Hạ Lan Nhã và A Toàn đi theo Lưu Minh lên núi hái thuốc, dọc đường đi cả ba đều im lặng.
"Lưu thúc thúc, có phải người nên nói gì không?" Hạ Lan Nhã cười hỏi Lưu Minh. Sở dĩ Hạ Lan Nhã gọi Lưu Minh như vậy vì Lưu Minh là bạn cùng học với phụ hoàng của hắn, y cũng từng đã nhiều lần cứu mạng của phụ hoàng nên mấy huynh đệ hắn gặp Lưu Minh đều gọi là Lưu thúc thúc hoặc Lưu thái y tuyệt đối không gọi tên một cách xấc xược.
"Tam điện hạ, không biết thảo dân phải nói gì?" Lưu Minh ngẩng đầu nhìn Hạ Lan Nhã.
"Về vị tiểu muội họ Hạ đó, về thân phận của muội ấy. Lưu thúc thúc, người đừng nói với ta là người không biết hay đơn giản đó chỉ là đứa trẻ nhà nông bình thường." Hạ Lan Nhã vẫn mỉm cười nhưng trong lời nói đã lộ rõ ý tứ.
Lưu Minh đứng im một chút thì cười khổ, vị tam điện hạ quả nhiên là có khả năng quan sát rất tốt, y đã che giấu như vậy mà vẫn bị nhận ra. Lưu Minh đi đến một gốc cây ngồi xuống. Hạ Lan Nhã cũng tìm một chỗ sạch sẽ ngồi đối diện y.
"Thảo dân nói ra chuyện này, hy vọng tam điện hạ giúp ta giữ bí mật, bằng không thì cho dù ngài giết Lưu Minh tại đây ta cũng sẽ không tiết lộ nửa chữ."
"Được." Hạ Lan Nhã đáp ứng.
Lưu Minh mới từ từ kể lại câu chuyện. Khoảng hai khắc sau thì Lưu Minh mới ngừng lại, y nhìn Hạ Lan Nhã.
"Theo như người nói, Hạ Tịnh Đình là biểu muội của ta."
Lưu Minh gật đầu.
"Được rồi, việc này ta sẽ giữ bí mật. Vẫn mong Lưu thúc thúc giúp hoànggia ta chăm sóc đứa trẻ này." Hạ Lan Nhã đứng dậy ôm quyền cúi đầu với Lưu Minh.
"Tam điện hạ khách sáo rồi. Ta đã nhận lời cô cô của ngài thì nhất định sẽ làm được, điện hạ cứ yên tâm." Lưu Minh vội đỡ tay Hạ Lan Nhã.
Sau khi nói ra mọi chuyện, thuốc cũng đã hái xong, ba người trở về nhà. Khi bước vào sân thì họ gặp nhóm người của Hạ Tử Thiên.
"Tiểu Quân!"
"Tam ca, sao huynh lại ở đây?" Hạ Lan Quân vội chạy tới bên cạnh Hạ Lan Nhã chớp mắt ra hiệu.
"Ta hỏi đệ mới phải đó." Hạ Lan Nhã thấy Hạ Lan Quân một thân nam trang nên cốc đầu hắn hỏi. Hạ Lan Quân lè lưỡi rồi mới giới thiệu mọi người với nhau.
--- ------ --------
Mộc gia:
"Nhị biểu muội, thành tây vừa khai trương tửu lầu, muội muốn đi xem thử không?" Tạ Nguyên cười hỏi Mộc Tâm Bình đang ngồi chống cằm trong hoa viên.
"Biểu ca, huynh không thấy mình hơi vô duyên sao? Phong nhi sống chết chưa rõ, mọi người đều đi tìm lo lắng cho đệ ấy. Huynh không giúp thì thôi đi, còn có nhã hứng mời ta đi chơi." Mộc Tâm Bình chán ghét nói, mắt cũng không thèm nâng lên nhìn người đối diện.
Tạ Nguyên xấu hổ bỏ đi.
Mộc Tâm Bình thấy hắn ta đã đi rồi thì mới nằm nhoài ra bàn: lần đó nàng cùng với Vũ Văn Trọng học khinh công, nàng bay qua bay lại không ngờ lại bay tới chỗ Tạ Nguyên cùng thư đồng của hắn nói chuyện mới biết được hắn ta không phải yêu thích nàng mà chỉ đơn giản là muốn của hồi môn của nàng. Một lần khác, nàng đưa Hạ Lan Nhã đi dạo quanh thành thì vô tình bắt gặp Tạ Nguyên đang dâng nha hoàn của mình để lấy lòng con trai của huyện lệnh. Qua hai lần đó chút cảm giác vừa mới chớm nở của nàng đối với vị biểu ca này đều bị tan biến hết mà thay vào đó là sự chán ghét cùng coi thường. Bây giờ nàng chỉ cảm thấy lo cho đệ đệ và vị Hạ Lan công tử kia, hy vọng họ gặp dữ hoá lành.
--- ------ ------ ----
"Cút đi! Phụ thân ta chỉ yêu cầu ông dạy chữ cho ta không bảo ông phạt ta." Lâm Thế Bân ném sách xuống đất hét lên với sư phó của mình.
"Lâm Thế Bân!" Một giọng nói tuy rất nhẹ nhưng lại chứa uy nghiêm khiến Lâm Thế Bân đứng im cúi đầu.
"Mẫu thân " Lâm Thế Bân cúi đầu không dám nhìn Hạ Lan Như Nhi, cậu rất sợ vị mẫu thân này nên thở cũng không dám thở mạnh.
"Ngươi vừa nói gì với sư phó." Hạ Lan Như Nhi nhìn đứa trẻ trước mặt hỏi.
"Con, con."
"Quỳ xuống, dập đầu tạ lỗi với sư phó, nhanh lên." Hạ Lan Như Nhi nghiêm giọng nói.
"Trưởng công chúa, lão thần không dám nhận lễ của thế tử gia đâu, chỉ cần cậu ấy nhận ra lỗi của mình là được rồi." Trần sư phó vội xua tay nói.
"Sư phó, sao có thể chứ. Một ngày làm thầy cả đời là cha. Bân nhi đã vô lễ, bất kính với người sao có thể không tạ lỗi chứ." Hạ Lan Như Nhi cắt ngang lời của Trần sư phó.
Lâm Thế Bân tuy không muốn nhưng mẫu thân đã nói nếu cậu vẫn không làm thì có lẽ người sẽ càng ghét cậu. Lâm Thế Bân nghĩ vậy nên quỳ xuống hướng Trần sư phó dập đầu nhận lỗi.
Trần sư phó vội đỡ Lâm Thế Bân lên rồi nói vài lời sau đó cáo từ ra về.
Lâm Thế Bân đi theo sau Hạ Lan Như Nhi về viện của mình chuẩn bị nghe răn dạy. Nhưng như vậy lại làm cho cậu thấy vui vì mẫu thân răn dạy tức là người còn để ý tới cậu. Một đứa trẻ chỉ vì muốn được để, được nói chuyện với mẫu thân mà cố làm sai như vậy thì lúc đó mẫu thân mới nhìn tới cậu thật sự rất đáng thương nhưng chỉ cần nhìn thấy Lâm Thế Bân lại làm cho Hạ Lan Như Nhi nhớ tới nữ nhi phải sống xa mình, phải chịu cực khổ thì nàng không thể không đối xử lạnh nhạt với đứa trẻ Thế Bân này. Hạ Lan Như Nhi bị dằn vặt giữa nữ nhi và đứa trẻ vô tội này khiến cho nàng thương không được, bỏ cũng không xong, bản thân bị rơi vào tình thế lưỡng nan.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT