Sáng hôm sau khi cô tỉnh giấc, âm thanh còn sót lại đó chính là lời
nói của Kou. Cô đang cố hình dung nhưng vẫn không nhớ được chuyện gì nên cô đành bỏ cuộc mà quên nó đi.
Thức dậy, đánh răng, rửa mặt, ăn sáng… đối với cô là chuyện bình thường, nhưng hôm nay sao mà nó lạ quá.
Nhìn thẳng mặt mình vào trong gương thấy có gì đó nó không ổn cho lắm. Tóc tai, mắt,… Mắt hả?
Cô cố nhìn thật kĩ, ra là mắt cô nửa xanh lam nửa đỏ. Cô nhớ ra khuôn mặt của Yuki rồi, cô ấy có đôi mắt màu đỏ, cô là màu xanh, nhưng mà cái quái nào khiến đôi mắt cô nửa xanh nửa đỏ như màu đèn báo cảnh sát ở
Trái Đất ấy nhỉ?
“Kou à! Sora à!”
Cô sau khi dẹp cái chuyện hoảng hốt ngạc nhiên qua một bên, đánh răng rửa mặt xong liền chạy đi tìm anh và cậu thì mới biết hai người đang ở
thư phòng.
“Chào em, em thấy khỏe hơn chưa?”
Anh ân cần hỏi.
“Ừm… nhưng mắt em..”
“Em không cần lo đâu Alice, anh nghĩ đó là do cả hai pháp thuật đã
hòa làm một, bây giờ em có thể sử dụng tà thuật lẫn chính thuật. Bên
trái là tà thuật, còn bên phải là chính thuật.”
“Tớ nhớ rồi! Ủa mà ở thư phòng giờ cũng có gương sao?”
“Anh mới cho người đặt đỡ ấy, lát nữa để mang qua kho.”
“Kou à…hôm nay em thấy mình trong gương là quá!..”
Cô nhìn thẳng mặt mình vào gương, ngoài mắt ra cô còn để ý có gì đó không ổn. Ai trong gương mà lạ quắc!
“Là Yuki.”
“Nhưng sao cô ấy lại ở đây?”
Cô ngạc nhiên.
“Chào, mọi người khỏe chứ? Vụ này đơn giản là do khi thống nhất thì linh hồn thứ hai không bị giam cầm nữa.”
“Sora à, về chuyện sử dụng pháp thuật, nếu em sử dụng tay trái để sử
dụng tà thuật, bên phải chính thuật, không phải cơ bản được học là sử
dụng hai tay sao?”
“Từ trước, tà thuật của em bị giam cầm nên quyền sử dụng hai tay là
có thể, nhưng bây giờ mà em sử dụng hai tay, là cả chính thuật lẫn tà
thuật đều bị em lấy đi chỉ trong một chiêu!”
“Bây giờ em không biết phải làm sao?”
“Em nên học cách tự điều khiển tà thuật bằng một tay, sau đó sẽ dung
hợp tà thuật là chính thuật, thì sức mạnh bị dung hao sẽ không còn
nhiều!”
Kou ần cần bảo:
“Giờ quan trọng nhất là em đi ăn sáng đi, nhìn cái vết nước dãi trên mặt là anh biết em còn chưa lau mặt kĩ nữa mà.”
Kou giỡn. Anh cứ tưởng sẽ bị cô đập cho một trận nhưng ngờ đâu cô lại bỏ qua mà đi ăn sáng. Thôi kệ thoát chết cũng chẳng sao.
…
“Cô đi đâu vậy Mary?”
“Tôi đang mang mâm trà này cho hoàng tử Kou.”
“Để tôi mang cho, anh ấy đang ở phòng nghiên cứu phải không?”
“Vâng ạ! Vậy làm phiền cô, công chúa!”
Cô bước vào phòng nhưng không thấy ai. Liền để mâm xuống rồi đi quan sát.
“Chà, mấy cái bình này không biết là gì đây?”
Cô liền tò mò cầm thử một bình. Anh đang đi về phòng thấy cô cầm một bình thí nghiệm, liền lập tức bảo cô bỏ xuống.
“Alice, đừng chạm vào cái bình đó!”
Cô nghe bỗng giật mình, bất ngờ thả cái bình xuống, anh vội vàng chạy đến đỡ chiếc bình.
“Bùm!”
Nhìn căn phòng không có một chút gì là bừa bộn. Gần như không có chuyện gì.
“Hên thật, cái này chỉ anh hưởng đến người thôi!”
Cô bỗng dưng nói. Anh bất giác nhìn lại bản thân mình.
“Cái quái gì vậy nè! Kou! Đây là thuốc gì vậy?”
Anh bỗng dưng hỏi
“Đây là thuốc hoán đổi thân xác. Chỉ có tác dụng một ngày.”
“Một ngày. Hên thật!”
Nhưng bây giờ nhìn lại, một ngày quả thật đối với hai người vô cùng
dài a. Hiện giờ là mười giờ sáng, phải mười giờ sáng hôm sau sao?
“Alice!”
“Vâng?”
Cả hai người cùng lên tiếng.
“Em cứ diễn vai anh, anh sẽ diễn vai em, ok?”
“Ừm.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT