Chuyển ngữ: Hiểu Vân

Bình vương Triệu Cư cùng với Đại Hành hoàng đế Thuận Tông (*) đều do cố hoàng thái hậu sinh ra, nhưng hai người tuổi tác lại kém xa. Ông ta dựa vào bưu dũng mẫn tuệ (cường tráng, gan dạ, thông minh) mà nổi tiếng, lại do hoàng hậu sinh lúc trung niên, nên luôn được phụ mẫu sủng ái. Mới lên mười đã được phụ hoàng phong làm Bình vương. Vài năm sau Thuận Tông kế vị, chờ ông vừa đến mười tám tuổi, liền phái ông đến Yến Kinh ở phương Bắc xa xôi trấn thủ biên cương. Đi một cái liền hơn hai mươi năm, ngoại trừ một lần vào sáu bảy năm trước, khi hoàng thái hậu quy thiên, ông được trở về kinh chịu tang, người Kim Lăng không còn thấy ông ta đặt chân vào hoàng thành lần nào nữa. Nhưng vài năm gần đây, cùng với sức khỏe ngày một xấu đi của Thuận Tông, mà Bình vương đang lúc tráng niên lại ở phương Bắc liên tục tấn công kẻ thù lâu năm của Đại Sở là Bắc Nhũng Quốc, dần dần có những tin đồn ngầm lan truyền, nói rằng ông ta đã xây dựng Yến Kinh thành tường đồng vách sắt, bên trong binh nhiều tướng mạnh, tiền bạc lương thực sung túc, vân vân… những việc đại loại như thế cũng không phải là ít. Đương nhiên, cũng đều là lén lút đồn đãi mà thôi. Đối với kẻ không quen biết vị đệ đệ ruột thịt của Đại Hành hoàng đế mà nói, càng tăng thêm một phần màu sắc thần bí mà thôi.

(*) Đại Hành hoàng đế: cách gọi để tỏ lòng kính trọng vị hoàng đế vừa mới băng hà đang tiến hành đại tang còn chưa đưa vào lăng tẩm.

Sau khi Thôi Hạc biết thân phận của vị trung niên đối diện, không dám chậm trễ, đã sớm cùng thủ vệ gác cổng đi lên bái kiến, miệng hô thiên tuế.

Từ đầu đến chân Triệu Cư nhuốm phủ phong trần, nhưng nhìn tinh thần cũng không tệ lắm, gật đầu một cái liền tiếp tục nhanh chóng bước tới, khi sắp đến cửa cung, lúc này mới chú ý tới xe ngựa Từ gia, ánh mắt túy ý đảo qua.

Ông đương nhiên không biết Nhị công tử của Ngụy Quốc công phủ, còn Từ Bang Đạt nghe người bên cạnh xưng ông ta là thiên tuế, lại thấy chính huynh trưởng mình đi sau ông ta, tự nhiên là đoán được ông ta là nhân vật gì. Thấy ông nhìn qua đây, sau thoáng do dự, hắn liền cùng Sơ Niệm cùng nhau hướng về ông ta mà chào.

Sơ Niệm sớm đã thấy Từ Nhược Lân xuất hiện. Trong trí nhớ của nàng, việc này trong kiếp trước, đoàn người Bình vương cùng với y, dường như bởi vì một nguyên nhân gì đó ở trên đường mà trì hoãn, khi về đến Kim Lăng, chẳng những không kịp thất đầu tiên mà còn là chuyện của mười ngày sau khi Thuận Tông băng hà. Từ Yến Kinh đến Kim Lăng cách nhau hai ngàn dặm. Chịu tang thiên tử, thần tử một ngày phải dùng tốc độ tám trăm dặm mà vội về chịu tang, tính ra, đã vượt quá xa kỳ hạn, cho nên lập tức lọt vào vòng buộc tội của ngôn quan. Nguyên Khang đế nghĩ thấy có lý, hạ chiếu chỉ, lệnh cho chờ đợi bên ngoài thành Tây. Mấy ngày sau đưa tang, Bình vương mới ở ven đường hướng về phía tử cung (*) quỳ lạy dưới con mắt dân chúng. Từ đầu tới cuối, ông ta căn bản là không tiến vào hoàng thành được một bước, tình cảnh lúc ấy, qua mấy tháng sau, còn bị người ta âm thầm nhắc tới cười nhạo không thôi.

(*) theo mình thì nghĩa giống như linh cữu

Sơ Niệm thoáng sợ run, nhưng cũng nhanh chóng hiểu ra.

Từ Nhược Lân cũng giống như nàng, đã trải qua một lần, nên giờ tự nhiên sẽ nỗ lực giúp Bình vương, tránh lại rơi vào tình cảnh xấu hổ đó. Không tự chủ được nàng liền nhìn về phía y. Từ đằng xa, thấy tầm mắt y cũng đang hướng về mình, nàng vội vàng cúi đầu tránh đi. Thấy đoàn người đối diện càng lúc càng đến gần, trượng phu cũng nắm tay nàng đến chào Bình vương, lúc này nàng mới thoáng dời bước về phía trước, mắt vẫn không nâng lên, mãi nhìn chăm chăm xuống con đường lát gạch xanh vuông vức dưới chân.

Từ Bang Đạt sau khi hướng về Triệu Cư hành lễ, hắn lại xoay sang Từ Nhược Lân ở bên cạnh, miễn cưỡng gọi một tiếng đại ca.

Từ Nhược Lân nhếch môi, lộ ra chút ý cười, ừ một tiếng.

Lúc này Bình vương mới thoáng hiện vẻ kinh ngạc, dùng mắt quan sát tỉ mỉ Từ Bang Đạt cùng Sơ Niệm. Thấy sắc mặt Từ Bang Đạt tái nhợt, thân hình gầy yếu, dáng đứng có chút vẻ yếu ớt, vừa thấy liền biết là người bệnh quanh năm. Ngược lại vị nữ tử trẻ tuổi ở bên cạnh hắn kia, mặc dù khuôn mặt vẫn luôn cúi thấp, nhưng cũng khó che được vẻ mỹ lệ trời sinh. Ông quay đầu lại cười nói với Từ Nhược Lân: “Thì ra đây là huynh đệ cùng đệ muội của ngươi.” Rồi lập tức quay đầu lại nói với Từ Bang Đạt, “Không cần đa lễ. Bổn vương quay về kinh, còn muốn đến kịp cái thất đầu tiên của Đại Hành hoàng đế, không tiện dừng lâu, hiền phu thê cứ tự nhiên đi.” Dứt lời tiếp tục bước nhanh mà đi.

Sơ Niệm chờ những người trước mặt đi rồi mới âm thầm thở ra một hơi, giương mắt thấy Từ Bang Đạt còn đứng ở tại chỗ, quay đầu nhìn theo bóng dáng đoàn người dần đi xa, liền nhẹ giọng nói: “Nhị gia, nơi này nắng to, chúng ta lên xe đi.”

Từ Bang Đạt chậm chạp à một tiếng, nhìn nàng nở nụ cười, lúc này được hạ nhân dìu, hắn cùng Sơ Niệm lên xe ngựa, dọc theo con đường rộng lớn mà ra khỏi hoàng cung.

Bình vương xuất hiện bên ngoài bậc thềm Bảo Linh điện, thái giám tư lễ ngoài cửa truyền báo: “Đại Sở, Yến phiên, Bình vương thiên tuế đến….” Nhất thời tiếng chuông khánh dừng lại, dưới vô số ánh nhìn chăm chăm, Triệu Cư cất bước dọc theo lối đi trải thảm trắng giữa đại điện, từ từ hướng về phía tử cung của Đại Hành hoàng đế, khi tới gần, ông rạp đầu quỳ lạy, trên mặt hiện vẻ bi thương, nói: “Thần đệ đã đến trễ, thế nhưng không thể đưa tiễn Hoàng huynh lên Vĩnh Lạc đại cực chi cảnh!” Chờ làm đủ lễ tiết, ông đứng dậy chuyển hướng sang người vẫn nhìn chăm chú mình nãy giờ – chất hoàng đế Triệu Kham (*), lại quỳ lạy, xưng “Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế”, hành lễ khi thần tử ra mắt tân quân.

(*) chất hoàng đế: cháu trai là hoàng đế

Tuổi của Triệu Kham cũng xấp xỉ Từ Nhược Lân. Bấy giờ nhìn vị hoàng thúc đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, sắc mặt có chút khó coi, liếc nhanh về phía cửu khanh bộ binh – Phương Kỳ Chính đang đứng trong hàng ngũ bên dưới, thấy sắc mặt hắn ta cũng khó coi, áp chế sự kinh nghi trong lòng, chờ Bình vương hành lễ xong, rốt cuộc miễn cưỡng nói: “Thập nhị hoàng thúc bình thân. Hôm nay đúng là thất đầu của phụ hoàng. Thập nhị thúc tới vừa kịp…”

“Hoàng Thượng, lời ấy sai rồi…”

Ngay lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên. Mọi người theo tiếng nhìn lại, thấy người cất tiếng chính là Thạch Tinh – một quan tư lễ.

Quan tư lễ là một quan viên được triều đình trù hoạch, một dạng quan phát ngôn. Chức trách chính là tùy thời mà sửa cho đúng lễ nghi từ hoàng thượng đang ngồi trên long ỷ đến các quần thần phía dưới, khi phát hiện chỗ không đúng, liền cho lời khuyên răn.

“Kim Lăng cùng chỗ Bình vương, Yến kinh, cự ly hai ngàn dặm. Ấn theo quy chế, Bình vương ba ngày trước đã phải tới rồi, vì sao lại chậm chạp đến hôm nay mới tới?”

Quan Tư lễ lớn tiếng nói.

Triệu Kham nhìn về phía hoàng thúc của mình.

Bình vương không hề có chút khó chịu, còn cung kính nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, quan tư lễ chỉ tính quá trình thần đi, nhưng đã quên tính quá trình người đến báo tang cũng phải mất ba ngày. Thần bất quá chính là một phiên vương, nếu không có chiếu lệnh, tuyệt đối không dám tự tiện rời khỏi đất phong nửa bước. Ba ngày trước thần mới nhận được lệnh triệu báo tang, vung roi thúc ngựa suốt ngày đêm thần tốc không dám trễ nãi một giây, may mà cả đường thông thuận, nên giờ mới kịp bái lễ thất đầu Đại hành Hoàng đế.”

Phía quan tư lễ kia mới nãy sỡ dĩ ra miệng buộc tội, vốn là muốn ở trước mặt tân hoàng lấy lòng mặt mày rạng rỡ, không ngờ nhất thời sơ sẩy, nhưng lại quên mất thời gian trên đường truyền tin. Như vậy tính ra, Bình vương đến ngày này, quả thật là đầu đuôi khớp đến tinh chuẩn, không có chỗ nào để chỉ trích, khuôn mặt nhất thời nóng lên, ngượng ngùng cuối đầu xuống.

Triệu Kham chán ghét liếc hắn một cái, khẽ nhíu mày, lúc này mới nhìn về phía Bình vương, nói: “Thập nhị hoàng thúc đến kịp là tốt rồi, vừa đúng lúc tế điện bắt đầu, chậm trễ nữa không tốt.”

Tiếng nói vừa dứt, quan viên tăng đạo lục ti trong điện liền lập tức cung tay, tiếng tụng kinh và chuông khánh lại đồng loạt vang lên.

Tân hoàng đế vừa đăng cơ, lúc này trên mặt dù khôi phục bình tĩnh, kỳ thật giờ khắc này, trong lòng lại đang dâng trào sóng dữ.

Đoàn người bọn họ, rốt cuộc là như thế nào mà có thể tránh được âm mưu chặn đường do Phương Kỳ Chính ra tay hết sức chu đáo và bí mật, thế nhưng chỉ trong ba ngày chạy tới được Kim Lăng như kỳ hạn?

Triệu Kham nghĩ mãi không thông, ánh mắt liếc về phía người theo sau Bình vương nhập điện, luôn lẳng lặng đứng ở một góc tây bắc đại điện, Quốc công phủ, trưởng tử Từ Nhược Lân, thấy y giờ phút này hai mắt nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt không chút thay đổi. Lại nhìn thêm vài lần, trong mắt dần hiện lên một tia âm trầm.

Giường bên cạnh, dung nhan như người đang ngủ say. Hắn biết rõ phụ hoàng chính mình, còn có chính bản thân mình vẫn luôn có ý niệm này trong đầu, chính vì xuất phát từ các loại lo lắng, vẫn do dự không quyết mà thôi. Hiện giờ hắn đã ký chưởng thiên hạ, rơi vào thế phải làm.

Không biết là chính mình đa tâm, hay là thật sự như vậy. Từ lúc ở ngoài cửa cung gặp Từ Nhược Lân về, Sơ Niệm phát hiện tâm tình trượng phụ giảm sút không ít. Vốn dĩ từ đêm đó sau khi hòa hảo cho đến mãi sau đó, giữa hai người ở chung luôn an ổn vui vẻ, nhưng giờ cảm giác đó dường như đang dần mất đi. Thật sự không phải Từ Bang Đạt đối với nàng như thế nào, hắn vẫn ôn nhu săn sóc như vậy, chẳng qua có vài lần, nàng bắt gặp hắn khi ở một mình, thần sắc có vẻ cô đơn, dường như có nhiều tâm sự.

Sơ Niệm đối với chuyện này cảm thấy rất bất an. Trừ việc đối với trượng phu càng thêm quan tâm chăm sóc, trong lòng đối với Từ Nhược lân cũng không tránh được có thêm oán hận. Y thật giống như một loại ôn dịch, chỉ cần y vừa hiện thân, không khí trong phủ liền rất quái dị. Không thể trấn an chính mình tự an tâm, người bên cạnh cũng như vậy. May mà chính y cũng coi như linh tính. Từ ngày đầu quay về kinh, ngày kế trở về viếng thăm tôn trưởng trong phủ một lần, sau khi chơi cùng Quả nhi nửa ngày, màn đêm buông xuống liền rời khỏi không ở lại Quốc công phủ. Qua hai ngày, mới từ miệng nhũ mẫu Quả nhi là Tống thị biết được, dường như y ở một mình trong một biệt viện bên ngoài của Từ gia. Vì thế, người trở về để hoàng tang, Ngụy quốc công Từ Diệu Tổ vô cùng khó chịu, phụ tử hai người thiếu chút nữa lại gây gỗ.

“Bất quá lần này Đại gia trở về, thật sự là như đã biến thành một người khác. Lần này lại đem về cho Quả nhi một chiếc hộp sắt có thể phát ra tiếng keng keng tang tang, giống như ở bên trong có người đánh đàn, màu sắc rực rỡ bắt mắt, nghe nói là món đồ chơi quý từ Tây dương. Làm cho Quả nhi vui vẻ thôi rồi, cất giữ như bảo bối, ngay cả tối ngủ cũng phải ôm trong lòng…”

Tống thị cười tủm tỉm nói.

Mấy tiểu nha đầu đi theo Sơ Niệm lập tức động tâm, đuổi theo Tống thị hỏi tỉ mỉ hình dáng cái hộp nhạc kia, muốn đến chỗ Quả nhi để nhìn xem thứ lạ, Tống thị liên tục lắc đầu: “Đừng mơ. Ngay cả ta nhìn nhiều một chút, cô nương ấy cũng không cho!”

Trong tiếng than thở của bọn nha đầu, Sơ Niệm mỉm cười, xoay người trở về phòng.

Tuy rằng biết không tránh khỏi. Nhưng với nàng mà nói, thật sự là chỉ một chút nàng cũng không muốn nghe nói về chuyện liên quan đến nam nhân đó.

Bảy ngày trôi qua trong chớp mắt, tiếp theo đó là chôn cất tử cung Đại Hành hoàng đế Thuận Tông.

Tây lăng Hoàng gia nằm ở Bồ Sơn ngoại thành Kim Lăng. Đưa tử cung đến nơi đó, lộ trình xa xôi hai trăm bốn mươi dặm. Lễ bộ noi theo thông lệ từ trước, thiết kế hành trình bốn ngày ba đêm, cách Chương Nghĩa, Chương Hóa bốn năm thôn trang. Mà ấn theo quy chế Đại Sở, Ngô hoàng đưa tang, các chi, dòng họ thân cận, các đại từ từ tứ phẩm đều đưa tử cung đi suốt toàn bộ hành trình. Hầu tước tước vị trở lên, trên bảy mươi, dưới ba tuổi có thể miễn, còn lại thì trừ khi có ân điển, nếu không nam giới đi suốt toàn bộ hành trình, nữ quyến, trẻ con đến ngày kế lịch trình đến Ngụy thôn có thể quay về. Cho nên, dùng ngón tay tính cũng biết, nhóm chủ tử Từ gia đại quốc công phủ đều phải đưa tiễn hoàng đế một chặng đường cuối cùng, ngay cả Tư quốc thái cũng không ngoại lệ.

Sức khỏe Quốc thái luôn luôn khỏe mạnh, thật không e ngại ngồi xe, chỉ có chút lo lắng thay cho nhị tôn tử của mình. Cũng may quý phi tỷ tỷ vào thời khắc mấu chốt lại ra tay, một ngày trước khi đi, trong cung lại truyền lời, nói Từ Bang Đạt đi tiễn đến cổng tây ngoài thành là có thể dừng lại. Cả nhà đều vui mừng.

Tình hình này kiếp trước, trong cung cũng có ban ân điển xuống, nhưng đối tượng là Tư quốc thái. Bởi vì lúc ấy, Từ Bang Đạt bất hạnh qua đời mới không bao lâu, Tư quốc thái vì yêu thương tôn tử quá đau lòng mà sức khỏe không tốt. Hiện giờ như vậy, mọi người không ngừng vui vẻ, Sơ Niệm cũng như thế. Một đêm trước ngày đưa tang, nàng liền chủ động đề xuất để Thúy Hoa đi theo mình. Từ Bang Đạt nở nụ cười, không gật đầu cũng không lắc đầu.

Ngày kế sáng sớm, trời còn tối đen, mới canh năm, Từ gia nữ quyến liền dẫn theo nha hoàn, ma ma, được người hộ tống đưa lên xe tới cổng thành Tây chờ. Ở đó đã sớm có người trong lễ bộ, thái giám quản sự trong cung giúp chiếu cố sắp xếp trình tự xuất phát cho các phủ. Quốc công phủ có địa vị tôn quý, được xếp ở phía trước. Sau một hồi ồn ào, trời hơi hơi hửng sáng, nghe được tiếng kèn trống rung trời từ hướng linh cung truyền tới, biết là tử cung sắp đến đây, hiện trường lập tức trở nên yên lặng.

Đội ngũ khổng lồ chậm chạp, uốn lượn hơn mười dặm đường. Từ năm hàng binh mã đi tiên phong khai đạo, cấm vệ quân cập hiến binh bên đường cảnh giới, sáu mươi bốn người trong đội giương cờ “Vạn dân kỳ, vạn dân tán”, lại thêm hơn ngàn người trong đội nghi trượng pháp giá, trong lá cờ lớn hình rồng ngũ sắc xanh đỏ vàng trắng đen, đó là tử cung Đại hành hoàng đế. Phu khiên quan tài đều mặc giá y màu tím hoa văn hình tròn, tổng cộng bảy ngàn chín trăm hai mươi người, đều được chọn ra từ binh mã của năm thành và cấm vệ quân. Mỗi ngày chia sáu mươi ca, mỗi ca một trăm hai mươi tám người, theo sau là Thái hậu Lý thị, xe của Thái phi, xe đưa tang hơn một ngàn chiếc. Quan viên dưới Tứ phẩm cùng dân chúng ở cổng thành trong trong ngoài ngoài hợp lại, chớ tử cung đi qua đều quỳ xuống. Tràng diện quang vinh bi tráng đến cực điểm.

Tư quốc thái mang theo Quả nhi ngồi một xe, Liêu thị cùng Thanh Oanh, Sơ Niệm một mình một xe, còn số nha hoàn ma ma mang theo cũng chia ra ngồi xe. Sau khi đội ngũ đưa linh cữu ra khỏi thành tây, tới buổi chiều, thừa dịp đội ngũ vì chờ xe đằng trước mà tạm dừng, Quả nhi liền chạy sang xe Sơ Niệm, nói là được Thái tổ mẫu chấp thuận rồi.

Sơ Niệm thấy con bé vẻ mặt chờ mong nhìn chính mình, tự nhiên không đành lòng cự tuyệt, liền bế bé đi lên ngồi bên cạnh mình. Quả nhi mới đầu ngồi rất im lặng, chỉ thỉnh thoảng nhìn nàng cười một chút. Một lát sau, bỗng nhiên con bé kéo ống tay áo Sơ Niệm, nhỏ giọng nói: “Nhị thẩm thẩm, cha con cho con một chiếc hộp sắt phát ra tiếng nhạc, rất hay. Người có muốn xem thử một chút không?”

Sơ Niệm còn đang kinh ngạc, đã thấy con bé như làm ảo thuật từ trong vạt áo vải bố được buộc lại lấy ra một cái hộp vuông màu sắc rực rỡ, nhỏ cỡ lòng bàn tay. Con bé cẩn thận như hiến vật quý nâng đến trước mặt nàng, nói: “Chính là cái này. Đẹp không? Nhị thẩm thẩm, người muốn nghe âm thanh của nó một chút không?”

Một đường bên ngoài xe ngựa đều có người tung tiền vàng mã, đốt pháo, hơn nữa cách đội nghi trượng phía trước cũng không quá xa, tiếng ồn rất lớn, không cần lo bị người phát hiện tiếng lạ trong xe ngựa. Sơ Niệm thấy đôi mắt trong suốt của con bé lấy lòng nhìn chính mình, không tự chủ được liền gật đầu.

Quả nhi có vẻ rất phấn khích, vui vẻ ngồi xổm trước chân nàng, đặt chiếc hộp lên đùi nàng, sau đó rất cẩn thận vặn cái chốt bên trên, một tràng tiếng nhạc đinh đinh đang đang như tiếng suối róc rách truyền ra.

Sơ Niệm cũng là lần đầu tiên nhìn thấy vật như vậy, nghe lại vài lần, cảm thấy rất thú vị mới mẻ.

“Nhị thẩm thẩm, có hay không? Con chỉ cho một mình người xem!”

Quả nhi thấy nàng thích, cười rất vui vẻ, kéo tay nàng đưa tới cái chốt kia, nói: “Nhị thẩm thẩm người tới làm thử xem.”

Sơ Niệm làm theo động tác mới rồi của Quả nhi, nhẹ nhàng vặn một vòng, buông tay, tiếng nhạc lại liền chảy xuôi vang ra. Nhất thời tính trẻ con nổi lên, cùng với Quả Nhi hai ngươi thay phiên nhau vặn, đang chơi, Quả nhi cười hì hì nói: “Nhị thẩm thẩm, lá gan người còn to hơn con. Lúc đầu cha con dạy con như vậy, con còn không dám đụng vào chốt, chỉ sợ bên trong bỗng nhiên có người tí hon nhảy ra thôi!”

Sơ Niệm ngẩn ra, lúc này mới nghĩ đến Từ Nhược Lân. Tưởng tượng thấy tay y cũng chạm qua cái hộp sắt này, vặn qua đầu chốt, đầu ngón tay bỗng nhiên nhất thời khó chịu, giống như bị bỏng liền rút tay về.

“Nhị thẩm thẩm, người làm sao vậy?”

Quả nhi lập tức phát hiện thấy nàng khác thường, hỏi.

Sơ Niệm có chút xấu hổ, cười nói: “Chiếc hộp này của Quả nhi quả nhiên rất thú vị. Nhưng hôm nay chúng ta là đi đưa linh cữu của tiên hoàng. Còn chơi tiếp nữa e rằng bị người ta thấy thì không tốt, cất vào có được không?”

Quả nhi vội vàng nằm úp sấp đến bên cửa sổ, vén màng nhìn ra ngoài, thấy bên ngoài không có ai, vỗ vỗ ngực, ừ một tiếng, giấu vào trong cái túi gấm đeo ở bên hông, liền ngoan ngoãn ngồi yên bất động.

Đi đường thật sự buồn tẻ, Quả nhi ngồi trong xe ngựa lắc lư, mí mắt dần dần sụp xuống. Sơ Niệm ôm con bé lên trên nằm, chính mình thì ngồi bên chân con bé, chăm chú nhìn dung nhan lúc ngủ của nó, mơ hồ trên dung mạo này nhìn ra vài phần dáng vẻ của Từ Nhược Lân. Bỗng nhiên nàng lại nghĩ đến mẹ ruột con bé, đường tỷ thứ xuất đã mất sớm của chính mình, tưởng tượng tình cảnh năm ấy nàng ta được gả cho Từ Nhược Lân, nhất thời sợ run, ngơ ngác ngồi bất động.

Chính lúc này, bên ngoài ở đằng trước dường như truyền đến một trận tiếng động, xe ngựa đang ngồi cũng dần dần ngừng lại. Sơ Niệm thoáng xốc màn lên, từ góc sáng nhìn ra phía ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play