Giai Đồng bước ra khỏi nhà Cảnh Đình đi tới chổ Lam Phi đang đợi, mở cửa xe ra ngồi xuống rồi đóng lại, Lam Phi nhanh chóng duy chuyển bánh xe đi nhanh ra khỏi cổng. Giai Đồng nhìn thấy Y Thuần thả hồn đi đâu đó cô khẻ thở dài: “Cậu thấy sao rồi“. Nghe tiếng Giai Đồng, Y thuần giật mình quay qua mĩm cười: “Tớ không sao rồi“. Giai Đồng lơ đãng hỏi: “Hai cậu muốn đi giải sầu không, lâu rồi chúng ta chưa uống bia cả tâm sự, thấy thế nào“.
Lam Phi cười nham nhở: “Ý kiến hay”, Giai Đồng quay qua Y Thuần thấy mắt cô tỏa sáng lấp lánh: “Đúng thật lâu rồi chúng ta không giải sầu tâm sự, đi quán cũ đi, nơi đó đồ ăn tuyệt cú mèo“. Lam Phi quay đầu xe đi tới quán lúc trước các cô thường đi.
Giai Đồng biết Y Thuần đang cố gắng che dấu nỗi đau đó, cô biết nhưng cô không muốn vạch trần ra cứ để tý đến rồi cho họ giải tỏa luôn.
Tới nơi ba người lựa chọn căn phòng quen thuộc đi vào ngồi xuống kêu món ăn và bia.
Đem món ăn và bia ra ba người bắt đầu nhập tiệc nói chuyện rất vui vẻ, uống khá nhiều thì khuôn mặt Lam Phi và Y Thuần bắt đầu đưa hiện ra sự đau khổ. Giai Đồng nhìn nhìn thấy đã đến lúc để hỏi, cô nhìn qua Y Thuần: “Thuần Thuần cậu giao tim mình rồi à“. Nghe Giai Đồng hỏi cô bật khóc nức nở, Giai Đồng thở dài mặc cho cô khóc rồi quay sang Lam Phi: “Cậu cũng vậy sao, cậu đã từng quen biết với anh ta à“. Cũng may Lam Phi không khóc như Y Thuần cô chỉ cười chua chát hỏi: “Cậu có tin vào tình yêu sét đánh không, có tin vào việc gặp chỉ một lần mà nhớ hoài trong lòng không“.
Thấy Giai Đồng gật đầu cô nói tiếp: “Lần trước khi lúc mami tớ còn nằm trong viện, ba tớ điện thoại cho tớ, tớ ra ngoài nghe vì sợ mami nghe thấy sẽ buồn, và cải lộn rất nhiều tớ còn khóc nữa, lúc đó anh ta đi ngang, lau giọt nước mắt cho tớ và còn nở nụ cười câu hồn phách nữa chứ, thế là tớ luôn nhớ đến anh ta, nay thấy anh ta ôm một người con gái khác lòng tớ đau lắm, tại sao tớ lại yêu anh ta mất rồi”, nói xong cô cũng bật khóc không ngừng.
Giai Đồng nghe xong vừa cầm ly bia lên uống cạn vừa suy nghĩ: “Liệu mình sẽ như vậy, sẽ giao tim của mình cho anh ta không“. Cô lắc lắc đầu cười nhếch mép nghĩ: “Nhất định là không, cô không cho phép bất kì ai làm tổn thương cô, kể cả tổn thương bạn của cô“.
Giai Đồng hắng giọng lại: “Thuần Thuần, cậu đang tin vào những truyện ngôn tình sao, cậu tin anh ta sẽ yêu cậu“. Nghe câu hỏi của Giai Đồng, Y Thuần ngước mặt lên trả lời: “Tin chứ, cậu lạnh lùng, vô cảm nên khống chế được con tim mình, nhưng tớ yếu đuối lắm, tớ vẫn muốn một lần như nhân vật trong truyện, tớ tin nếu ở lâu anh ta sẽ yêu tớ“.
Giai Đồng lạnh giọng: “Đúng, tớ là con người lạnh lùng như thế đấy, trái tim làm bằng đá nên chẳng mở lòng vì một ai, cũng không tự làm tim mình đau như các cậu, bây giờ các cậu ngồi đây khóc có ít gì, nếu đã dám yêu thì sao không một lần đeo đuổi anh ta đi“.
Tự dưng Lam Phi ngóc đầu lên lau sạch nước mắt nhìn Giai Đồng: “Cậu nói đúng, thay vì ngồi khóc tớ sẽ lập kế hoạch đeo đuổi anh ấy, cậu sẽ giúp tớ chứ Đồng Đồng”, Giai Đồng không trả lời quay sang nhìn Y Thuần, thấy Giai Đồng nhìn mình Y Thuần vội nói: “Tớ cũng vậy, cậu phải giúp chúng tớ nhé“. Giai Động gật đầu nghĩ: “Biết làm sao đây, họ đã quyết định đeo đuổi, mình sẽ giúp họ, sẽ mong mọi chuyện điều tốt đẹp“.
Lam Phi cười tươi hét toáng lên: “Cụng ly đi, không say không về”, Ba người đồng thanh là: “Dô“.
Uống đến say khướt, không biết bao nhiêu chai, mà chỉ thấy Lam Phi và Y Thuần nằm bẹp trên mặt bàn, chỉ còn Giai Đồng có vẻ tỉnh táo một chút. “Reng, reng, reng” tiếng chuông điện thoại của ai vang lên, thì ra là của Y Thuần, Giai Đồng lấy điện thoại thì thấy cái tên Vũ Phong, không cần hỏi cô cũng biết đây là ai, cô bấm nút nghe.
Vừa mới áp vào tai, một giọng nói giận dữ vang lên: “Cô đi đâu mà giờ này không về nhà“. Giai Đồng trầm mặt lạnh giọng nói: “Anh thôi ngay thái độ đó cho tôi“. Vũ Phong giật mình hỏi: “Cô là ai, cô ta đâu“. Giai Đồng giọng càng lạnh hơn: “Tôi là ai anh không cần biết, cô ta là ai tôi không quen ai có tên là cô ta hết“.
Vũ Phong ớn cả người khi nghe cô nói, anh dịu giọng xuống hỏi: “Băng Y Thuần đâu, cô ta tính không về sao“. Giai Đồng rất không muốn nói chuyện với anh ta, nên cô nói ngắn gọn: “Địa chỉ“. Vũ Phong cảm nhận được Giai Đồng không muốn nói chuyện anh bèn đọc địa chỉ: “Xxxxx....”, nghe được địa chỉ cô trực tiếp tắt máy, quăng điện thoại vào ba lô của Y Thuần.
Vũ Phong nhìn màn hình kết thúc cuộc gọi, anh nhíu mày suy nghĩ: “Không lẽ là cô ta tình nhân của Tiêu, chỉ có cô ta mới không sợ trời, không sợ đất mà thôi. Ủa mà sao Băng Y Thuần lại không nói địa chỉ cho cô ta biết. Thôi mệt quá tý về hỏi xem sau“.
Giai Đồng mệt mỏi, lay lay Lam Phi dậy: “Cậu tĩnh chưa, đưa Y Thuần về với tớ“. Lam Phi bật dậy dụi mắt, lắc lắc đầu cho tỉnh táo. Giai Đồng kêu người đem bill vào, mở ba lô lấy ví tiền ra, đặc tiền bên trong bill rồi cùng Lam Phi dìu Y Thuần ra xe.
Lên xe xong xuôi Giai Đồng quay qua hỏi Lam Phi: “Chạy được không“. Lam Phi cười tít mắt, Giai Đồng xoa chán cắt lời Lam Phi tính nói: “Thôi đi xuống ghế sau ngồi cùng Thuần Thuần đi, tớ chạy cho“. Nói rồi cô bước ra ghế trước, lái xe đi.
Chạy xe đến chổ Vũ Phong nói, tới nơi Giai Đồng ngừng xe bước xuống ấn chuông: “Ting, Ting, Ting“. Cô thấy có người ra mở cửa, cô quay đầu chui vào xe di chuyển xe đi vào trong sân nhà.
Bước xuống xe, cô mở cửa dìu Y Thuần ra khỏi xe nói: “Phi Phi cậu cầm ba lô của cậu ấy đi, tớ dìu cậu ấy vào“. Lam Phi gật gật rồi cầm ba lô bước xuống xe. Giai Đồng dìu Y Thuần tới phòng khách, thấy Vũ Phong ngồi trên ghế nhìn cô và Y Thuần. Cô dìu Y Thuần tới chổ Vũ Phong mở miệng nói: “Chào anh, phòng ở nơi nào“. Vũ Phong nhìn nhìn hỏi: “Cô hỏi phòng làm gì“. Lam Phi trợn mắt hỏi: “Mắt anh để ở dưới lông mày không phải ở ngoài sau lưng mà không nhìn thấy rõ ý của cậu ấy“. Vũ Phong nheo nheo mắt bảo: “Nói rõ đi, bước nhà tôi hỏi phòng là ý gì“. Giai Đồng nhìn Vũ Phong bằng ánh mắt sắc lạnh: “Anh là đang thử sức chịu đựng của tôi à“. Nói rồi cô đẩy Y Thuần vào lòng anh ta nói tiếp: “Chăm sóc bạn tôi“. Vũ Phong đỡ cho Y Thuần nằm ngay lại hỏi: “Nếu không thì sao“. Giai Đồng hạ giọng xuống: “Vậy anh thử xem sẽ biết, dù anh có là ai tôi cũng sẽ không bỏ qua“. Lam Phi ngáp một cái rồi đặt ba lô xuống bàn: “Phiền anh chăm sóc cho cậu ấy, chúng tôi cảm ơn nhiều“. Không đợi Vũ Phong nói Giai Đồng kéo Lam Phi đi ra lên xe đi về.
Bỏ lại Vũ Phong vẩn còn cảm giác ớn lạnh bởi lời nói khi nãy của Giai Đồng nghĩ nghĩ: “Cô ta sao giọng lại âm u thế không biết, tại sao phải sợ cô ta, tại sao phải nghe cô ta chứ, nực cười“. Đang tính bỏ Y Thuần ở đấy leo lên phòng tự dựng một câu nói từ trong đầu anh nổ ra: “Vậy anh thử xem rồi biết”, rối rắm nhớ lại lúc cô ta hắt nước cả tát vào Viên Hàm Hàm, nên quyết định quay lại bồng Y Thuần lên phòng.
Đặt Y Thuần xuống giường, cô cựa quậy lãm nhãm: “Đồng Đồng tớ còn muốn uống nữa, dù quyết tâm nhưng hôm nay tớ rất tổn thương cậu và Phi Phi biết chứ, đau nhiều lắm, anh ta không thương tớ, nhất định không thương, xin lỗi cậu vì tớ đã động tâm”, nói xong vài giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt cô rồi chìm vào giấc ngủ.
Nãy giờ Y Thuần nói gì Vũ Phong điều nghe hết, nhưng anh lại không biết cảm giác mình như thế nào, nhưng rất nhanh anh ta nhếch môi khẽ nói: “Cô nghĩ cô là ai, chỉ là công cụ làm ấm giường của tôi, muốn tôi yêu cô à, cô suy nghĩ quá nhiều rồi“. Anh ta quay đi bước ra khỏi phòng, nếu lúc này cô nghe thấy được chắn chắn sẽ không chịu nỗi mũi nhọn này.
Lam Phi tĩnh táo một chút, lắc lắc đầu còn hơi ê, lái xe đưa Giai Đồng về. Tới nơi Giai Đồng tạm biệt Lam Phi rồi đi đến ấn chuông: “Ting, Ting, Ting”, nhưng vẫn không quên nhắc: “Chạy chậm thôi, về nhà cẩn thận, tới nhà nhắn tin cho tớ”, Lam Phi gật gật đầu chuyển bánh chạy đi.
Đứng đợi một lúc Nguyệt ra mở cửa cho cô, Nguyệt ngửi được mùi bia, nên cũng đoán được lí do cô về trễ: “Cô chủ mới về, ngài cũng đã về đang ở trong phòng“. Giai Đồng gật đầu, thắc mắc: “Ủa sao hôm nay đại nhân cô lại về, đáng lý ra phải ở bên cô Từ Lam Vân mới phải chứ“. Nguyệt giật mình nên rất nhanh liền biết cô gặp qua Từ Lam Vân rồi, nên Nguyệt chỉ nói: "Tôi không biết, cô chủ mau vào nhà đi“. Giai Đồng mệt mỏi nhìn Nguyệt rồi nói: “Cô về nghỉ ngơi đi, tôi đi ngủ đây, tạm biệt, ngủ ngon”, không đợi Nguyệt trả lời cô đã đi thẳng vào nhà và đi lên phòng. Nguyệt thấy vậy đi về phòng của mình nghỉ ngơi.
Cô mở cửa phòng ra, không thấy Boss đâu, cô đi lại tủ đồ, lấy quần áo bước vào phòng tắm. Tắm xong cô cảm thấy chỉ muốn ngủ, ngáp một cái bước ra phòng tắm, liền nhìn thấy Boss đang ngồi trên giường nhìn cô, mặc dù có chút giật mình nghĩ: “Anh ta là ma sao, mới tắm tý ra không biêt chui từ đâu ra, muốn dọ chết người ta à“. Thấy cô thất thần Cung Tiêu hỏi: “Nhìn đủ chưa”, cô thu hồi suy nghĩ nhìn anh vừa bước lại giường: “Tôi không nhìn anh, tôi chỉ đang nghĩ một chút thôi“. Thả mình xuống giường cô rất nhanh có cảm giác thoải mái, nhưng chưa được bao lâu thì có vật nặng đè lên người cô, cô nghĩ: “Anh ta lại muốn chơi trò vật lộn đây“.
Anh ta nhìn cô bằng ánh mắt lạnh như thường ngày, cô lười biến nhìn lại anh ta cho có lệ. Tay anh từ từ lòn vào áo cô, xoa nắn, thuận tiện cởi quần áo cô ra, lại chơi kiểu mèo vờn chuột, anh ta ngậm nhũ hoa, bàn tay bắt lấy bên còn lại, tay kia đưa xuống dò vào nơi nhạy cảm nhất của cô. Theo thói quen những tiêng thở dốc, rên rỉ bắt đầu thoát ra từ miệng cô, không chịu nỗi kích thích cô đưa con mắt long lanh nhìn anh, anh cười nhếch mép hỏi: “Cô muốn sao“. Rồi trực tiếp đem đệ đệ chơi đùa bên ngoài chị em của cô. Mặt dù nhìn vẻ mặt của anh ta, cô muốn lập tức đứng dậy làm anh ta mất hứng, nhưng cô lại nhớ mình đang ở thân phận gì khẽ nói: “Muốn“.
Anh ta đẩy mạnh vào ra sức dày vò cô, làm cô khóc thê thảm, van xin anh ta. Nhưng với sức anh ta như thế, như vậy không đủ để thõa mãn. Nên ra sức xâm nhập, cô cũng không điếm bao nhiều lần chỉ biết rất nhiều, cuối cùng anh ta gầm nhẹ, bắn hết tất cả vào người cô, rồi thở một hơi. Anh ta rời khỏi người cô bước xuống giường vào phòng tắm, tắm rữa sạch rồi bước ra nằm trên giường nhắm mắt ngủ. Cô lê lết thân nhức mỏi, ngồi dậy đi vào phòng tắm, tắm một lần nữa, khi không còn nghe mùi hoan hái nữa cô mới bước ra leo lên giường, mệt mõi thiếp đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT