Một chàng trai mang vẻ ngoài tuấn tú, mặc bộ vest đen, cầm trên tay
là bó bông hoa hồng đỏ. Mái tóc vàng lãng tử được vuốt keo làm tôn lên
vẻ trưởng thành từ anh. Nếu tính bằng tuổi của con người, có lẽ anh được 32 tuổi.
Anh cầm bó bông lại gần một ngôi mộ. Trong nghĩa địa, ngôi mộ nào
cũng như ngôi mộ nào. Nhưng dường như anh có năng lực nhận biết được đâu là mộ người con gái của anh.
Dừng lại tại ngôi mộ có cây thánh giá màu trắng, cao hơn nửa người
anh. Quỳ gối xuống, anh khẽ đặt bó bông hồng xuống, dòng chữ “Alice
Catsanra” khắc nổi bật trên bia đá. Hôm nay là ngày 22/9, là ngày mất
của cô.
“Chào em, Alice của anh.”
“Chắc em cô đơn khi ở đây lắm nhỉ?”
“Anh quên mất, em đã thành một linh hồn hạnh phúc trên thiên đàng rồi còn gì nữa.”
“Ước gì anh cũng được như em.”
“Lá thư đó, anh đã đọc rồi.”
“Em biết không? Mọi người ngạc nhiên vì những gì em đã làm và viết
trong bức thư. Em đã giấu mọi người lí do và giờ mọi người đã biết,
nhưng không ai trách em đâu.”
Anh khẽ nhắm mắt, hồi tưởng lại quá khứ…
…
Anh ngồi trên giường cô, mở bao thư màu trắng. Bên trong, nét chữ đều đều của cô nổi bật trên lá thư màu trắng:
“Gửi anh, Kou yêu dấu của em!
Em biết anh rất bất ngờ về những lá thư em viết cho anh và mọi người. Em muốn nói là cám ơn mọi người rất rất nhiều.
Em sẽ nói với anh lí do mà em hi sinh tuổi thọ: em mắc phải căn bệnh mà phải đau đớn suốt quãng đời còn lại mà không thể chết. Em không thể
sống một cách vô ích trong khi anh phải rời bỏ nó. Em biết anh rất giận
em nhưng em không thể làm trái với lòng mình
Em muốn nói với anh nhiều điều.
Em muốn thực hiện nhiều ước muốn của anh.
Em muốn cùng anh làm mọi điều ta muốn.
Em muốn nói rằng_
“Em yêu anh!”
Câu nói này của Alice chợt vang trong đầu anh. Giọt nước mắt lăn xuống. Anh ôm lấy lá thư và khóc.
…
“Alice, anh nghĩ mình thật yếu đuối vì không bảo vệ được cho em, yếu
đuối đến nỗi để người con gái mình yêu nhất hi sinh cho mình trong khi
mình không làm gì được cho cô ấy. À không, phải nói là anh vô dụng mới
đúng.”
“Alice thân yêu, em biết không? Sau cái chết của em, Yuki rất sốc và
sức khỏe cũng không được tốt nhưng Sora đã giúp cho cô ấy thực hiện ước
mơ của họ bằng cách hai người đó đã dọn hành lí vào ban đêm và trời sáng đã không còn thấy đồ của họ nữa. Lá thư chỉ nói là “Tạm biệt mọi người, chúng tôi đi thực hiện ước mơ cho Yuki đây, chúc mọi người ở lại bình
an!” vậy đấy!”
“Alice thân yêu, em biết không? Ren và Yuki đã cưới nhau theo lễ nghi và Ren được đăng quang lên làm Đức vua, mọi người yêu quý anh ấy lắm!”
“Alice thân yêu, chắc em đang thắc mắc anh đã làm được gì rồi phải
không? Anh đã giúp dân làng ở nước anh lẫn nước em rất nhiều. Cùng Ren
giúp dân làng thoát khỏi khu ổ chuột…”
“Alice thân yêu, Hiki bây giờ rất nổi tiếng. Cô ấy giờ là nhà thiết
kế thời trang vô cùng tài giỏi. Thiết kế ra hàng trăm bộ đồ miễn phí và
trao tặng cho người dân.”
“Alice thân yêu… đã đến lúc anh đến để gặp em. Đã đến lúc chúng ta gặp nhau rồi.”
Kou dùng con dao bạc để trong túi, cắt một đường trên cổ tay. Dòng
máu tươi bắt đầu chảy xuống, hòa lẫn giọt nước mắt lăn trên khuôn mặt
anh tú. Máu của anh thấm vào từng cánh hoa của bông hoa hồng đỏ. Anh ngã xuống đất.
Sáng hôm sau, người ta thấy anh nằm trên một vũng máu cạnh bên một
ngôi mộ. Đôi mắt anh nhắm nghiềm và đôi môi đang mỉm cười mãn nguyện.
Ren sau đó đã phát hiện ra và làm đám tang cho anh.
“Kou Takezama và Alice Catsanra. Mất ngày 22/9/19XX và 22/9/20XX”
…
Trên bàn gỗ được trang trí vừa mắt. Dưới lọ hoa hồng làm bằng thủy tinh nguyên chất là lá thư nhỏ:
“Vĩnh biệt mọi người – Kou Takezama.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT