Trác Dạ Hàn mở hai mắt cay xè,cổ họng vô cùng khô khốc.
-Nước...
Mộc Hoan và Lương công công túc trực bên cạnh đã nhiều canh giờ trôi qua, thấy hắn tỉnh lại vội vàng đỡ dậy,chạy đi rót nước cho hắn.Dạ Hàn đón lấy bát nước,uống một hơi hết sạch,lại lấy thêm một bát nữa.Uống xong,họng đã đỡ khát,Dạ Hàn mới chầm chậm quay ra nhìn xung quanh:
-Đây đâu phải là điện Vĩ Tuyên.
-Đây là điện Ngân Bích,Hoàng thượng.
Hắn nhận ra giò phong lan đã tặng Tử Mai từ rất lâu về trước.Nàng ta chăm sóc nó rất cẩn thận,hắn có thể thấy rõ. Lá xanh mướt và ra hoa rất đẹp.Nhưng chỉ có duy nhất một bông.
-Về thôi !-Hắn ra lệnh.
Mộc Hoan ngăn lại:
-Không được,Hoàng thượng đang bị thương nghiêm trọng,tuyệt đối không nên di chuyển nhiều đề phòng độc phát tán nhanh hơn.Hoàng hậu đã kê chiếc một giường khác ở căn phòng kế bên, Hoàng thượng không cần lo lắng.
Trác Dạ Hàn cương quyết mặc áo bước xuống giường.
-Hoàng thượng !!!
Hắn trừng mắt nhìn y:
-Không muốn ta di chuyển nhiều?!Giỏi thì cõng ta về tẩm điện đi !
Mộc Hoan dở khóc dở cười nhìn hắn.
Đi ngang qua điện Thuần vương,Dạ Hàn còn thấy bên trong thắp nến sáng trưng.Trác Vũ Hạo chong đèn thức khuya,cố gắng đọc nốt ba bốn quyển cuối cùng.Mày mò cả ngày trời,chẳng lẽ kết quả chỉ là con số không tròn trĩnh.
Vũ Hạo với tay lấy một quyển,không may làm rơi ra một tờ giấy:
-Chết thật,cũ quá rồi !
Hắn nhặt lên định kẹp vào,phát hiện ra là một tờ giấy có ghi chú cách nhận biết và điều chế thuốc giải.Góc trái ghi hai chữ "Hoạ Điêu" khoanh tròn.Dấu hiệu người bị trúng độc Hoạ Điêu hoàn toàn khớp với Dạ Hàn,Vũ Hạo mừng rỡ kéo nến lại gần xem cho rõ,suýt nữa làm cháy cả tóc.
Sáng hôm sau,Vũ Hạo dậy thật sớm đi đến Ty dược.Thái y ở đó cứ há hốc mồm nhìn hắn bốc thuốc,bốc xong mang đồ về điện Thuần vương tự mình điều chế.
Triệu Tử Mai sáng ra không thấy Dạ Hàn đâu vội vã lao đi tìm,phát hiện hắn về điện Vĩ Tuyên nghỉ ngơi rồi.Nàng ta thở phào nhẹ nhõm.Hắn đã tỉnh,nhưng sắc mặt như người sắp chết,không thiết ăn uống gì.Tử Mai đút cho hắn thìa cháo,hắn lắc đầu quay đi.
-Hoàng hậu về đi,trẫm muốn đi nghỉ.
Trên bàn bày la liệt đồ ăn,mùi thơm bốc lên nghi ngút khiến bụng người sôi sục.Triệu Tử Mai cầm một bát cháo hoa,cẩn thận múc đưa lên kề miệng hắn:
-Chàng đuổi thiếp về cũng được,nhưng trước hết mau ăn chút gì đó đi,chàng nhịn đói từ hôm qua đến giờ rồi,hại sức khoẻ lắm.
Trác Dạ Hàn không thèm nghe,ra hiệu cho Mộc Hoan.Y đi lại cạnh Tử Mai:
-Hoàng hậu,Hoàng thượng đã có ý nghỉ ngơi,Hoàng hậu không định làm phiền nữa đấy chứ?!
-Làm phiền?Ngươi mù hay sao mà không thấy bản cung đang lo lắng cho Hoàng thượng đến nhường nào.Ngươi ngăn cản bản cung chăm sóc Hoàng thượng mới là làm phiền !
Yên Lăng giật mình khi thấy Dạ Hàn nhìn mình,vội vàng kéo Tử Mai về:
Trác Dạ Hàn nằm xuống,tay vắt lên trán thở dài.Hắn quay sang trái nhìn chỗ đồ ăn trên bàn,miệng khô khốc ra lệnh với Mộc Hoan:
-Đổ hết đi,ta không muốn ăn.
-Như vậy có hơi quá đáng...
-Ngươi tiếc thì cứ ăn đi.-Hắn cười hắt.
Mộc Hoan nghĩ ngợi chốc lát rồi kêu cung nữ vào mang đi,lại còn dặn dò đem xuống cho đám cai ngục,không được để Triệu Tử Mai biết.
-Hoàng thượng,người còn gì phân phối không?!
-Nàng không đến à?Diễm Cơ ấy.
Mẫu Đơn chống cằm thích thú nhìn Diễm Cơ làm bánh.Mẫu Đơn khi đến đánh thức nàng có nhắc rằng Hoàng thượng mang trọng thương,hỏi khéo nàng có đến thăm không.Trác Diễm Cơ không nói gì,sửa soạn y trang xong liền đến Ty thiện,điểm tâm còn chưa kịp đụng.
Mẫu Đơn vui sướng trong lòng.Chủ tử nàng ta chính là đang làm điểm tâm cho Hoàng thượng,dù ngoài mặt có vẻ không quan tâm nhưng thực ra không phải như vậy.Nguyên trước đây họ là huynh muội nên nếu không yêu vẫn còn tình thân,không thể nói là không hề quan tâm đến nhau nữa.
Trác Diễm Cơ thực ra khôngcó ý định đến thăm Dạ Hàn,nàng làm xong sẽ nhờ người mang đến bởi nàng sợ rằng nếu gặp Dạ Hàn sẽ thêm mềm lòng.Với lại thuốc giải tam ca đang điều chế,sớm muộn gì Dạ Hàn cũng được cứu.
Những chiếc bánh hình con vật đáng yêu dần dần thành hình dưới bàn tay nàng.Một mẻ mười hai cái,nàng đặt vào lồng hấp.Mẻ còn lại đặt vào chiếc lồng hấp khác.
Bánh chín.Lúc sắp ra đĩa thì Trác Vũ Hạo mò tới.Hắn đi tìm hoa hồi.Diễm Cơ bắt gặp,nàng cười:
-Thuần vương đến nơi này làm gì vậy? Ngài đói hả?
Vũ Hạo cười lại.Hắn không thể nói tìm hoa hồi để chế giải dược cho Dạ Hàn.
-Nói ra thật ngại,đúng là ta đang đói.
Trác Diễm Cơ không còn nhìn hắn,bàn tay thuần thục xếp từng cái bánh vào hộp điểm tâm rồi đưa cho Mẫu Đơn:
-Mang đến cho Dạ Hàn giúp ta.
Mẫu Đơn há hốc miệng:
-Chuyện này...Đáng lẽ nương nương phải tự tay mang đến thăm chứ?!
-Ngươi không đi?
Nàng ta lưỡng lự một lát,đón lấy chiếc hộp điểm tâm:
-Nô tỳ đi.
Trác Vũ Hạo vẫn đứng nguyên tại chỗ. Nàng xếp mẻ còn lại ra đĩa,mười hai chiếc y hệt như trong chiếc hộp kia. Nàng quay lại bưng chiếc đĩa đặt vào tay Vũ Hạo:
-Phần này của ngài.Ta đi trước.
-Đợi đã !-Vũ Hạo giữ tay nàng lại.-Ta muốn ngồi với nàng một lát.
Trên một trong những lầu cao nhất hoàng cung,một nam một nữ đang ngồi với nhau:
-Xin lỗi vì chuyện lần trước.
-Không sao,ta chỉ quá kích động thôi.
Lại im lặng.Hai người họ không biết nói gì nữa.Trác Diễm Cơ toan đứng dậy ra về.
-Nếu không còn việc gì thì ta về trước.
-Khoan !!!-Vũ Hạo đưa cho nàng một cái bánh hình con thỏ.-Nàng còn chưa thử.
Trác Diễm Cơ đứng trên lầu cao,y phục tung bay nhiễm đỏ một mảng trời,nụ cười của nàng còn rực rỡ và ấm áp hơn cả ánh ban mai:
-Cảm ơn.
Trác Dạ Hàn chờ đợi.Từ lúc hắn tỉnh lại đến giờ,nàng chưa một lần đến gặp hắn.Có phải là nàng xảy ra chuyện gì không?Hắn rùng mình.Hắn hi vọng không phải như vậy.
-Mộc Hoan,đi tìm Cơ nhi đến đây.
-Thuộc hạ cho người đi mời rồi.
Dạ Hàn lại tiếp tục chờ đợi.Cánh cửa đột ngột mở ra,để hắn hi vọng rồi lại thất vọng.Là Mẫu Đơn.Trên tay xách một hộp đựng thức ăn:
-Diễm Cơ đâu?
Mẫu Đơn tái mặt,quỳ sụp xuống dập đầu:
-Nô tỳ đáng chết,Hoàng thượng xử phạt.
-Có chuyện gì xảy ra với nàng rồi sao?
-Là...là nương nương làm điểm tâm cho Hoàng thượng.Nương nương đang định mang đến thăm người,nào ngờ Thuần vương lại xuất hiện...
Hắn ta suốt ngày bám theo Diễm Cơ. Đã nhiều lần Dạ Hàn canh cánh trong lòng việc đổ oan cho người đệ đệ ruột này nhưng cứ nghĩ đến chuyện Vũ Hạo tiếp cận Diễm Cơ,hắn lại không kiềm chế được ghen tức.
-Nàng đang ở đâu?
-Nô...nô tỳ không rõ.
-Bảo ngươi không được để Thuần vương lại gần nàng cơ mà ! Cái đồ vô dụng !
Trác Dạ Hàn gượng xuống giường,vớ lấy tấm áo choàng tạm lên người.Bước nhanh mà chân run lẩy bẩy,cả người xiêu vẹo chúi về phía trước cứ như sẽ đổ bất cứ lúc nào.
-Người định đi đâu?-Mộc Hoan hãi.
-Tìm Cơ nhi.
-Hoàng thượng đứng còn chẳng vững thì tìm mới chả kiếm cái gì?!
Lý Uyển Khánh đến thăm,con mèo nhỏ lon ton theo sau,vờn quanh chân nàng ta.
Uyển Khánh lo lắng không kém Triệu Tử Mai.Có điều không biết cách chăm sóc khéo léo như Tử Mai,quan tâm chỉ đơn giản là đến thăm.Người sắp chết đến nơi mà vẫn cố sống cố chết tìm gặp Diễm Cơ bằng được,có thể thấy hắn yêu nàng đến mức nào.Uyển Khánh vô cùng ngưỡng mộ.
-Quý phi đến thật đúng lúc,Hoàng thượng cứ đòi ra ngoài tìm Hiền phi lúc này.
Nàng ta nhìn hắn một lúc,bỗng hỏi:
-Hoàng thượng đi được chứ?!
Hiện tại Lý Uyển Khánh dìu Dạ Hàn đi đến điện Thuần vương.Nếu Diễm Cơ đi với Vũ Hạo,có lẽ nơi đầu tiên nên tìm là điện Thuần vương.
Nàng ta tự nguyện đưa hắn ra ngoài, bởi có lẽ đây là việc duy nhất nàng ta có thể giúp.Điện Thuần vương ít người,vả lại hai bọn họ là Hoàng thượng và Quý phi,chẳng ai dám cản cả.Vì vậy,bọn họ đến gần cửa phòng mà Vũ Hạo và Xung Tự vẫn không hay biết.
Xoảng !!!
Tiếng đồ vỡ.Bọn họ giật mình.
-Thuần vương,người cẩn thận,đây là cái thứ ba rồi.Giải dược cần đủ liều.-Xung Tự lên tiếng.
-Biết rồi ! Tại nó trơn quá,trên bàn lại lắm thứ.Ngươi phân loại chỗ dược liệu này ra thành năm phần đi.
Một tiếng thở dài.
-Người thực sự vì Dạ Hàn mà chấp nhận hạ mình cầu xin để được ở lại hoàng cung sao?Người sẵn sàng hi sinh lòng tự trọng để đổi lấy mạng sống cho Dạ Hàn à?!Trác Dạ Hàn còn tưởng điện hạ nhân cơ hội này ở lại hoàng cung chờ hắn chết để truất quyền đấy !
-Câm miệng !!!
Lý Uyển Khánh thấy người bên cạnh khẽ run.Mặt Dạ Hàn tái mét.Vẻ mặt như thể có điều gì cực kì kinh khủng làm tổn hại đến lòng tự trọng.Cực kì khó coi.
Lại im lặng.Tiếng giã thuốc vang lên cạch cạch,cái mùi đặc trưng của thảo dược.Cổ họng Dạ Hàn nghèn nghẹn. Hắn khập khiểng quay lưng bỏ đi.
Tối Diễm Cơ đến.
Trác Dạ Hàn ghì chặt sau gáy,áp đôi môi lạnh lẽo của mình vào môi nàng. Nụ hôn không sâu nhưng nó chứa đầy sự hờn dỗi,ghen tuông và nhớ nhung. Nàng không phản kháng nữa.Mặc cho đến khi môi hắn tự động rời đi.
-Ta đã rất nhớ nàng.
-Ừm,ta cũng vậy.
-Sao nàng không đến?
-Bây giờ ta đang ở trước mặt chàng rồi.
Diễm Cơ để ý rằng hắn không hề nhắc đến chuyện Vũ Hạo gặp nàng hôm nay. Mẫu Đơn đã nói,nàng biết,nhưng Dạ Hàn không hề tra hỏi.Hoặc Mẫu Đơn đã bao che cho nàng.Nhưng nàng biết, không bao giờ có chuyện đó.
-Hạ Cơ này...
-Gì?!
-Không có gì.-Hắn ngập ngừng.-Ta chỉ muốn nói,đừng bao giờ rời xa ta.
-Đương nhiên rồi.
Nàng sẽ không rời xa hắn.Không bước chân ra khỏi hoàng cung này.Ít nhất là đến khi trả xong mối thù này.
Có lẽ vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT