Lương công công thấy sắc mặt của Trác Dạ Hàn từ khi rời khỏi điện Tử Trúc có
chút u ám,chắc hẳn đã có chuyện xảy ra bên trong.Lão biết tính cách nóng lạnh bất thường của Dạ Hàn nên lúc này chỉ sợ rằng nếu Dạ Hàn có nổi
nóng thì lão sẽ là người chịu trận đầu tiên.Lương công công thường ngày
theo Trác Dạ Hàn nên đã có được tinh thần thép nhưng lúc này lại không
khỏi lạnh sống lưng bởi hàn khí toả ra từ người Dạ Hàn:
-Lương Tề,theo trẫm đến thiên lao.
Đột nhiên đang đi lại dừng lại,còn trưng bộ mặt u ám đó ra nữa,cũng may là
lão không phải bị đau tâm thất,nếu không đã sớm lăn ra đó chết giấc rồi.
Bọn lính gác trong thiên lao thường ngày nhàn rỗi,chỉ việc ăn không ngồi
rồi,uống rượu,đánh bạc với nhau.Một công việc nhàn hạ đến buồn chán.Hôm
nay bọn chúng cũng định ngồi tụ tập lại đánh bạc nhưng vừa ngồi xuống
thì có tiếng Lương công công vọng đến:
-Hoàng thượng giá lâm !!!
Bọn lính canh chưa kịp hoàn hồn đã thấy một nam nhân mặc cẩm bào, khuôn mặt hắc ám đáng sợ hằm hằm bước vào.Biết thân phận của người vừa đến,bọn họ cuống cuồng thu dọn mọi thứ trên bàn,đứng dạt sang hai bên nghênh đón
hắn:
-Hoàng thượng vạn tuế,vạn tuế, vạn vạn tuế.
Trác Dạ Hàn chẳng thèm để ý đến đám người kia,một mạch đi thẳng đến phòng giam Trác Hướng Hằng.
Trác Hướng Hằng đang ngồi ở một góc,nghe thấy tiếng ổ khoá va chạm liền mỉm cười:
-Cuối cùng ngươi cũng đến,Dạ Hàn.
Lương công công nhăn mặt,cầm cây phất trần chỉ về phía hắn ta:
-Tô vương thật to gan,sao lại ăn nói xấc xược đến vậy.
-Ngươi,không liên quan,cút.
Trác Dạ Hàn chỉ tay về phía cửa,Lương Tề thu lại cây phất trần,ba chân bốn cẳng chạy biến.
Trong căn phòng tối tăm đầy mùi ẩm mốc và rơm rạ,Dạ Hàn hướng đôi mắt dữ dằn nhìn chằm chằm vào kẻ đối diện:
-Giả ngu giả dốt lâu đến như vậy mà chẳng ai nghi ngờ,diễn xuất thật khiến người khác phải kinh ngạc đấy Tô vương.
-Quá khen.Ta không có nhiều mưu mẹo như ngươi,không tranh được với các huynh đệ khác nên tự biết thân biết phận rút lui là điều nên làm.
Trác Hướng Hằng bị Trác Dạ Hàn vạch mặt nên cũng chẳng cần giả vờ nữa. Hắn
ta trút bỏ lớp vỏ bọc ngờ nghệch bấy lâu nay,thay vào đó là một Tô vương hoàn toàn khác.Dạ Hàn cũng thấy hơi bất ngờ nhưng vẫn giữ vẻ điềm
tĩnh,hỏi:
-Ta biết Diễm Cơ vài hôm trước có đến đây gặp ngươi,ngươi đã nói gì với muội ấy?!
-Ta và muội ấy chỉ nói vài ba câu với nhau,đều không liên quan đến ngươi.
Ngươi yên tâm,Diễm Cơ không hề biết những việc ngươi đã làm đâu.Dù gì
ngươi cũng đã cất công giấu kín,ta không nỡ phá hoại công sức của ngươi.
Lời lẽ của Hướng Hằng đầy mỉa mai, châm chọc.Trong tình huống này còn có
thể đùa giỡn,quả thật khiến cho Trác Dạ Hàn cảm thấy như bị coi thường:
-Ngươi dựa vào đâu mà khẳng định ta làm điều xấu?!
-Thế ngươi dựa vào đâu mà chứng minh bản thân trong sạch?!Hướng Hằng ta nói
cho ngươi biết,kẻ giả nhân giả nghĩa như ngươi,không sớm thì muộn sẽ bị
quả báo mà thôi. Nếu hôm nay ta không thể trị ngươi,sau này ắt có người
thay ta làm việc đó.
Trác Dạ Hàn bị Hướng Hằng mắng thẳng vào
mặt,dù rất tức nhưng vẫn đủ tỉnh táo để kiềm chế cơn giận dữ của
mình.Nếu giết hắn thì Dạ Hàn sẽ bị nghi ngờ nhưng nếu không giết hắn thì không biết được hắn sẽ còn nói lung tung những gì nữa.Dạ Hàn suy nghĩ
hồi lâu rồi bỗng bật cười:
-Ngươi nghĩ rằng ta sẽ không giết ngươi vì điều này sẽ ảnh hưởng đến ta sao?!Trác Hướng Hằng,ngươi lầm to rồi.
Nói đoạn Dạ Hàn ra ngoài,lát sau trở vào với thanh kiếm trên tay.Hắn tuốt kiếm khỏi vỏ bao,chĩa mũi nhọn vào Hướng Hằng:
-Ngươi còn muốn trăn trối gì trước khi chết không ?
-Những thứ cần làm ta đã làm hết rồi, Trác Hướng Hằng ta không có gì phải phí
lời với ngươi.Muốn giết cứ giết đi, nhưng còn Diễm Cơ thì thế nào
đây?Nha đầu ấy thông minh sắc sảo như vậy, ngươi sau khi gặp lại hằm hằm chạy đến đây không phải vì ngươi sợ nha đầu ấy đã biết gì rồi sao?!Muốn giết người diệt khẩu thì đừng quá lộ liễu,kẻo Diễm Cơ phát hiện đấy.
-Không liên quan đến ngươi.
-Ngươi sẽ tha cho nó,phải không?Bởi nể tình huynh muội?!Hay vì ngươi có tình cảm đặc biệt với nó?!
Trác Hướng Hằng thấy Dạ Hàn không có chuyển biến liền tiếp tục khiêu khích:
-Bị ta nói trúng tim đen nên á khẩu rồi à?Đúng là chẳng ai ngờ rằng đương
kim Hoàng thượng của Nam Vân quốc lại ôm một mối tình loạn luân với muội muội suốt bao nhiêu...
Hướng Hằng chưa dứt lời,Dạ Hàn đã vung
kiếm lên không trung.Trong tích tắc thứ ánh sáng sắc lạnh trượt qua
cổ,máu phụt nhuộm đỏ cả căn phòng. Thứ chất lỏng màu đỏ sẫm rợn người ôm lấy lưỡi kiếm rồi từ từ nhỏ giọt rơi xuống nền đất lạnh lẽo. Tô vương
nằm gục dưới chân Dạ Hàn,thủ cấp lăn lông lốc dưới sàn, hai con ngươi
trợn ngược lên một cách đáng sợ.
Trác Dạ Hàn sực tỉnh thì đã thấy Tô vương chết tự khi nào.Hắn nhìn xuống thanh kiếm dính máu,đôi tay run rẩy khẽ chạm vào lưỡi kiếm rồi rụt lại.Mùi máu tanh nồng xộc thẳng vào
cánh mũi hắn khiến Dạ Hàn cảm thấy buồn nôn. Hắn loạng choạng lao ra
khỏi phòng giam,hai tay bịt miệng nôn thốc nôn tháo.
Lương công
công nghe động chạy vào thì thấy Dạ Hàn đang cúi gập người xuống đất mà
nôn,còn Tô vương nằm gục trên vũng máu,thủ cấp đã không còn trên cổ.Lão
khiếp đảm sai người dìu Dạ Hàn về tẩm điện, sau đó bắt bọn lính canh
khiêng xác Tô vương đem đi hoả thiêu,dặn không được kể cho kẻ khác nghe
về chuyện ngày hôm nay.
Điện Vĩ Tuyên
Trác Dạ Hàn vừa bước chân vào tẩm điện đã đuổi hết cung nữ và thái giám ra ngoài,trút bỏ y
phục vấy máu rồi ngâm mình xuống nước.Làn nước mềm mại và mát lành bao
bọc lấy cơ thể đầy mùi huyết tanh.Hơi lạnh xoa dịu vài phần tâm trạng
của hắn khiến Dạ Hàn cảm thấy dễ chịu vô cùng.
Trác Dạ Hàn nhớ
lại lời nói của Hướng Hằng trước lúc chết:"Đúng là chẳng ai ngờ rằng
đương kim Hoàng thượng của Nam Vân quốc lại ôm một mối tình loạn luân
với muội muội".Hắn bị ám ảnh,hắn sợ rằng một ngày nào đó tình cảm mà hắn cố gắng giấu kín suốt bao nhiêu năm trời bị người khác nhìn thấy.
Dạ Hàn đột nhiên cảm thấy nhục nhã khi bên tai văng vẳng hai từ"loạn
luân".Đã có lúc hắn tự nhủ rằng tình cảm mà hắn dành cho Trác Diễm Cơ
chỉ là tình cảm huynh muội gắn bó nhưng đó chỉ là tự dối lòng mình.Dạ
Hàn không biết hắn yêu Diễm Cơ tự lúc nào,có lẽ từ khi nhìn thấy một
thiên thần nằm trong nôi cười toe toét với hắn,Dạ Hàn đã hứa với lòng
mình rằng sẽ bảo vệ nụ cười thiên thần ấy không bao giờ vụt tắt.
Thời gian trôi qua,Dạ Hàn và Diễm Cơ lớn lên cùng nhau,tình cảm hắn dành cho nàng cũng ngày một lớn dần.Nhiều lúc hắn cảm thấy không thể kìm nén cảm xúc lâu hơn nữa, muốn bày tỏ nhưng sợ miệng lưỡi thiên hạ,sợ Diễm Cơ sẽ khinh bỉ hắn nên tình cảm ấy vẫn được giấu kín đến tận bây giờ.
-Chẳng lẽ ta và muội suốt đời này là huynh muội tốt?Chẳng lẽ ta không có cơ
hội được ở cạnh muội kiếp này? Ta đường đường là thiên tử,vàng bạc,
quyền lực,ta đều có nhưng sao lại không thể có được tình yêu của muội?!
Tại sao tất cả nữ nhân trong thiên hạ, riêng chỉ có muội là không thể có một vị trí bên cạnh ta?!Giá mà...muội không phải là muội muội của
ta,giá mà...muội không phải là Cửu Quận chúa,ta đã có thể giữ chặt muội
trong vòng tay này...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT