đứng dậy,mỉm cười nhìn Dạ Hàn:
-Lạc vương huynh thật là có lòng tốt, ngày hôm nay đệ không dám quên ơn huynh.
-Huynh đệ ruột thịt giúp đỡ nhau là đương nhiên,ơn nghĩa gì chứ?!Đệ định bao giờ mới rời đi?
-Đã chuẩn bị hành lý xong rồi,lát đệ khởi hành.Các huynh đệ tỉ muội khác trong cung sau này phải nhờ cậy đến huynh vậy.
-Yên tâm đi,ta nhất định sẽ để ý đến tất cả thay cho đệ.
Diễm Cơ sụt sùi níu áo Trác Vũ Hạo, đôi mắt long lanh đẫm lệ:
-Huynh đừng đi,ở lại với Diễm Cơ, Diễm Cơ không cho huynh đi đâu cả.
-Diễm Cơ ! -Dạ Hàn can ngăn.-Muội không nên làm thế,chỉ gây thêm lưu luyến
cho Vũ Hạo thôi.Hay là huynh đưa muội về điện Tử Trúc trước nhé.
Tiểu công chúa gạt nước mắt,lưu luyến không rời,lúc lâu sau mới ủ rủ nắm tay Lạc vương rời khỏi chính điện.Trác Vũ Hạo nhìn theo bóng hai người bọn
họ khuất sau cửa điện mà không khỏi đau lòng.Hắn căm hận cái người đã
cướp đi tất cả của hắn.Người thân,danh vọng, quyền lực,của cải,thậm chí
còn bắt Diễm Cơ rời xa hắn.Hắn hận đến tận cùng xương tuỷ,hận lúc này
không thể phanh thây Trác Dạ Hàn ra thành trăm mảnh nhỏ.
Hai năm sau
Từ khi Thuần vương bị đày đến Yên Châu,trong hoàng cung trên dưới đều bị
người của Lạc vương khống chế,hai năm qua thế lực này đã tăng lên đáng
kể,ngay cả Hoàng hậu cũng phải kiêng dè vài phần.Dù là bất cứ ai,chỉ cần có ý chống lại Dạ Hàn,người đó sẽ không có kết cục tốt đẹp.Không biết
đã có bao nhiêu kẻ chết dưới tay Dạ Hàn để ngôi vị được bảo toàn nguyên
vẹn.Từ một hoàng tử thuần khiết, thanh cao đã trở thành một Lạc vương
thâm hiểm,toàn thân nhuốm máu tanh.Riêng chỉ có trái tim vẫn không bị
vấy bẩn,vẫn chung thuỷ trao trọn tình cảm cho một người duy nhất.
-Lạc vương,hôm nay thiết triều,tể tướng đã dâng sớ xin lập thái tử.
Lạc vương ngồi tựa lưng vào nhuyễn sạp,trên tay cầm một cuốn sách dày cộp
chăm chú đọc.Hắn muốn nhanh chóng được đăng cơ nhưng Hoàng hậu luôn tìm
cách ngăn cản hắn và rắp tâm muốn đưa Tô vương lên làm Thái tử.
-Ý lão tể tướng thế nào?
-Tể tướng không hề nói rõ nhưng có lẽ lão tuân theo truyền thống,nên chọn trưởng tử kế vị.
-Còn Lưu Hoàng hậu?
-Hoàng hậu muốn lập Tô vương làm Thái tử nhưng đa số đại thần đều không đồng
ý,họ nói nên chọn người có tài đức vẹn toàn.Cuối cùng bà ta vẫn giữ
nguyên quyết định rồi bãi triều ngay sau đó.
-Đám quan lại này dám nói thẳng ra như thế trước mặt bà ta,thật ngông cuồng.
-Người định thế nào?
-Bà già họ Lưu ngoan cố,nhất quyết không nhượng bộ ta,đã vậy ta cũng không
cần để ý nữa.Ngay hôm nay hãy lệnh cho đám đại thần kia quỳ ở điện Ngân
Bích đến khi bà ta rút lui.
-Tuân lệnh.
Chưa đầy một canh
giờ sau,đám quan lại trong triều đình đã đứng xếp hàng ở trước điện Ngân Bích.Hàng người từ cổng phía Bắc tới cửa điện Ngân Bích có đầy đủ các
cấp bậc từ ngũ phẩm trở lên.Một số kẻ còn phấn khích hô to:
-Xin
Hoàng hậu phong Lạc vương làm Thái tử,nhường quyền cai trị đất nước cho
Thái tử!!!Xin Hoàng hậu phong Lạc vương làm Thái tử,nhường lại quyền cai trị đất nước cho Thái tử!!!
Lưu Hoàng hậu ngồi trong phòng vô
cùng lo lắng,chỉ sợ bọn họ quá khích lao vào trong tẩm điện khống chế bà ta.Những thái giám,cung nữ trong điện Ngân Bích cũng sợ vỡ mật,nhất
nhất không dám ló đầu ra ngoài.Tiếng tung hô của đám đại thần kia vang
rất xa, truyền đến tận cổng phía Tây rồi tới điện Tử Trúc,nơi có khuôn
viên xinh đẹp do tiên đế ban tặng cho Cửu công chúa vào ngày sinh thần
của nàng.
Cửu công chúa thường ngày đi dạo quanh đây,mỗi lần đều
tự tay tỉa lá, tưới nước cho từng khóm hoa.Lâu ngày thành quen,giờ trở
thành một phần công việc không thể thiếu đối với tiểu công chúa.
-Lục Nương,ngươi nói xem bọn họ đang làm gì vậy?
Cửu công chúa một thân lục y xinh đẹp rảo bước trên con đường sỏi trắng
trong khuôn viên,đáy mắt long lanh gợn sóng,mái tóc đen tuyền bồng bềnh
theo từng chuyển động.
-Công chúa,tiếng ồn kia ảnh hưởng đến người ư?
-Ta bị giam lỏng trong điện Tử Trúc dưỡng bệnh,mấy hôm nay mẫu phi mới cho
phép ta ra ngoài,vốn muốn yên tĩnh một chút nào ngờ lại khó
đến vậy.Bọn họ quỳ trước điện Ngân Bích là muốn ép Hoàng hậu nhượng bộ sao?!
-Đúng thế ạ.
Cửu công chúa khẽ thở dài,đôi mắt to tròn khép hờ hiện lên sự chán nản vô cùng:
-Lục Nương,nhị ca lại không đến nữa rồi,ở đây ồn ào quá,chúng ta mau trở vào điện Tử Trúc thôi.
Vài ngày sau
-Lạc vương,thánh chỉ sắp được đem đến đây rồi-Mộc Hoan mừng rỡ chạy vào-Người mau ra tiếp nhận thánh chỉ.
Lão công công hầu hạ Lưu Hoàng hậu tay cầm thánh chỉ từ tốn bước đến trước mặt Dạ Hàn:
Vì sự vững bền của giang sơn Nam Vân quốc,mong trời đất phù hộ.Trọng trách thái tử:ổn định giang sơn.Lạc vương Trác Dạ Hàn khí chất vượt trội,tài
trí hơn người,sớm có chí lớn,kế thừa đại nghiệp,hiếu thuận đức độ,hội tụ phẩm hạnh,nay giao cho trọng trách giữ yên xã tắc.Lập Trác Dạ Hàn làm
Hoàng thái tử,lập vợ Triệu thị làm Thái tử phi. Lệnh này hạ xuống,bị lễ
sắc phong.
-Lạc vương tiếp chỉ tạ ơn.
Từ trước tới giờ Nam Vân quốc luôn lập trưởng tử làm người kế vị nhưng năm nay phá lệ,lập
thứ tử làm Thái tử nên thiên hạ đã có những tin đồn không tốt về Tô
vương,nghi ngờ năng lực của y.
-Đồ bất tài vô dụng,thường ngày
không chịu ôn luyện văn võ,chỉ biết chơi bời, bỏ bê chính sự trong
triều.Đến giờ thì ngươi biết hậu quả chưa,đến cả chút thể diện cũng
không giữ lại được.Thật là làm ta mất mặt.
Lưu Hoàng hậu triệu Tô vương đến điện Ngân Bích mắng cho một trận không dứt.Hài tử của bà bất
tài không thể tranh giành với kẻ khác,lại còn phải chống mắt nhìn người
ta đường đường chính chính trở thành Thái tử,hỏi sao người làm mẫu hậu
như bà không bị chọc cho tức hộc máu được.
-Mẫu hậu,nhi thần bất tài đã khiến mẫu hậu phải xấu hổ.
-Ngươi còn nói ba cái thứ đó cho ai nghe.Nếu còn thời gian để đứng đây chi bằng ngươi hãy nghĩ cách lật đổ Trác Dạ Hàn đi.
-Nhưng Dạ Hàn đã trở thành Thái tử thì nhi thần còn có thể làm gì nữa?!
-Bởi vậy mới nói ngươi thật vô dụng.
Việc quan trọng nhất chính là kìm hãm thế lực của tân Thái tử,sau đó đợi
thời cơ thích hợp sẽ tìm cách gán tội rồi nhân đó phế đi.Bỗng nhiên bà
nhớ ra một chuyện quan trọng:
-Trác Hướng Hằng!!!
-Mẫu hậu gọi nhi thần?
-Chuyện lần trước ở dạ tiệc,là Dạ Hàn chủ mưu đúng không?
-Việc này...-Tô vương tái mặt,miệng lắp bắp không nói nên lời.Vốn đã định giấu kín nhưng ai dè vẫn bị Hoàng hậu tra ra.
-Ta đã điều tra ra,ly rượu độc đó chính ngươi sai con tiện tì kia mang lên
cho ta,đổ tội Vũ Hạo.Ngươi bình thường nhát gan,đâu dám thủ đoạn với kẻ
khác.Là Dạ Hàn xúi giục ngươi đúng không?!
Trác Hướng Hằng sợ đến mặt cắt không còn giọt máu.Không phải hắn định để Lưu Hoàng hậu chết mà chỉ chờ Hoàng hậu trúng độc rồi đem giải dược cho bà uống.Tô vương biết lúc này giải thích cũng không có tác dụng gì vội dập đầu xuống đất rối
rít nhận tội:
-Là Hướng Hằng ngu muội nghe lời của Dạ Hàn,hôm đó
quả thực đã bị tiểu nhân làm mờ mắt.Mẫu hậu tha tội cho nhi thần,tha cho nhi thần!!!
Hoàng hậu thở dài.Không biết kiếp trước bà đã làm
những gì mà kiếp này lão thiên lại ban cho bà một đứa con ngu đần đến độ này,nghe lời kẻ khác, nhẫn tâm sát hại cả mẫu thân ruột của mình.
-Ngươi đã muốn ta chết,ta sẽ cho ngươi toại nguyện.
-Không,là nhi thần sai rồi.Mẫu hậu chớ để ý,đừng nói như thế nữa.