Liêu thị nghe đến đây đã hiểu, con dâu này uổng công cưới về rồi. Dầu muối không ưa, nàng ta quyết tâm muốn ra đi, cuối cùng bà lau khô lệ, hừ lạnh một tiếng, nói: “Ta thật sự trăm ngàn lần không ngờ tới, Tư gia môn hộ như vậy, thế nhưng lại dưỡng ra một nữ nhân như ngươi! Tiểu Nhị nhà ta mệnh thực khổ, trong kinh thành nhiều nữ tử trong sạch như vậy không cưới, sao lại cưới phải ngươi chứ?”
Sơ Niệm cũng hiểu được tâm tình bà ta vào lúc này, cho nên chỉ cúi đầu mặc bà ta quở trách. Liêu thị mắng xong, ánh mắt nhìn nàng chằm chằm như nhìn thấy rắn độc, đột nhiên lướt qua nàng, vội vàng đi ra ngoài.
Chờ bóng dáng bà ta khuất hẳn, Sơ Niệm áp chế chút lo lắng trong lòng mình lại, rồi cúi đầu chầm chậm đi về viện của mình. Nàng đoán Liêu thị chắc hẳn là đi tìm Tư quốc thái. Quả nhiên, tới buổi chiều, Kim Châm người bên cạnh lão thái thái tự mình đến kêu nàng.
Khi Sơ Niệm đi vào phòng Tư Quốc thái, thấy bà đang ở cùng Quả nhi, cả hai ngồi đối diện nhau, đang ăn chè hương hạnh hạt sen.
Bắt đầu từ năm trước, khi Từ Nhược Lân đi khỏi, Quả nhi liền đến ở chỗ Tư Quốc thái. Sơ Niệm nhìn ra, lúc trước Quốc thái dường như có ý để nàng giúp đỡ chăm sóc đứa nhỏ này, nhưng không nói rõ, nàng cũng liền làm bộ như không hiểu, chứ không giống như trước kia ôm chuyện vào người như vậy. Chỉ sợ nàng quá mức thân mật với Quả nhi, khiến cho Từ Nhược Lân hiểu lầm, sau này càng khó vạch rõ quan hệ.
Quả nhi nhìn thấy Sơ Niệm, cười vẫy tay nói: “Nhị thẩm thẩm, ngươi muốn cùng ăn không?”
Sơ Niệm nhìn Tư quốc thái, thấy bà vẫn tinh tế ăn trong bát trước mặt, ngay cả khóe mắt cũng không đảo qua, phảng phất như nàng căn bản không ở trước mặt. Nàng liền cười lắc đầu nói với Quả nhi: “Nhị thẩm thẩm mới vừa ăn qua vài thứ, bụng no rồi.”
Quả nhi nói: “Ngon lắm. Nghe nói là hạt sen loại nhất vừa mới hái trong hồ ở Kim đài viên, không có nhiều, đều đưa tới đây hết, chưng cách thủy rất mềm. Nhị thẩm thẩm, người không ăn thật sao?”
Con bé vừa nói đến hồ sen ở Kim Đài viên, Sơ Niệm liền nhớ tới chuyện hoang đường ở kiếp trước khi cùng Từ Nhược Lân xảy ra chuyện sau đó nàng phải trả giá bằng cả tính mệnh của mình, trong lòng nhất thời cuồn cuộn lên một loại cảm giác không biết là tư vị gì, còn chưa kịp trả lời, Tư quốc thái đã nói: “Quả nhi, nếu nàng ăn thì nói nha đầu Minh Nhi đưa đến trong phòng nàng là được rồi.” Dứt lời lấy thìa, múc một muỗng đưa đến bên miệng con bé. Quả nhi nuốt xuống hết, lại nhìn Sơ Niệm cười.
Sơ Niệm thấy Tư quốc thái mặc dù khẩu khí nói chuyện hơi bất đồng với ngày thường, nhưng còn có tâm tình ăn uống, nên trước hết có thể thoáng nhẹ nhõm đôi chút. Vì thế nàng yên lặng đứng ở một bên, cùng Tống thị, Kim Châm, Ngọc Trợ cùng hầu hạ. Trong phòng nhất thời chỉ còn nghe tiếng bát muỗng chạm khẽ thanh thúy. Chờ dùng xong rồi, Tư Quốc thái bảo dâng trà, sau cùng bà lấy khăn chậm rãi lau miệng, kêu Tống thị dẫn theo Quả nhi về phòng trước, cũng cho lui hết những người còn lại trong phòng, chỉ còn lại bà cùng Sơ Niệm. Lúc này bà mới ngồi dựa vào tháp quý phi, nói: “Chuyện hôm nay là như thế nào. Bà bà cháu tức giận chạy đến chỗ ta, nói hết những điều cháu nói. Nói cháu không chịu thủ tiết cho Nhị nhi, muốn được quy tông?”
Sơ Niệm thưa đúng vậy.
http://greenhousenovels.comLão thái thái lại nói: “Cháu thật sự nghĩ như thế nào? Nói rõ với ta.”
Sơ Niệm đi tới trước tháp quý phi, quỳ gối dưới chân bà: “Hôm nay bà bà tìm cháu, nói sẽ đem một đứa bé về làm con thừa tự…” Nàng đem những điều quan trọng ban nãy kể lại một lần, nói, “Ý của bà bà, là để cháu nuôi dưỡng con của Tam đệ, cứ vậy mà thủ tiết cho Bang Đạt. Cháu không đồng ý.”
Tư Quốc thái nhìn nàng chằm chặp, từ thần sắc bà không nhìn ra được là cảm xúc gì, một lát sau, bà chỉ hỏi: “Vì lý do gì?”
Sơ Niệm đáp: “Thứ nhất, cháu cảm thấy việc này thật sự dây dưa không rõ. Thứ hai, đúng như cháu đã nói qua với thái thái trước đó, cháu vốn không nghĩ cả đời này cứ như vậy mà thủ tiết ở nơi đây. Cháu muốn quy tông.”
Nàng nói xong, thẳng thắng đón nhận ánh mắt lão thái thái đối diện.
Sơ Niệm nhìn ra, trong mắt lão thái thái, ngoại trừ có kinh ngạc đến không thể tin nổi giống như Liêu thị, dường như còn có một loại cảm xúc khôn kể khác mà nàng cũng nói rõ được là cái gì.
“Tổ mẫu,” nàng hít vào một hơi thật sâu, nói, “Cháu hiểu rõ trong đầu động ý niệm này, đó là sai, càng làm khó cho tổ mẫu. Cháu cũng không có mặt mũi cầu xin tổ mẫu điều gì, chỉ xin người đừng vì cháu bất hiếu mà tức giận ảnh hưởng tới sức khỏe của bản thân.”
Trải qua một hồi trầm mặc khó chịu, Tư Quốc thái bỗng nhiên nói: “Được rồi, cháu cũng đừng ở trước mặt ta nói những lời thế nữa. Ta chỉ thấy lạ là, từ khi tiểu Nhị nhi không còn nữa, sao ngay cả cháu tính tình cũng thay đổi…” Lại trầm ngâm một lát, bà thở dài nói, “Nếu như chính cháu đã có ý như vậy, ta lẽ nào lại cưỡng ép cháu canh giữ ở Từ gia? Nói thật với cháu một câu xuất phát từ đáy lòng. Không phải ta chưa từng hối hận, trước kia không nên chọn một cửa hôn nhân như vậy cho cháu. Ta già rồi, bị khó chịu một chút cũng không có gì, bất quá bị người ta ở sau lưng trút giận vài câu mà thôi. Không giống như cháu, mới chừng này tuổi đầu, bảo cháu thủ tiết đến già đến chết, quả thật không đành lòng. Trước đó bà bà cháu lại đây nói việc này xong, ta liền sai người đưa một phong thư cho huynh đệ ta, mới vừa được hồi đáp…”
Bà ngừng lại, nhìn thấy đôi mắt Sơ Niệm bỗng nhiên tỏa sáng lấp lánh.
“Sơ Niệm, cháu nói thực đi, cháu không muốn ở lại Từ gia, ngoại trừ nguyên nhân mới vừa nói kia, còn có ẩn tình nào khác chăng?”
Quả tim Sơ Niệm hơi hơi nhảy dựng.
http://greenhousenovels.comNàng không biết rốt cuộc tổ phụ đã hồi đáp như thế nào. Nhưng theo như hiểu biết của nàng về tổ phụ, ông nhất định sẽ không để lộ quá nhiều. Quốc thái hẳn là không biết ẩn tình trong đó, càng không nói đến cái loại quan hệ bất thường giữa nàng và Từ Nhược Lân. Cho nên nàng cố áp chế sự hồi hộp, cố gắng trấn định nói: “Không có ẩn tình nào khác. Chỉ là cháu không muốn thủ tiết mà thôi.”
Tư Quốc thái khẽ hừ một tiếng, như là tự nói một mình: “Huynh đệ kia của ta, nếu không có nguyên do khác, hắn có thể dễ dàng đồng ý cho cháu quy tông vậy sao?” Dứt lời liền nhíu mày.
Sơ Niệm không dám lên tiếng trả lời, chỉ quỳ gối trước mặt bà, mắt nhìn chằm chằm xuống đất mãi không nhúc nhích.
“Bỏ đi. Ngay cả tổ phụ cháu cũng chưa nói không được, ta còn có thể nói cái gì? Cháu đứng lên đi.” Cuối cùng, bà nói như vậy.
Sơ Niệm nói tiếng tạ ơn, từ trên đất đứng dậy, lại nghe thấy bà nói: “Ta đã là tổ mẫu nhà chồng cháu, lại là bà cô nhà mẹ đẻ cháu, đơn giản sẽ dong dài vài câu thôi. Bà bà cháu cũng không dễ dàng. Việc hôm nay, nhất thời chỉ sợ nàng ta khó có thể tiếp nhận, lại càng không để vậy mà thả cháu trở về. Sau này cháu cũng đừng nghĩ chuyện sẽ được nàng ta đối đãi hoà nhã, nếu đụng tới những chuyện khó chịu, thì nhường nhịn đi.”
Sơ Niệm đáp: “Không có tổ mẫu phân phó, cháu cũng hiểu được.”
“Ừ,” Tư Quốc thái xuất thần một lát, thở dài một tiếng nói: “Như vậy đi. Gần đây trong nhà rối loạn, trong lòng ta cũng không được thanh tịnh. Vừa lúc tiểu Nhị nhi mất đi cũng gần đầy năm… Qua vài ngày nữa, cháu theo ta đến Hộ Quốc tự ở lại đó mấy ngày đi. Một là làm giỗ giáp năm tiểu Nhị nhi, thứ hai, mọi người cũng được thanh tâm.”
Sơ Niệm đáp ứng. Thấy bà nói xong lời này liền nhắm mắt, nét mặt thả lỏng, nàng biết chính mình nên lui xuống, liền xoay người nhẹ tay nhẹ chân rời đi.