Dạ Hàn vừa đi khỏi.

Hắn mang đến cho nàng chiếc lồng chim dát vàng-cống phẩm của nước Tề.Nó hót rất hay,lại có vẻ ngoài sặc sỡ ưa nhìn,hắn nghĩ rằng Diễm Cơ sẽ rất thích.Thực ra thì nàng chẳng hề thích chút nào.

Đúng là ngày trước nàng có sở thích như vậy,giờ nàng lại muốn được yên tĩnh.

-Mẫu Đơn,ngươi đem lồng chim sang phòng khác treo.

-Nương nương không thích à?

-Ân điển của Hoàng thượng lớn quá,ta không dám nhận.

Từ lúc Trác Dạ Hàn tặng nàng đến giờ, Diễm Cơ không thèm liếc lấy một lần. Thích yên tĩnh là một phần,tuy nhiên cũng chỉ là cái cớ.Thực ra mà nói nàng ghét tất cả những gì của hắn.Ngay cả những thứ trước kia nàng thích bây giờ cũng không thích nổi nữa rồi.

Điện Cẩm Ngọc ban đầu định xây gần điện Khả Nhiên nhưng cuối cùng lại đổi thành thông đường với điện Tử Trúc.Do đó,từ phía Nam điện Cẩm Ngọc có thể nhìn thấy khuôn viên đầy hoa cỏ thơm ngát mà trước kia,chính tay Cửu Quận chúa nàng chăm sóc.

Trác Diễm Cơ nằm dài trên sàn gỗ,mắt hướng ra bên ngoài kia,vô tình thấy một nữ nhân qua ô tường.Vẫn độc một bộ thanh y quen thuộc như ngày nào, nàng ta đang mải miết bên khóm diên vĩ,không hề hay biết có người dõi theo.

Diễm Cơ nhổm dậy chạy ra cửa điện, theo con đường đá trắng dẫn tới khuôn viên.Đôi chân trần nhỏ nhắn thoăn thoắt bước đi,chốc lát thanh y nữ nhân kia đã ở trước mặt:

-Lục Nương !!!

-Hiền phi !-Lục Nương quá đỗi ngạc nhiên.

Hai chữ "Hiền phi" không quen,lúc đầu Lục Nương còn suýt nữa gọi Diễm Cơ bằng "Quận chúa".Trác Diễm Cơ hình như không hài lòng,rất nhẹ gật một cái.

-Ai phân công ngươi ở đây?Dạ Hàn à?!

Lục Nương lắc đầu:

-Là Hoàng hậu.Chính Hoàng hậu bảo nô tỳ đến nhổ cỏ và tưới nước,cả quét dọn khuôn viên ngay cổng Tây.Nô tỳ thấy điện Tử Trúc không có ai nên định vào dọn dẹp đôi chút.

Như chợt nhớ ra điều gì đó,Lục Nương thò vào ống tay áo,đảo mắt nhìn quanh, nhanh nhẹn lôi ra một phong bì thư nhét vào tay Diễm Cơ:

-Ai đưa cho ngươi?

-Một cung nữ xưng là người ở phủ Nhị Vương gia.

Nàng nhìn hồi lâu,lẳng lặng nhét vào ống áo.Lục Nương đứng ngây ra,chẳng biết nên nói gì nữa.

-Ngươi chưa được xuất cung à?-Diễm Cơ đột nhiên hỏi.

-Nô tỳ quá tuổi từ lâu rồi,sợ rằng có xuất cung cũng khó mà gả đi nữa.Nô tỳ đã xin Hoàng thượng được ở lại trong cung,được ân chuẩn rồi.-Ngưng một lát thì tiếp tục.-Nương nương thật may mắn,được Hoàng thượng yêu thương như vậy,nương nương phải sống thật tốt đấy !

-Ân.Ta sẽ sống tốt.

Trác Diễm Cơ đang định nói thêm thì tiếng Mẫu Đơn vang lên.Nàng vội từ biệt Lục Nương rời đi để tránh Mẫu Đơn phát hiện.

-Nương nương đi đâu vậy?-Mẫu Đơn treo lồng chim xong đi một vòng làm mấy việc lặt vặt,quay lại đã không thấy người đâu nữa.

-Ta đi đâu cũng phải cho ngươi biết sao?

-Nương nương thứ tội,nô tỳ lắm lời.

-Lui ra đi.

Nàng chỉ đợi Mẫu Đơn đóng cửa phòng lại là lôi ngay bức thư ra xem.Vừa xé phong bì nàng vừa nghi hoặc tại sao không phải do Xung Tự mang đến mà lại đưa cho một cung nữ không đáng tin cậy.Hơn nữa sao không lập tức gửi nàng mà còn phải qua tay Lục Nương.

Thật khó lí giải.Nhưng tạm thời Diễm Cơ không thể nghĩ nhiều như thế,nàng giở thư ra đọc.Đúng là nét chữ của tam ca rồi.

Một lúc sau,nàng đứng dậy châm nến, vơ lấy mảnh thư vừa vò nhàu nát trên bàn hơ qua ngọn lửa.

Tối đó,nàng giấu Mẫu Đơn và đám thái giám,cung nữ,lén chạy ra ngoài.Bởi Dạ Hàn ra lệnh canh gác thật nghiêm ngặt nên lính gác đứng khắp nơi,nàng khó khăn lắm mới lừa được bọn chúng.

Diễm Cơ chạy đến nơi đã thấy có một nam nhân đợi sẵn.Dưới ánh trăng mờ ảo,khuôn mặt hắn còn đẹp hơn vạn phần.Hắn khoanh tay dựa vào gốc cây, mắt nhắm nghiền,kiên nhẫn chờ đợi. Rồi khi phát hiện bên cạnh bóng mình còn có một bóng khác,hắn mới ngửng đầu lên,đôi mắt xao động.

Nàng còn chưa kịp nói gì hắn đã lên tiếng trước:

-Muội đến rồi.

-Ta không phải hoàng muội Trác Diễm Cơ của Nhị Vương gia ngài.Ta là Hạ Cơ

Nhị Vương gia Vũ Hạo chắp hai tay sau lưng,ngẫm nghĩ một lúc,sau đó sửa lại:

-Xin lỗi,ta nhầm,chỉ vì nàng rất giống cửu muội của ta.Nàng...vẫn khoẻ chứ?! Ta không thể đến thăm nàng thường xuyên được.-Hắn bổ sung thêm.-Nam nhân không tiện vào hậu đình.

-Vương gia gọi ta đến đây,có chuyện gì mau nói đi,ta đi lâu sẽ bị phát hiện mất.

Trác Vũ Hạo ngạc nhiên:

-Không phải trong thư nàng bảo cần gặp ta gấp hay sao?Tại sao bây giờ lại đổi thành ta đề nghị vậy?!

Trác Diễm Cơ ngây người,nhìn chằm chằm vào Trác Vũ Hạo xem hắn có phải đang đùa nàng không?Vũ Hạo cũng rất nghiêm túc,mặt không có vẻ gì là gian dối hay đùa cợt.Rồi hai người bọn họ nhanh chóng phát hiện ra vấn đề.Diễm Cơ xô Vũ Hạo ra:

-Nguy rồi,ta phải nhanh chóng về điện Cẩm Ngọc !!!

-Không cần nữa đâu.

Sau lưng Vũ Hạo,trước mặt Diễm Cơ, Trác Dạ Hàn và Triệu Tử Mai xuất hiện từ lúc nào.Dạ Hàn thần sắc cơ hồ vô cùng tức giận,có cảm giác như bị nàng đội một chiếc mũ xanh lên đầu.Còn Tử Mai,đương nhiên giả vờ hoảng hốt ra vẻ bị kinh động nhưng trong lòng hả hê vô cùng.Công sức nàng ta sắp đặt,sao chép bút tích,viết thư mạo danh dụ bọn họ đến đây,tìm đủ mọi cách lôi Dạ Hàn đến đây cho bằng được.Cuối cùng đã khiến hai người họ sập bẫy.

Triệu Tử Mai chắc rằng Dạ Hàn không nỡ xử tử Diễm Cơ nhưng chắc chắn sẽ không thể đối xử như trước nữa.Còn phía Vũ Hạo,dụ dỗ người của Trác Dạ Hàn,tội không hề nhẹ chút nào.Nàng ta cười thầm,đứng thảnh thơi một bên xem Dạ Hàn xử tội bọn họ.

Trác Diễm Cơ tái mặt,định mở miệng phân bua nhưng không kịp nữa rồi,hắn lườm nàng một cái.Ánh mắt chứa đầy sự thất vọng và phẫn nộ.Trác Dạ Hàn đến trước mặt Vũ Hạo:

-Nhị Vương gia,ngươi còn gì để nói không?

Vũ Hạo không né tránh,cũng nhìn lại, bốn mắt chằm chằm nhìn nhau:

-Hiền phi vô tội.Có gì một mình ta sẽ gánh.

Dạ Hàn hừ lạnh:

-Gánh?!Gánh cái gì?!Ngươi tưởng cứ như thế là xong à?Ta nói cho ngươi biết,tư thông với phi tần là tội chết,gặp gỡ nàng ngươi càng đáng chết vạn lần. Đều là người đã lập gia thất,đêm hôm còn lén lút gặp nhau,nếu người ngoài biết được còn thể diện gì nữa?!!!

Dạ Hàn nói xong biết mình lỡ lời.Hắn quay sang nàng,khuôn mặt kia đã trắng bệch không sức sống.Hai bàn tay gầy ôm chặt lấy lồng ngực thở dốc.

Hắn sợ đã làm tổn thương nàng.Dạ Hàn cũng chỉ vì quá yêu nàng nên khi thấy ở bên cạnh một nam nhân khác, hắn đã không suy nghĩ,nói ra những lời không nên nói.

-Tiểu Hạ...

Hắn định đưa tay ra ôm đã bị nàng gạt đi.Trác Diễm Cơ mặt lạnh như tiền,đột nhiên trở giọng:

-Tư thông?Phải đấy,thì sao nào?Nhưng Vũ Hạo không có tội,chính ta đã đề nghị trước.Chàng muốn xử tội?Chàng muốn giết ta thì giết đi ! Giết chết kẻ bẩn thỉu đê tiện này đi !!!

Trong tình huống này vẫn còn có thể bênh vực cho nhau,hắn tức điên lên được.Thà rằng nàng ngoan ngoãn im lặng theo hắn về,hắn sẽ lập tức tin lời nàng,không làm khó Vũ Hạo.Thế mà nàng không một lời giải thích,còn đem tính mạng mình ra thách thức,bảo vệ cho Vũ Hạo.

-Nàng...nàng được lắm !!! Nàng nghĩ ta không dám làm gì nàng ư?!Mau theo ta về !

Diễm Cơ đứng cạnh vừa nhìn đã biết ngay là Tử Mai giở trò.Tử Mai nở nụ cười đắc ý,nhướn mày lên vẻ thách thức nàng.

-Còn đứng đó làm gì?Nàng lưu luyến hắn à?!-Dạ Hàn cáu lên.

-Chàng cáu gì chứ?!Chàng đâu đủ tư cách nói ta như vậy?!Chính chàng có hẳn một hậu cung hơn 3000 phi tần,ta có bao giờ trách cứ nửa lời ! Nhưng ta mới gặp Nhị Vương gia một lát chàng đã mắng ta hư hỏng ấy là cớ gì?!!!

Không sai.Một hậu cung hơn 3000 phi tần.

Hắn biết.Nàng biết.Mọi người đều biết.

Nhưng trái tim hắn chỉ có một.

Ý nghĩa duy nhất trái tim ấy tồn tại là để dành cho nàng.Vậy mà nàng đâu có hiểu hắn.Nàng lại đi so sánh với những ả đàn bà ngu xuẩn trong hậu cung kia. Bọn họ không giống nàng,hắn không yêu bọn họ,ai yêu họ hắn cũng không quan tâm.Nàng thì khác.Hắn yêu nàng và cũng muốn nàng yêu mình hắn.Vấn đề ở chỗ không phải bên cạnh mình có bao nhiêu người mà chính là tình cảm của mình dành cho những người đó là như thế nào.

Diễm Cơ không hiểu hắn bởi nàng không phải trải qua cảm giác đau khổ thống thiết khi yêu người không nên yêu.Nhưng hắn đã từng.Và bây giờ hắn không còn phải giấu giếm tình cảm nữa bởi hắn đã có được nàng.Hắn hi sinh tất cả chỉ để đổi lấy tư cách ở bên nàng. Vì vậy,hắn rất sợ khi nàng gặp gỡ nam nhân khác,sợ rằng có lúc nàng sẽ thay lòng đổi dạ.Sợ rằng nàng sẽ rời bỏ hắn.

Trác Dạ Hàn chẳng nói chẳng rằng nắm tay nàng kéo đi.Mộc Hoan,Lương công công và các cung nữ sợ sệt lui sang hai bên nhường đường.

Trác Dạ Hàn không thèm đếm xỉa đến Vũ Hạo,điều này có nghĩa hắn đã bị nàng chọc giận đến giới hạn.Vũ Hạo bất lực nhìn Diễm Cơ bị kéo đi,trong lòng lo lắng vô cùng.

Tính khí thất thường của Dạ Hàn,Vũ Hạo không phải là không biết.

Ở đây giờ chỉ còn một mình Vũ Hạo và Tử Mai.Triệu Tử Mai dáng vẻ thướt tha yểu điệu dịch chuyển đến gần hắn.

-Nhị Vương gia ! Ta nhớ mới hôm nọ chàng còn ra vẻ chính nhân quân tử, bảo rằng nếu đã lập gia thất thì không nên tơ tưởng này nọ.Ấy vậy mà bây giờ chàng và Hiền phi đã bị Hoàng thượng bắt gặp rồi đấy ! Chàng còn muốn lên mặt dạy đời ta?!

Vũ Hạo nghiến răng:

-Là Hoàng hậu?!

-Ta làm sao?Chuyện bị bại lộ lại đổ lên đầu ta à?Hôm nay cùng Hoàng thượng đi dạo chỉ là trùng hợp,nếu Nhị Vương gia trong sạch thì đâu sợ bị phát giác, đúng chứ?!

Trác Vũ Hạo thừa biết mọi chuyện không bao giờ có thể "trùng hợp" đến thế.Nhưng hắn cũng không thể phản bác.Căn bản là có tố giác cũng chẳng khác gì vừa đánh trống vừa la làng.Vũ Hạo cầm lấy bàn tay Tử Mai,một cơn lạnh buốt truyền đến từ lòng bàn tay khiến nàng ta run rẩy:

-Bản vương nói cho Hoàng hậu biết, cái kim bọc kĩ đến đâu lâu ngày cũng sẽ lòi ra,đừng nên đắc ý vội.Hoàng hậu làm chuyện xấu đừng tưởng Hoàng thượng không biết,chỉ là huynh ấy mắt nhắm mắt mở cho qua.Nhưng Hoàng hậu đụng đến Diễm Cơ,đừng mong huynh ấy bỏ qua.Cả ta nữa,nàng có mệnh hệ gì,ta sẽ tìm Hoàng hậu tính sổ !

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play